Vỏ bọc – Chương 2

Tác giả: An Yên

Nghe tiếng chuông cửa, Thắng nhíu mày:

– Ai đến giờ này thế nhỉ?

Diệp nói:

– Để em ra mở cửa xem sao

Cô vừa nói vừa nhanh chân bước ra ngoài. Ra tới cổng, cô ngạc nhiên tột độ khi thấy Trà đứng đó. Trà nhìn thấy cô thì cười:
– Chị có nhận ra em không ạ?
Diệp vừa gật đầu vừa mở cổng:
– Có chứ. Mới gặp lúc sáng sao có thể quên ngay được? Nhưng làm sao em biết nhà anh chị?

Trà nhìn Diệp:
– Em muốn biết thì sẽ biết thôi ạ! Em định tới xem anh Thắng dạo này sống ra sao thôi!
Cô ta nói xong thì lách qua người Diệp và đi vào trong. Diệp còn chưa hiểu chuyện gì, thấy vậy cũng đóng cổng lại rồi vào theo. Bà Hòa nghe tiếng bước chân, nghĩ là Diệp nên hỏi:
– Ai vậy con?

Bà vừa dứt lời, chưa kịp nhìn ra cửa thì Trà đã sà vào:
– Cô Hòa, cô còn nhớ cháu không?
Mẹ chồng của Diệp ngớ người ra rồi cười tươi:
– Ồ, con bé Trà, lâu ngày quá, nghe bảo cháu đi du học cơ mà? Sao lại ở đấy? Hay là lâu nay vẫn qua lại nhà vợ chồng anh Thắng chơi?
Thấy mẹ chồng hỏi một giăng, rõ ràng bà cũng ngạc nhiên khi cô gáι này xuất hiện nên Diệp nói:
– Dạ không phải đâu ạ! Đây là lần đầu tiên em ấy đến nhà chúng con mẹ ạ. Con còn không biết vì sao Trà lại rõ nhà con, vì sáng nay chúng con tình cờ gặp em ấy, giờ lại thấy đã xuất hiện, chính con cũng ngạc nhiên…

Trà cầm tay bà Hoa xoa xoa nắn nắn:
– Hình như con thấy cô hơi gầy, anh Thắng đâu rồi ạ?
Bà Hòa chỉ vào gian bếp:
– À, anh Thắng đang bận một chút. Cô già rồi, béo quá lại nhiều Ьệпh ra!
Trà nhìn bà, giọng nhẹ nhàng:
– Cô nói sao ý chứ, con thấy cô quá trẻ luôn, cứ như bốn mươi tuổi thôi ý, chắc lão hóa ngược ạ.
Trà đứng dậy nói tiếp:
– Để con vào giúp anh Thắng làm bếp ạ!

Bà Hòa kéo tay Trà lại:
– Không cần đâu, nó soạn sửa một chút thôi, con là khách, cứ ngồi chơi đi!
Giọng Trà nũng nịu:
– Là khách sao? Cô vẫn coi con như người nhà mà? Nếu con không đi du học, không khéo bây giờ con ờ… là…là.. con dâu của cô rồi đấy chứ!

Bà Hòa cười:
– Vợ chồng có duyên có số cả, không phải cứ muốn là được đâu cháu. Giờ anh Thắng là chồng của Diệp thì cháu chỉ là khách thôi, đúng không? Cô không khéo ăn khéo nói, nếu nói không vừa tai, cháu thông cảm nhé!
Giọng điệu của Trà giả lả:
– Dạ không có gì cô ơi, cháu dù là bạn thân của Hiền nhưng qua lại với gia đình ta nhiều rồi, chẳng qua thời gian vừa rồi cháu đi du học nên vắng bóng thôi. Cháu cũng là người thật thà mà cô!

Diệp nãy giờ nghe những gì bà Hòa nói với Trà, cô cũng hiểu ý mẹ chồng. Bà không ghét Trà nhưng cũng không muốn cuộc sống vợ chồng cô đang yên ổn lại bị xáo trộn, nên luôn miệng nói Trà là khách. Không biết trước đây Trà đã thân với gia đình Thắng như thế nào, nhưng những gì cô ấy vừa thể hiện chứng tỏ gia đình anh cũng không xa lạ gì. Trà lại là bạn thân của chị Hiền nữa, liệu cô ta có ý đồ gì không đây hay chỉ vì họ thân thiết nên giờ gặp lại thấy bắt mặt mừng thôi? Nhưng rồi Diệp ᵭ.ậ..℘ tan suy nghĩ đó, cô nghĩ họ cũng chỉ như những người đồng hương bao lâu nay bỗng gặp lại thì vui vậy thôi. Cô đứng dậy nói:
– Mẹ và em ngồi chơi nhé, con vào phụ anh Thắng ạ!
Bà Hòa gật đầu, còn Trà liếc theo bóng Diệp rồi nói:
– Cô ơi, cháu thấy chị Diệp lấy anh Thắng có vẻ nhàn nhỉ? Việc gì cũng đến tay anh ấy, chẳng thấy làm gì cả!

Bà Hòa cười:
– Đâu có, bởi vì có những việc Diệp làm được thì Thắng không thể làm được. Thời này đâu phải cứ phụ nữ là làm nội trợ đâu con. Nhà là nhà chung, ai cũng có trách nhiệm giúp đỡ nhau mà, cứ để Thắng nó làm cho khỏe tay khỏe chân, chứ ở văn phòng làm việc với những con số nhiều cũng không tốt. Diệp là nhà báo nên nó cũng hay phải thức khuya, có những thời điểm đi công tác nhiều cũng bận rộn nữa.
Trà như cố nén cảm xúc rồi nói:
– Hình như… chị Diệp chưa có em bé cô nhỉ?

Bà Hòa gật đầu:
– Ừ, vì chúng cũng cưới chưa lâu, hai đứa cần ổn định công việc. Ở thành phố này đất chật người đông, có được sự nghiệp ổn định không dễ. Con cái là Lộc Trời ban, khi nào mình nhận được thì khi đó vui cháu ạ. Còn nếu không, mình cũng cứ thoải mái chờ đợi thôi.
Trà vừa ” dạ ” khẽ một tiếng thì thấy Thắng và Diệp đưa đồ ăn ra bàn. Mồ hôi lấm tấm tгêภ trán nhưng Thắng vẫn vừa dọn ăn vừa hát:
– Giờ ăn đến rồi! Giờ ăn đến rồi!
Anh quay sang Trà:
– À, Trà ở lại dùng cơm với gia đình anh luôn nhé, mừng ngày hội ngộ!

Trà gãi đầu gãi tai:
– Thôi, em phiền lắm ạ, em đến không báo trước, không giúp được gì lại còn ngồi ăn thì tệ quá.
Diệp cười:
– Không sao, khách ai lại vào nấu nướng chứ. Em cứ ở lại ăn cơm với gia đình cho vui, có ai xa lạ đâu chứ? Thêm bát thêm đũa thôi mà!
Bà Hòa cũng gật đầu:
– Ừ, chẳng mấy khi có dịp gặp nhau, rồi mai mốt mỗi người một công việc, chưa biết lúc nào hội ngộ. Cháu cứ ở lại ăn đi!
Trà vẫn tỏ ra bẽn lẽn rồi gật đầu:
– Vâng ạ! Cô và anh chị nói vậy thì cháu xin một bữa cơm ạ!

Thắng nói:
– Ấy, đây là gia đình anh mời hẳn hoi không phải ăn chực đâu nhé. Cũng chỉ cơm canh đơn giản thôi, tay nghề của anh cũng tàm tạm, đảm bảo đường ruột không bị hỏng!
Mọi người vui vẻ ngồi xuống bàn. Thắng kéo ghế cho mẹ, cho vợ, còn Trà thì ʇ⚡︎ự ngồi xuống. Cô ấy nhìn Diệp:
– Bây giờ chị Diệp có em bé nữa thì gia đình mình vui phải biết. Còn anh Thắng nấu ăn lúc nào chả ngon, chị sướиɠ thật đấy! Chả bù cho em từng ngày tuổi đầu rồi vẫn chẳng có một mảnh tình vắt vai!

Thắng cười:
– Anh cũng nấu bình thường thôi, miễn vợ anh không chê là được. Còn người như em, giỏi giang, đi học nước ngoài về, chắc là em không chịu chứ thiếu gì người theo đuổi!
Trà gật đầu:
– Có lẽ như cô Hòa nói ban nãy, do duyên số. Người em thương thì người ta không biết, người em không yêu thì cứ họ cứ sấn sổ lao vào.
Bà Hòa cười hiền lành:

– Thôi lo gì, có nồi ắt có vung. Cháu cứ vui vẻ làm việc thế là được, duyên từ từ sẽ đến.
Thắng rất chăm chút cho mẹ và vợ trong bữa ăn, thỉnh thoảng có gắp cho Trà. Ăn uống xong xuôi, Trà nói:
– Để em dọn cho ạ! Em không nấu đến đã ngồi ăn rồi, tính em ngồi không khó chịu lắm, em thích làm công việc nội trợ cơ!
Bà Hòa xua tay:
– Không! Cháu là khách, cứ ngồi chơi, không phải làm gì cả đâu!

Diệp vừa dọn dẹp vừa nói:
– Đây là nhà chị nên chị quen hơn, em cứ ngồi chơi đi!
Cô nói rồi thoăn thoắt làm việc. Trà nhìn Thắng, giọng ái ngại:
– Em cảm ơn anh chị về bữa ăn nhé. Lần sau em lại mời anh chị một bữa ạ! Với lại, khi nào chị Diệp đi công tác, nếu anh cần chỗ mua đồ ăn tươi, em sẽ chỉ cho. Em mới về đây nhưng biết nhiều chỗ thú vị lắm vì tính em hay vọc vạch bếp núc mà!

Thắng bật cười:
– Trời, vợ anh là nhà báo mà em, ngóc ngách nào Diệp chả biết. Vợ anh bày hết rồi, với lại Diệp đi công tác cũng lo đồ ăn cho anh đầy đủ rồi mới đi. Dù gì cũng cảm ơn em nha!
Trà nghe vậy chỉ biết gật đầu rồi im lặng uống nước. Một lát sau, Diệp rửa bát xong, Thắng giúp vợ úp bát rồi cùng cô ra ăn hoa quả với mọi người. Trà ngồi chơi một lát rồi xin phép ra về. Cô ấy đi rồi, bà Hòa lắc đầu:

– Con gáι thời nay mạnh dạn quá nhiều khi dễ sinh hiểu nhầm.
Thắng cười:
– Trời ạ! Con trai mẹ có vợ đẹp lại giỏi giang như thế này, đâu có thời gian tơ tưởng ai mà mẹ phải nhắc khéo!
Diệp nhìn chồng:

– Ôi dào, biết đâu đấy, đàn ông hay thích của lạ lắm, mẹ nhỉ?
Nghe con dâu nói, bà Hòa chị nhìn Thắng và chép miệng:
– Bây giờ mình lớn rồi, trưởng thành cả rồi. Con cũng phải có trách nhiệm bảo vệ gia đình, đừng vì những phút cả nể mà làm ảnh hưởng đến gia đình mình, hiểu không?
Thắng gật đầu:

– Con biết mà mẹ, con mẹ suốt ngày chỉ có công việc và gia đình, đâu còn thời gian nghĩ linh ϮιпҺ chứ?
Cả ba người cũng cười. Diệp giục bà Hòa đi nghỉ sau chuyến bay từ Hà Nội vào.
Hai ngày tiếp sau đó, đúng dịp thứ bảy, chủ nhật nên vợ chồng Diệp đưa mẹ đi thăm thú Thành phố Hồ Chí Minh. Bà Hòa cũng rất vui, thấy mình như trẻ lại. Mọi việc có lẽ không đến mức như Diệp lo sợ, mẹ chồng cô không có tư tưởng quá lạc hậu, thậm chí bà còn trẻ hơn nhiều so với độ tuổi khiến Diệp thấy thoải mái, thực sự như mẹ đẻ của mình. Không biết Diệp quá tin người hay đây là phước đức mà cô được nhận, nhưng vui ngày nào, hạnh phúc ngày nào thì cứ tận hưởng cái đã…

Thấm thoắt một tuần vào chơi với con của bà Hòa cũng kết thúc, bà phải trở ra Bắc. Trước khi về, dù nói đủ thứ nhưng bà vẫn thủ thỉ với Diệp:
– Mẹ biết con bận, nhưng nếu xem công việc ổn ổn thì hai đứa cứ tiến hành chuyện con cái nhé. Bố mẹ không thúc giục vì biết các con còn có sự nghiệp nữa, công việc chưa đâu vào đâu mà sinh con thì lại khó khăn. Nhưng nếu thuận lợi thì đừng từ chối cơ hội, đứa con cũng là một sợi dây kết nối hạnh phúc thêm bền chặt. Với lại, nếu cần hỗ trợ, bố mẹ sẽ giúp các con, sẵn sàng vào đây và thuê cả giúp việc để con yên tâm tiếp tục công việc của mình.

Diệp biết, bố mẹ nào cũng mong con cái sau khi dựng vợ gả chồng thì nhanh có con bồng cháu bế, vợ chồng cô cưới cũng một năm nay chưa có tin vui, chắc hai bên bố mẹ lo lắng là đúng thôi. Nhiều lần suy nghĩ rồi lại cứ bị cuốn vào những chuyến công tác. Nhưng Diệp cũng đã dự tính tới việc này và trong năm tới, cô sẽ cố gắng không để bố mẹ thất vọng bởi đó cũng là bổn phận của cô mà. Lời mẹ chồng nói dù rất nhẹ nhàng nhưng cũng là lời nhắc nhở cô điều ấy. Diệp cười:
– Dạ. Con hiểu mẹ ạ, chúng con sẽ cố gắng, mẹ yên tâm nhé! Con cảm ơn bố mẹ luôn ủng hộ con!
Bà Hòa lại như nhớ ra điều gì rồi nói:
– À, hai đứa thỉnh thoảng có rảnh thì bay về chơi vài ngày cũng được, ai cũng nhớ đấy!

Diệp cười:
– Dạ, hai tuần nữa là sinh nhật mẹ, cũng vào dịp cuối tuần, chắc chắn chúng con sẽ có mặt ạ!
Bà Hòa vui vẻ, anh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc:
– Vậy hả? Bận mà vẫn không quên sinh nhật mẹ sao? Cảm ơn các con!
Bà tạm biệt vợ chồng Thắng và lên máy bay. Diệp cùng chồng trở về vì sáng hôm sau cô phải đi làm phóng sự ở ngoại thành.
Trong những ngày tiếp đó, Trà cũng không tới nhà họ nữa. Những suy nghĩ trước đây của Diệp cũng tan biến dần đi …

Hai tuần sau….
Sắp sinh nhật mẹ chồng, Diệp chuẩn bị rất nhiều quà cho mọi người vì cũng một năm rồi, kể từ ngày cưới, họ chưa về Bắc.

Hà Nội đón hai người bằng thời tiết mát mẻ của mùa thu. Bầu trời trong xanh, ánh nắng dìu dịu, mùi hoa sữa thoang thoảng trong gió gợi một sự say mê quyến rũ đặc trưng của mảnh đất Hà Thành. Cái mơn man của làn gió heo may gợi nhớ về những ngày yêu cũ. Diệp hít hà mùi hương hoa sữa rồi cùng Thắng về nhà. Căn nhà ở trong một ngõ không quá nhỏ, ô tô có thể đi vào. Gia đình Thắng thuộc dạng có điều kiện nên ngôi nhà ba tầng khang trang khá rộng cũng thể hiện được đây là gia đình có kinh tế. Từ ngõ đi vào, vợ chồng Thắng đã nghe tiếng nói cười rộn rã. Chả là nghe tin sáng thứ bảy vợ chồng anh về nên họ hàng cũng tập trung tới để hỏi thăm. Hai người đi vào phòng khách, thấy các cô các bác cùng bố mẹ thì lễ phép cúi chào:

– Dạ cháu chào cả nhà ạ!

Chị Hiền – chị dâu của Thắng, vợ anh Toàn – cũng đang ngồi ở đây. Thấy hai người bước vào thì tỏ ra ngạc nhiên:

– Ơ, chú Thắng, Trà nó không về cùng chú thím à?

Bài viết khác

Bóng dáng củα chα – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Nhà tôi nằm trên một ngã bα sông. Bạn có thể thấy thật lạ khi nhà bỗng như mọc lên giữα sông, nhưng đó là câu chuyện củα hαi mươi năm về trước. Thực chất đây chỉ là nhánh sông cụt sâu chưα tới 2m.     Ngày bα đi hỏi cưới mẹ, ông ngoại […]

Góc nhìn của người tích cực – Câu chuyện đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

1. Có lần mình bay với 1 ông khách Thuỵ Điển, thủ tục xong thì nghe thông báo máy bay chậm 4 tiếng. Hầu hết hành khách lo lắng bồn chồn, chạy tới quầy hỏi, rồi thở dài, bắt đầu to tiếng. Mình cũng không ngoại lệ, 4 tiếng đồng hồ ngồi chờ đó, lòng […]

Giáo sư tɾẻ nhất Việt Nαm gây Ьão mạng với quαn ᵭiểm về “tɾường chuyên”, ρhụ huynh ɾầm ɾầm Ьình luận: Quá tuyệt vời!

Xoαγ quαnh chủ ᵭề “Chuγện tɾường chuγên” ᵭαng gâγ tɾαnh cãi mấγ ngàγ gần ᵭâγ, GS.TS Phαn Thαnh Sơn Nαm ᵭã có Ьàγ tỏ quαn ᵭiểm củα mình. GS.TS Phαn Thαnh Sơn Nαm hiện là Tɾưởng khoα Kỹ thuật Hóα học, ĐH Bách khoα TP HCM. Anh tốt nghiệρ kỹ sư chuγên ngành kỹ thuật […]