Về với Bố – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn sâu sắc

T/g: Si Trang

Hắn và vợ cãi nhau một trận kịch liệt, không ai nhường ai. Ai cũng có cái lí của mình, cuối cùng đi đến một quyết định: Phần ai nấy đi!

Vợ hắn hậm hực:

-Anh cố chấp vừa vừa, phải phải thôi chứ!Vợ chồng thằng Huy lâu lắm mới về, có năm nào cũng về đâu!

Hắn là dân tỉnh lẻ Miền Trung, đến cái thành phố này học tập và ở lại lập nghiệp luôn. Vợ hắn sinh ra ở vạch đích và lớn ở cái thành phố lớn nhất nhì cả nước. Hắn và nàng yêu nhau từ thuở còn là sinh viên. Nhà vợ vốn giàu có, anh chị em ai cũng thành đạt.

Năm nay, cậu em ở nước ngoài về ăn Tết Nguyên Đán, nó rủ tất cả gia đình bên vợ đi du lịch và ăn Tết bên Trung Quốc. Bố mẹ vợ có bốn người con, hai con trai và hai con gái, vợ hắn là gái út. các con dâu và con rể phấn khởi lắm, mấy khi được đi du lịch đầy đủ như thế, nhất là lại được đưa bố mẹ đi cùng. Cả nhà ai cũng háo hức chuẩn bị cho chuyến đi chỉ có hắn là lưỡng lự, hắn nói với vợ :

– Anh không đi em ạ! Anh về quê ăn Tết với bố, năm nay vợ chồng chị Nga không về.

Bố hắn đã gần tám mươi tuổi, từ ngày mẹ hắn mất, bố hắn yếu đi trông thấy. Hắn thương bố vào ra, sớm tối chỉ có một mình. Nhiều lần, hắn muốn đón bố lên ở với hắn, để dễ bề chăm bố lúc tuổi già, nhưng bố hắn cứ khăng khăng :

-Bố còn khoẻ, ở nhà hương khói cho mẹ con vả lại quanh bố còn họ tộc, con lo cái gì ! Bố nói vậy thôi, hắn biết bố ngại con dâu, vả lại làm sao có thể bỏ cái nơi đã ăn sâu vào máu, vào thịt của bố và được bố xem như là một phần của cơ thể.

Biết không thể thuyết phục được cụ, hắn đành lắp camera quanh nhà để quan sát . Mặc dù xa xôi, nhưng cứ vài ba tháng hắn lại về với bố dẫu chỉ có hai ngày: Thứ bảy và chủ nhật, vợ hắn ca cẩm suốt nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng:

-Cố gắng về với bố được lần nào hay lần đó, sau này có muốn về cũng không được.

Hôm kia, bố hắn điện cho hắn:

– Vợ con nói: Tết này, cả nhà bên ấy đi du lịch hả? Con cứ đi du lịch cùng mọi người không phải lo cho bố, có mấy đứa cháu con chị Oanh sang ăn Tết với bố vui lắm!

Chị Oanh là con bác ruột của hắn, nhưng qua camera hắn thấy: chỉ một mình bố loay hoay dọn dẹp nhà cửa, lau chùi bàn thờ mẹ. Hắn biết bố nói vậy để hắn an lòng.

Ba giờ chiều ngày hai mươi tám, cả gia đình nhà vợ lên máy bay đi du lịch Trung Quốc thì một giờ sau hắn cũng nhảy xe giường nằm về quê.

Hắn về đến quê lúc năm giờ sáng ngày hai mươi chín Tết, tiết trời lạnh lắm nhưng hương xuân đã phảng phất khắp nơi. Nắng xuân vẫn còn yếu ớt, run rẩy nhưng đã rón rén rải khắp đồng, khắp bãi. Gió xuân hoà lẫn vào nắng xuân thổi lay động các khóm hoa dại ven đường, toả hương nhè nhẹ. Ngày nhỏ, thuở còn đi chăn trâu, cắt cỏ hắn rất thích cái mùi thơm thoang thoảng, dễ chịu của đồng quê khi vào xuân.

Hắn đi men theo con đường tắt, qua ruộng dưa đang len lỏi những dây leo mềm mại, mơn mởn để về nhà chứ không muốn đi qua ngõ chính giữa làng, vì nơi đó có cái chợ chồm hổm nhỏ. Ngày thường, bà con xóm hắn chỉ bán cây nhà lá vườn, tôm tép sông quê nhưng những ngày giáp Tết thì có đông hơn, hàng hoá cũng nhiều hơn. Hắn ngại gặp người quen, bà con lối xóm sẽ thân tình hỏi câu cửa miệng:

-Về một mình à?

-Vợ con có về ăn Tết không?

Nếu như hắn và vợ không có chuyện gì xảy ra thì những câu hỏi đó là bình thường và hắn cũng trả lời một cách bình thường nhưng hôm nay, hắn không muốn trả lời.

Mới sáng sớm, bố hắn đã đi đâu, nhà cửa vắng teo, ông thường không khoá cửa mà chỉ khép cái cổng. Hắn đi từ nhà trên xuống nhà dưới không thấy bố đâu, nhìn lên bàn thờ mẹ đã được bố đặt đầy đủ hương hoa, cây trái… nhìn ấm cúng như mẹ chưa hề đi xa. Hắn mở cái lồng bàn, rưng rưng nhìn chén nước mắm có mấy lát ớt bố ăn dở còn để lại…

-Ô… sao con lại về?

Tiếng bố hắn lo lắng từ phía sau.

Hắn quay lại, nhìn bố cười hiền :

-Con về ăn Tết với bố!

-Thế vợ mày và cái Thư đi du lịch à? Bố hắn vẫn băn khoăn.

– Cô ấy và cháu đi cùng gia đình, con về ăn Tết với bố, tụi con chia nhau như vậy. Hắn nói dối.

Buổi sáng ngày 29 Tết, hắn cùng bố đi chợ mua sắm làm mâm cơm tất niên. Hắn biết: có hắn về, bố mới làm đầy đủ các món ngày Tết, lúc sáng, tủ lạnh trống trơn chẳng có gì ngoài mấy quả trứng và mấy gói mì tôm.

Đặt mâm cơm cúng, thắp mấy nén nhang, nhìn những cây nhang cháy thành những đường cong, uốn lượn trên bàn thờ mẹ, bố hắn cười:

-Mẹ vui khi thấy con về ăn Tết !

Hắn thừa biết bố vui đấy chứ, bố nhanh nhẹn xốc vác hẳn lên, làm đủ thứ cho ngày Tết của hai cha con được vui vẻ, rôm rả. Bỗng hắn nhìn mái tóc bạc và cái lưng cong cong của bố mà lòng ấm áp, bình yên chi lạ ! Hắn thấy quyết định về quê ăn Tết với bố là đúng đắn, hắn cũng chẳng biết còn được ăn Tết cùng bố bao nhiêu năm nữa? Hắn bỗng nhớ ngày bé, ngày được ngồi xem bố tỉ mỉ chẻ lạt gói bánh tét, được lăng xăng chạy quanh giúp mẹ làm mấy chuyện lặt vặt, nhớ những lúc hắn và chị Nga tranh nhau ăn cái bánh tét nhỏ chín trước…

Ảnh st. Minh họa

Bài viết khác

Một thế hệ sắp và dần biến mất

MỘT THẾ HỆ SẮP VÀ ĐÃ DẦN DẦN BIẾN MẤT! “Một hôm, cậu con trai hỏi bố của mình: “Bố ơi, con không hiểu ngày xưa bố và mọi người sống như thế nào khi không có Internet. không có máy tính, không có tivi, không có điều hòa, không có điện thoại di động? […]

Có một Hà Nội lặng lẽ ngày tháng cũ – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Mấy hôm nαy ρhải di chuyển nhiều, đường xα, đi xe máy thấy nhọc, nên đặt Grαbbike cho tiết kiệm mà đỡ mệt.     Đón mình là một ρhụ nữ trạc ngoài 40, khẩu trαng che kín mặt, chỉ có đôi mắt đẹρ dễ thấy. Mình ngồi sαu xe vừα ái ngại vừα không […]

Lòng người đổi thay, thói đời bạc bẽo – Vậy tại sao chúng ta phải chọn cách sống lương thiện

Cô gái người Mỹ Liz Woodward là nhân viên một cửa hàng thức ăn nhanh phục vụ 24/24h tại New Jersey. Vào 4 giờ sáng mỗi ngày, trong lúc hầu hết mọi người vẫn còn đang say giấc, thì Liz vẫn phải kìm nén sự buồn ngủ để làm việc. Một ngày nọ, khi trời […]