Vỏ bọc – Chương 6
Tác giả : An Yên
Tối hôm ấy, trong bữa cơm vui vẻ, dĩ nhiên là chị Lý không đả động gì đến chuyện lúc chiều nữa. Diệp thì rất vô tư vì đồng nghiệp của Thắng thỉnh thoảng vẫn tới ăn cơm với vợ chồng cô mà. Chị Lý lại là người cô rất quý trọng bởi chị ấy thẳng thắn, bộc trực và hay pha trò nữa. Diệp quen hết thảy phòng kinh doanh, mọi người đều vui tính, nên cô rất hào hứng mỗi khi đồng nghiệp của chồng tới nhà.
Ăn uống xong, Diệp và chị Lý dọn dẹp dù Thắng cứ nằng nặc” Phụ nữ vất vả nhiều rồi, cần được nâng niu”, nhưng cô một mực không chịu. Vừa rửa bát, Diệp vừa nói chuyện với chị Lý về kế hoạch sinh con của mình. Chị Lý gật đầu:
– Ừ, có đứa con nó vui cửa vui nhà, tình cảm vợ chồng được thắt chặt mà mình cũng sống có trách nhiệm hơn em ạ. Chứ như chị …
Câu nói của chị bị bỏ lửng. Diệp thương chị Lý lắm, cô biết tính chị phổi bò thế thôi, bề ngoài cười nói chứ đêm về lại khóc thầm một mình cũng nên. Chị ấy lấy chồng từ năm hai mươi sáu tuổi. Năm năm đằng đẵng không có con, chị đi khám khắp nơi, từ Ьệпh viện Từ Dũ rồi ra Ьệпh viện Phụ sản Trung ương, ở đâu Bác sĩ cũng bảo chị hoàn toàn bình thường. Chồng chị là bộ đội ở khu vực có sóng radar, nhiều người đã bảo với chị là vùng ấy dễ khiến đàn ông vô sinh lắm, nhưng vì yêu anh, vì cảm phục những người lính có ngôi sao tгêภ mũ nên chị vẫn cưới anh. Sau này chị mới biết, đơn vị của anh đã có mấy đồng chí cưới vợ mà mãi không có con. Chị nói anh đi kiểm tra nhưng anh không chịu, cho rằng việc sinh đẻ là của phụ nữ. Dùng dằng mãi, cuối cùng cũng li hôn. Ba mươi mốt tuổi, chị đã mang tiếng có một đời chồng. Chín năm ᵭộc thân rồi, đã biết bao người tìm đến với chị, nhưng có lẽ chị sợ hôn nhân rồi. Sự tổn thương trong lần đổ vỡ đầu tiên biến chị thành chim sợ cành cong. Những người đến tìm hiểu chị có cả trai tân, có người thì bỏ vợ, người thì góa vợ, chị Lý không chấp nhận một ai cả. Trai chưa vợ thì chị sợ sẽ không thấu hiểu hết được những gì chị đã trải qua. Người góa vợ, cảnh con chung – con riêng, con anh – con chúng ta, rồi lời ra tiếng vào chuyện mẹ ghẻ con chồng cũng khiến chị phải suy nghĩ và ngần ngại. Người bỏ vợ lại khiến chị nghĩ tới lý do họ chia tay. Biết đâu, ở một nơi nào đó cũng có những người phụ nữ bất hạnh sau những cuộc chia ly đó, như chị chẳng hạn… Vậy nên, chị ở một mình chín năm rồi. Ban ngày chị vùi đầu vào công việc, tối đến xem phim, đọc truyện. Những ngày nghỉ cuối tuần, chị thường về nhà bố mẹ đẻ chơi, hai cụ đã ngoài bảy mươi tuổi, cách Sài Gòn khoảng hai mươi cây số. Chị Lý luôn khiến mình bận rộn để quên đi cảm giác cô đơn, chị ghét thậm ghét tệ loại trà xanh đi phá hoại gia đình người khác. Thế nên, lúc chiều thấy Thằng nhờ, chị nhìn thái độ của Trà là chị nhận ra vấn đề ngay.
Diệp thấy chị Lý rơi vào trầm tư khi nhắc lại chuyện cũ thì vội nói:
– Không sao chị ạ, người không biết trân trọng thì không đáng được yêu thương. Chị yên tâm đi, rồi sẽ có người phù hợp xứng đáng với chị. Bốn mươi tuổi đâu phải là già, hạnh phúc đến muộn đôi khi lại chắc chắn hơn ấy chứ!
Chị Lý phì cười:
– Con bé này, lúc nào cũng động viên chị. Chị già thật rồi, ở vậy thôi!
Diệp biết, khao khát làm vợ, làm mẹ trong chị vẫn lớn lao lắm. Có hôm, cô để ý chị Lý đi chơi với công ty nhưng vẫn nhìn say mê hình ảnh những người phụ nữ mang bầu, những đứa trẻ chạy nhảy vui đùa. Thế nên, nghe chị nói vậy, Diệp cười:
– Già đâu mà già, khối cô theo không kịp ấy! Em tin hạnh phúc vẫn đang chờ đợi chị, lạc quan lên nào!
Rồi cô vô tư kể về Trà cho chị Lý nghe và chốt hạ một câu:
– Chị thấy đấy, có những người trơ trẽn như vậy mà họ còn chả sợ gì, chị là người tốt, lo gì chứ! Em biết thừa con bé đó để ý ông Thắng nhà em, nhưng em chả thèm quan tâm. Chồng em nếu có thói trăng hoa thì có giữ cũng không được. Còn một khi đã tin vào anh ấy thì em sẽ không quan tâm đến những kẻ như Trà đâu!
Chị Lý định kể chuyện lúc chiều nhưng rồi chị quyết không nói ra vì sợ Diệp suy nghĩ. Nhưng chị vẫn cẩn thận dặn cô:
– Đành rằng chú Thắng là người tốt, nhưng bây giờ mấy loại trà xanh này thủ đoạn làm em à, vẫn cứ phải cẩn thận!
Diệp gật đầu:
– Em biết chứ, chỉ là mình hạn chế tiếp xúc thôi. Cũng may là không làm việc một nơi, có vô tình đụng độ hay có liên quan đến công việc thì em vẫn nghĩ anh Thắng sẽ xử lý được. Chứ giờ mình cứ suy nghĩ, nghi kị nhiều quá đôi khi lại ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình mình chị ạ!
Chị Lý cười:
– Ừ, em nói phải!
Chị ngồi chơi với vợ chồng Diệp một lát nữa rồi về. Thắng đóng cổng rồi cùng Diệp vào nhà. Vừa ngồi xuống ghế, Thắng thấy cô Chìa ra một tờ giấy trước mặt anh:
– Chồng này, em xin chuyển phòng rồi, giờ đây em sẽ có thời gian ở nhà nhiều hơn.
Thắng trố mắt ngạc nhiên. Anh biết Diệp rất mê viết lách, mê đi làm phóng sự lắm. Anh không nghĩ cô quyết định chuyện này nhanh như vậy. Trong lòng Thắng bỗng thấy day dứt, Diệp đã gạt bỏ đam mê của mình, anh sợ cô sẽ buồn:
– Em quyết định rồi sao? Cứ để một thời gian nữa cũng được mà, có ai giục giã gì mình đâu em!
Diệp lắc đầu:
– Không sao, em thấy mình cũng đã thực hiện được đam mê rồi. Anh đã hi sinh cho em nhiều rồi, bao nhiêu bữa cơm một mình, rồi lụi cụi xếp đồ cho em đi công tác. Anh đã vì em quá nhiều, giờ là lúc em lui về học cách làm vợ, làm mẹ để anh còn thực hiện hoài bão của mình, thực hiện những mơ ước của anh chứ!.
Thấy Thắng tỏ ra ngần ngại, cô nháy mắt:
– Hay là anh có cô em nào ngon nghẻ hơn nên cứ muốn vợ đi công tác dài ngày?
Thắng phì cười:
– Trời ạ, có cô nào ngon hơn cô nhà báo này chứ! Anh chỉ sợ em buồn, thấy công việc nhàm chán rồi chán luôn cả chồng thì sao?
Diệp cười giòn tan:
– Ôi dào, được ở với trai đẹp, ai mà chán chứ! Em vẫn làm báo mà, vẫn biết lách, chỉ là không đi nhiều thôi. Em nghĩ đời người có những giai đoạn, mình cứ làm trọn vẹn những gì đã đặt ra trong giai đoạn đó là được. Em đã ước mơ và thực hiện nó, giờ em chuyển sang một bước rẽ mới, thực hiện một nhiệm vụ mới, thế thôi!
Thắng xoa đầu Diệp:
– Miễn là em thấy thoải mái, hiểu không? Còn anh, lâu nay anh vẫn làm tốt công việc của mình. Sắp tới, anh có hợp đồng với công ty của Trà, bạn bạc xong rồi, giám đốc Tuấn nói kí xong hợp đồng này thì con đường anh đi sẽ rộng hơn một chút.
Diệp ngạc nhiên:.
– Trà?
Rồi cô nhớ lại lời chị Hiền hôm trước, rằng Trà sắp có kế hoạch làm ăn với Thắng, giờ thì cô cũng đã hiểu hóa ra cô ấy vẫn muốn tạo cơ hội gần gũi chồng Diệp. Thấy thái độ của vợ, Thắng thật thà kể chuyện lúc chiều dù anh biết chị Lý đã cố tình giấu. Nhưng Thắng lại nghĩ khác, giấu chuyện không đáng chỉ vì lo sợ Diệp suy nghĩ, nhưng biết đâu chính hành động đó có thể khơi bùng sự nghi ngờ nếu Diệp biết được sự thật. Thế nên, anh chọn cách nói ra hết. Nghe xong, Diệp hiểu lý do vì sao chị Lý lại khuyên cô cẩn thận. Hóa ra chị ấy lo cho cô, sợ cô buồn nên không dám kể. Cuộc sống này quả là có nhiều điều thú vị. Đôi khi chúng ta gặp những người vốn dĩ xa lạ, chẳng phải ruột rà, chẳng anh em họ hàng thân thích, nhưng họ lại nghĩ cho ta, lo cho ta, đối tốt với ta hơn cả người trong gia đình. Diệp thương hoàn cảnh chị Lý, chị ấy cũng lo lắng cho hạnh phúc của Diệp. Vì thế, cả hai im lặng động viên nhau để đối phương vui vẻ mà không hề biết rằng người kia đã biết hết câu chuyện rồi. Đó cũng là một sự hi sinh trong cuộc sống một cách sống văn minh và đáng trân trọng. Diệp dựa đầu vào vai Thắng:
– Anh yên tâm, em tin anh nên anh đừng suy nghĩ gì cả!
Anh vuốt tóc cô rồi trao cho vợ nụ hôn nồng nàn, say đắm. Anh thấy mình may mắn có một người vợ hiểu chuyện và biết sống như Diệp. Cô không nói quá nhiều, không đề ra những nguyên tắc sống nhưng đủ để anh trân trọng và yêu thương.
Mấy ngày sau…
Lễ ký kết hợp đồng diễn ra suôn sẻ, công ty của Trà hết lời khen ngợi bản kế hoạch của Thắng và sự mến khách của công ty anh. Vị thế của Thắng trong mắt mọi người lại cao hơn một chút. Giám đốc Tuấn cũng tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình. Đại diện hai bên sau khi ký kết thì quyết định dùng bữa trưa tại một khách sạn sang trọng. Trà cười tươi:
– Cảm ơn lời mời ςủ-α q-μý công ty, chúng ta nên ăn mừng vì hợp đồng lớn này. Giám đốc Tuấn quả là biết chọn mặt gửi vàng khi để anh Thắng thực hiện bản kế hoạch này.
Tuấn cười:
– Ồ công ty chúng tôi có nhiều người xuất sắc và Thắng là một trong số đó, nhưng là gương mặt sáng giá nhất!
Thắng xua tay:
– Giám đốc quá lời rồi ạ, tôi chỉ là người nêu ý tưởng, bản kế hoạch là công sức của rất nhiều người ạ!
Mọi người vui vẻ cười rồi cùng di chuyển đến địa điểm ăn trưa. Bữa tiệc diễn ra ấm cúng và tình cảm. Trưởng phòng kinh doanh đứng cạnh Thắng nói:
– Sắp tới anh sẽ đi học một thời gian dài, vị trí này không ai nắm giữ tốt bằng em, chắc anh Tuấn đã nói qua với em rồi chứ?
Thắng gật đầu:
– Dạ giám đốc có nói ạ. Em cảm ơn mọi người đã tín nhiệm em. Nếu được cất nhắc, em sẽ nỗ lực hết mình, anh yên tâm nhé!
Trưởng phòng vỗ vỗ vai Thắng:
– Ừ, cố gắng nhé!
Anh ấy vừa nói vừa đi chúc ɾượu mọi người thì Trà bước tới:
– Anh Thắng ơi, ɾượu hôm nay hơi mạnh, em nhức đầu quá, lát anh cho em ngồi nhờ xe về khách sạn được không?
Thắng cười:
– À, ban nãy anh không lấy xe mà đi xe máy của chị Lý, em ngồi chắc sẽ không quen.
Trà lắc đầu:
– Không sao, đi xe máy cho thoáng cũng được anh ạ, ngồi ô tô nhiều cũng ngột ngạt!
Thắng nói:
– Em nhức đầu ngồi xe máy dễ trúng gió lắm, rồi lúc đó anh biết làm sao? Lát nữa anh sẽ gọi taxi cho em!
Vừa lúc Trà định xua tay không chịu thì chị Lý bước tới:
– Cô Trà lại đau đầu à? Chắc cô phải đi khám thần kinh một chuyến đấy, chị thấy cô hay bị chσáпg và nhức đầu nhức óc, để lâu không ổn đâu !
Trà lẩm bẩm ” toàn là loại chọc gây bánh xe, phát mệt!”. Nhưng cô ta vẫn nặn ra một nụ cười:
– Dạ em cảm ơn chị, chắc là dạo này nhiều công việc, em thức khuya nên mới như thế thôi ạ. Em uống vài viên giảm đau là đỡ ngay!
Lý lắc đầu:
– Thuốc giảm đau chỉ có tác dụng tạm thời em ạ. Mà cái gì tạm thời cũng không giải quyết được vấn đề đâu, nó cứ dai dẳng rồi Ьệпh nặng thêm. Theo chị, mấy cái Ьệпh dây dưa như đỉa đói này phải xử lý triệt để, phải triệt nọc luôn em ạ!
Thắng nhún vai:
– Chị Lý có kinh nghiệm trong chuyện này lắm, lát nữa lại nhờ chị ấy đưa em về, chị Lý sẽ chia sẻ một số kinh nghiệm cho em, vì lát nữa anh bận rồi, em thông cảm nhé!
Lý lại cười:
– Chú yên tâm, xe chị dĩ nhiên là chị đi quen hơn, chứ ngồi xe người khác khó chịu lắm.
Thắng lại nhã nhặn cảm ơn chị và rời đi…