Về hưu chương 3
Tác giả: Phạm Thị Xuân
PHẦN III
Chị Xoan tắt ti vi, lững thững bước ra vườn. Đã trưa lắm rồi. Mặt trời chói chang chiếu những tia nắng lấp lánh tгêภ mặt, tгêภ tóc chị Xoan. Chị Xoan đi vào dưới tán cây khế nhưng những tia nắng ϮιпҺ nghịch vẫn không buông tha cho chị. Bất giác chị mỉm cười một mình, một nụ cười gần như vô thức.
Khuôn mặt chị dường như sáng lên trong nắng. Chị Xoan nhón chân hái một trái khế. Chị đưa lên miệng nhấm nháp. Cái vị chua chua ngòn ngọt của trái khế đầu mùa đã làm chị tỉnh người lại. Biết bao kỷ niệm của đời chị đã gắn liền với gốc khế già này. Chị nhớ những ngày ba chị mới đưa cây khế về trồng, chị hãy còn là một cô bé ϮιпҺ nghịch.
Chị đã hái gần trụi hết những chiếc lá non mới nhú để chơi bán hàng và bị ba chị cho một trận đòn nên thân. Nhưng cây khế với một sức sống mãnh liệt vẫn vươn lên như thách thức với tất cả mọi trở lực. Lúc đầu, do bị trận đòn của ba nên chị ghét cây khế lắm. Nhưng tuổi thơ dễ quên, ít lâu sau đó chị lại thấy quý nó. Chiều chiều, chị Xoan thường cùng lũ bạn ngồi chơi dưới gốc cây khế. Rồi tuổi xuân của chị với những hẹn hò của tình yêu đầu đời cũng từng diễn ra bên dưới cây khế này.
Cho đến ngày anh ấy ra đi và không bao giờ trở lại nữa, thỉnh thoảng chị vẫn ngồi một mình dưới tán lá xum xuê của cây khế. Những lúc đó chị chẳng cần suy nghĩ gì cả. Chị chỉ trải rộng lòng mình ra với thiên nhiên cây cỏ. Mới đó mà đã mấy chục năm rồi. Chị Xoan đã già và cây khế cũng thế. Nhưng tuổi già của người phụ nữ làm chị Xoan không còn khả năng sinh nở, còn cây khế thì vẫn cho đời những đứa con của nó. Đành rằng quả khế không phải là thứ quả quý, nhưng cũng không ít người thích ăn nó. Chị Xoan cũng là một trong số đó.
Có tiếng chó sủa ngoài ngõ. Đó là những tiếng sủa hân hoan của chú chó Mực khi có người quen đến. “Chắc là con bé đã về”. Chị Xoan nghĩ vậy và bước nhanh ra phía trước. Thấy chị, Liên nhăn mặt:
-Sao bữa nay dì đóng cửa cẩn thận thế? Dì sợ trộm à?
Chị Xoan cười:
-Có sợ gì đâu!
Chị Xoan mở cổng rồi ҳάch bớt cho Liên một giỏ ҳάch. Khi thấy chị định đóng cửa, con bé ngăn lại:
-Dì đừng đóng cửa, người ta lại tưởng mình không có nhà.
Rồi Liên nói bằng giọng nửa đùa nửa thật:
-Dì biết nhà này có gì quý nhất dễ bị mất trộm không?
Chị Xoan ngơ ngác:
-Cái gì thế?
Liên nhìn chị Xoan, le lưỡi:
-Là dì đó. Mẹ cháu bảo, dì là hàng cổ quý hiếm mà người ta đang đổ xô đi tìm.
Chị mắng con bé nhưng không khỏi nở một nụ cười:
-Cái con phải gió này. Mới đi khỏi nhà mấy ngày mà đã dám nói với dì nó bằng cái giọng đó rồi.
Liên giả vờ ngạc nhiên:
-Giọng đó là giọng gì hả dì?
Chị Xoan đặt chiếc giỏ xuống, phát một cái vào vai cháu. Con bé cười như nắc nẻ, chạy nhanh vào nhà. Chị Xoan cũng cười theo. Lâu rồi hai dì cháu không đùa vui như vậy. Chị Xoan rất yêu quý cháu. Liên là cô con gáι thứ hai của em gáι chị. Nhà Liên cũng chẳng đông đúc gì. Thằng anh đầu đang học ở trường Bách Khoa Sài Gòn. Còn con bé út đang học lớp chín.
Mẹ Liên thương chị sống một mình nên cho con bé về sống với chị đã mấy năm nay. Lúc đầu, Liên cứ đòi về với mẹ nó, chị đã định thôi. Nhưng cô em chị, khi thì dỗ dành, khi thì dọa dẫm, cuối cùng Liên mới chịu ở với chị. Lâu dần thành quen, chị và con bé quấn quýt với nhau như mẹ con. Tính chị Xoan vốn trầm lặng và ít nói, nhưng chị vẫn rất quan tâm đến cháu.
Chị không để Liên phải thiếu thốn gì. Liên cũng là cô bé ngoan, không đòi hỏi gì ở chị. Thời gian gần đây, do ϮιпҺ thần chị bất an, với lại Liên thì lo chúi đầu chúi mũi vào học chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp phổ thông sắp tới nên dì cháu ít nói chuyện với nhau. Chị Xoan không nghĩ là Liên đã lớn. Chị nhận ra, lúc này Liên đã bắt đầu có những suy nghĩ chính chắn, khôn ngoan.
Chị Xoan đi theo sau đứa cháu. Như sực nhớ ra, chị hỏi:
-Thế bà cháu đã khỏe chưa?
Liên giả vờ nguýt chị:
-Chao ôi, bây giờ dì mới nhớ đến bà nội cháu?
Chị dỗi:
-Thì cô có để cho tôi có cơ hội nào để nói đâu?
Liên ôm choàng lấy chị:
-Cháu đùa mà dì giận cháu hả? Bà nội cháu khỏe rồi.
Rồi con bé nói tiếp:
-Dì xem, mẹ cháu gửi cho dì bao nhiêu là quà.
Chị Xoan cười:
-Ừ, dì thấy rồi. Mà cháu thật là, nhà có hai dì cháu, cháu mang nhiều về làm gì cho tốn kém của mẹ mày.
Liên buông dì ra. Cô bé đến bên giỏ ҳάch, mở ra:
-Mẹ cháu ʇ⚡︎ự làm cả đấy. Mẹ cháu gửi dì mấy thẩu tôm chua, một ít tương ớt, một kí ϮhịϮ chà bông. Mẹ cháu bảo toàn những món dì thích nhất!
Chị Xoan nghĩ đến cô em gáι. Tội nghiệp, hàng ngày cô ấy đã bận rộn biết bao công việc gia đình, vậy mà cô ấy vẫn nghĩ đến chị. Chị Xoan chép miệng thở dài:
-Mẹ cháu chu đáo quá!
Liên mỉm cười:
-Thì vẫn thế! Mẹ cháu thương dì nhất cơ mà. Mà thôi, không nói chuyện nữa, cháu đói bụng quá rồi. Ăn cơm đi dì!
Chị Xoan giật mình nhớ ra chị chưa nấu cơm. Cũng do suy nghĩ vẩn vơ, rồi con cháu lại trò chuyện làm chị quên khuấy mất. Chị Xoan nhìn cháu, nói bằng giọng có lỗi:
-Dì chưa nấu cơm. Thấy mày về, dì mừng quá nên…
Liên cất tiếng cười dòn:
-Dì thú nhận rồi nha. Bữa nay chắc hết nói không cần cháu rồi. Thôi, mình đi nấu cơm đi dì.
Chị Xoan gật đầu:
-Ừ, cháu đi tắm đi. Dì nấu tí là xong ngay mà.
Chị hơi ngập ngừng:
-Hay là mình đi ăn quán?
Liên lắc đầu:
-Thôi, ăn cơm dì nấu vẫn ngon hơn.
Chị Xoan mỉm cười:
-Thôi đi cô, nịnh vừa vừa thôi!
Liên cũng cười:
-Cháu nói thật mà!
Chị Xoan giục cháu đi tắm lần nữa, còn chị lo đi nấu cơm. Với bàn tay khéo léo của chị, chỉ hơn nửa giờ sau, hai dì cháu đã ngồi vào bàn ăn. Liên đói bụng nên ăn rất ngon lành. Chị Xoan nhìn cháu, nó thật vô tư và dễ thương. Chị ăn những món do cô em gửi, món nào cũng hợp khẩu vị của chị. Chị thấy hài lòng. Chị chợt nhớ mình đã không làm các món này đã lâu.
(Còn tiếp)
P.T.X