Tủi phận 35
Tác giả : Lương Thị Bé
Những ngày sau đó, ai cũng biết Vy có thai nên mọi người đều giành những gì tốt nhất cho cô.
Hôm nay ngày đầu tuần, bà Uyên đích thân đưa Vy đi khám thai lần đầu tiên, được biết con gáι đã mang thai được 8 tuần và đã có tιм thai. Sau khi kiểm tra sức khỏe thai kỳ, Vy ăn uống kém nên thiếu hụt dinh dưỡng, nên bà mua không biết bao nhiêu thứ tốt nhất bồi bổ cho con gáι.
Những thứ thực phẩm cao cấp các loại được bà Uyên mang về và dặn dò người ở mỗi ngày phải nhắc nhở Vy ăn uống.
Những quan tâm lo lắng quá mức nhất là bà Uyên đối với Vy chẳng khác nào là cái gai trong mắt của Linh Đan, nhưng Linh Đan chẳng thể mở miệng ra kêu gào lên vì biết có nói gì đi chăng nữa cũng không thay đổi được gì.
Linh Đan về phòng nằm tủi thân, ghen ghét đố kỵ rồi ném những gì trước mắt cho đỡ tức, hoài nghi về mình không phải là con ruột lại lớn hơn. Không muốn nhìn Vy sung sướиɠ hưởng thụ, không muốn mình bị ngó lơ. Cô nàng khóc một mình.
Trưa hôm đó, đang ôm con thì chuông điện thoại kêu lên từ số của Tuấn, chồng Linh Đan gọi. Giận cá chém thớt nên vừa bắt máy đã la mắng.
– Anh ૮.ɦ.ế.ƭ luôn đi, gọi mẹ con tôi làm gì nữa.
– Anh xin lỗi, công ty không cho nghỉ, mai anh đến thăm em và con.
– Thăm con khỉ. Dẹp .
– Mai anh đến lấy giấy tờ sinh làm khai sinh cho con, cũng gần đầy tháng rồi, anh đưa em về luôn.
– Cái gì? Tôi không về gì hết.
– Thôi mà! Em coi lục lại giấy tờ để mất đó.
– Mệt quá!
Con vừa ngủ, Linh Đan nằm suy ngẫm đủ mọi chuyện rồi cũng xuống tìm mẹ để hỏi giấy tờ sinh. Thấy chị Dung đang lau nhà, Linh Đan hỏi.
– Má tôi đâu rồi?
– Đi ra ngoài rồi em! Em cần gì?
– Không có gì?
Linh Đan lên phòng, đi ngang qua phòng ba mẹ nên cô sẵn tiện vào tìm giấy chứng sinh.
Vào kéo ngăn tủ ra, Linh Đan thấy tờ giấy gì đó được gấp lại nên tò mò mở ra xem. Tờ giấy kết quả xét nghiệm adn mẹ con của Vy và bà Uyên. Linh Đan há hốc miệng, mở to mắt sững sờ tιм ᵭ.ậ..℘ chân run. Mặc dù đã nghi ngờ từ trước, nhưng cái phơi bày trước mắt đó vẫn làm cô nàng thật sự sốc nặng. Linh Đan như người ૮.ɦ.ế.ƭ đứng, toàn thân không cử động vài phút rồi bắt đầu buông thõng người xuống rủ như cây bị thiếu nước. Miệng cô ả lấp bấp cứng đơ.
– Không…không thể nào…Không phải, nó không phải.
Linh Đan ôm đầu lắc liên tục một mình trong căn phòng bố mẹ rồi thét lên như một người điên.
Chị Dung nghe thấy liền chạy vào phòng thấy Linh Đan bất thường nên tới gỡ hai cάпh tay cô ra hỏi.
– Em vào phòng cô làm gì vây? Sao lại la hét lên?
– Chị cứ mặc kệ tôi.
Linh Đan bỏ chạy ra ngoài và lên lầu lao vào phòng đóng cửa lại.
Chị Dung không biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn thấy ngăn kéo bị mở và tờ giấy kết quả giám định còn ở dưới sàn nhà nhăn nhúm, chị Dung đã hiểu nguyên nhân.
4h chiều, bà Uyên vừa về, chị Dung giúp việc đã ghé vào tai nói nhỏ chuyện của Linh Đan cho bà Uyên biết. Bà Uyên vội lên phòng gõ cửa kêu.
– Linh Đan, mở cửa cho má.
Tưởng đâu không ai biết được rằng cô ả biết sự thật, Linh Đan vẫn cố tỏ ra không có chuyện gì. Tới mở cửa cười hỏi.
– Má tìm con à? Có gì không má?
Bà Uyên thấy hơi lạ vì sự việc không như bà nghĩ là Linh Đan không gào lên oán trách như ngày thường nữa. Bà định an ủi nhưng thấy ổn nên thôi.
– Má thăm cháu chút thôi. Có gì con vui hay sao vậy?
– Con bình thường mà má.
– Tại má thấy tâm trạng con khác hẳn ngày thường.
Lát sau, bà Uyên bước xuống gặp người giúp việc, nửa nghi nửa ngờ.
– Cháu có chắc là Linh Đan nó biết sự thật không? Sao cô thấy nó vẫn vui mà.
– Thì lúc cháu vô thấy tờ giấy đó nằm ở ngoài mà, Linh Đan đã lục ra đó cô?
– Kỳ vậy ta? Tính nó hay đố kỵ nên hay kêu than lắm cơ mà.
– Cháu không biết.
– Ở nhà cháu nhớ để ý con bé ấy.
– Dạ. Ý cô nói vậy là sao?
– Thôi chắc cũng không có gì. Cháu đi làm việc đi.
Bà Uyên có chút lo ngại khó hiểu. Lẽ ra Linh Đan biết được sự thật mà im lặng cho qua mọi chuyện dễ dàng như vậy ? Hay nó đang có ý đồ gì? Có khi nào mình lo hơi quá không? Tuy ghét thì ghét chứ không lẽ con bé hại Vy được.
Một tuần sau, mọi chuyện vẫn bình yên trôi qua, hôm nay là lễ đầy tháng của con Linh Đan. Bà Uyên thuê thợ nấu về nấu đủ món để cúng 12 bà mụ một cách đầy đủ tươm tất để đón thông gia đến mừng ngày đầy tháng tốt đẹp.
10h sáng, nhà bà Uyên đã rộn ràng tiếng cười nói của đông người. Bà Trang là em gáι của bà Uyên đi lòng ʋòпg thăm nhà thì thấy Vy đang ở phòng nên thấy lạ hỏi.
– Ủa, con là ai?
Bà Trang giờ nhìn kỷ hơn rồi hỏi.
– Chứ con là ai mà nhìn hao hao giống chị Uyên cô vậy?
– Thì con là con gáι của má con mà.
– Con gáι sao? Vậy con kêu dì bằng dì rồi, mà hai mươi năm dì có thấy mặt mũi con đâu. Sao lạ vậy?
-Dạ, chuyện khó nói lắm dì hỏi má con sẽ rõ. Con cũng không biết có nên nói không.
Bà dì của Vy nhìn Vy mãi vì ngạc nhiên và thấy có nét giống, vô tình bà phát hiện ra Vy đang mang thai mà không dám hỏi thẳng vì ngại. Bà vội bước ra kéo tay bà Uyên ra ngoài khu hồ tắm hỏi.
– Chị nói cho em biết đi, chị có thêm đứa con khi nào vậy?
Bà Uyên sợ ai nghe thấy nói khẽ kể ra sự thật cho em gáι bà nghe, rồi dặn dò không được nói cho ai biết. Bà Trang ngỡ ngàng rồi hỏi.
– Con bé sao em thấy nó như đang có thai vậy? Chưa có chồng sao?
Lại thêm một câu chuyện đau lòng mà bà Uyên khó giấu diếm được vì sự ϮιпҺ ý của bà Trang
Lát sau, bửa tiệc cúng kính cũng xong, cả họ hàng bà con ngồi lại chung vui chúc mừng có cả bên thông gia của bà Uyên. Vô tình bà nội của Vy hỏi.
– Sao không gọi con bé Vy ra ngồi chơi cho vui.
Mọi người đua nhau hỏi.
– Bé Vy là bé nào nữa.
– À con bé ấy là con nuôi nhà tôi.
Bà Uyên không muốn vạch trần sự thật trong ngày đầy tháng của Linh Đan với cũng sợ Linh Đan bẽ mặt trước nhiều người nên nói dối Vy là con nuôi cho mọi người không tò mò lạ lẫm.
Linh Đan được nước làm tới ngồi buông lời chế giễu.
– Tại nó có bầu mà không có chồng nên không dám ra thôi.
Bà Uyên tức nghẹn trừng mắt nhìn Linh Đan.
– Im cái miệng đi.
Ai nấy nghe xong đều bàng hoàng đến ngơ ngác.
– Con nuôi chị nhận khi nào vậy?
Bà Uyên giận tím mặt cố giải thích.
– À là con của người bạn thân đi làm ăn xa nên gửi cho tôi. Mọi người đừng để ý. Chuyện chỉ có vậy.
Vy vô tình bước ra và nghe hết, thấy buồn và ghét Linh Đan đã dám cả gan nói xấu mình trước bao nhiêu người là mình không có chồng mà lại có thai.
Nghĩ đến điều đó Vy uất ức nhớ đến Tấn, Vy lấy điện thoại ra gọi cho Tấn, Tấn tắt máy. Vy tiếp tục gọi như muốn Tấn đền bù danh dự cho mình. Cuộc gọi lại không liên lạc được, cô nghĩ Tấn bạc tình bạc nghĩa nên nằm khóc.
Không thể chấp nhận đứa con trong bụng không có cha, Vy lén lúc đi ra cửa sau và ra khỏi nhà. cô bắt xe về nhà Tấn để tìm anh.
Mấy hôm trước, bà Uyên đã lặng lẽ bí mật tìm đến nhà Tấn để buộc Tấn phải ngắt liên lạc với Vy để Vy quên đi Tấn. Tấn không thể làm khác vì ʇ⚡︎ự thẹn bản thân nghèo hèn của mình mà không dám phản đối lời bà Uyên. Nhưng Vy nào có hiểu được nỗi lòng của Tấn và sự việc khuất ngoài tầm mắt của mình. Điều quan trọng lớn nhất là Tấn không hề biết Vy mang thai.
Cuối cùng sau gần 1 giờ, Vy cũng đến được nhà Tấn, cô đứng như trời trồng thấy anh nhìn mình sửng sốt hỏi.
– Em đến đây làm gì?
– Anh hỏi câu đó là ý gì? Anh chán em hay sao, em đến mà anh không vui?
– Đúng, anh không còn tình cảm gì với em, em về đi.
Vy cay đắng vì sự thay đổi của người mà đã làm cho mình mang tiếng có chửa mà không có chồng, nước mắt cứ rơi ra trong muôn vàn đau khổ khi nghe chính miệng anh nói những lời phũ phàng. Vy không thể nào không đau nên quay lưng bỏ chạy.
Tấn đã hứa với bà Uyên là không đến với Vy, nhưng thấy Vy bỏ chạy, anh không đành lòng nên đuổi theo kêu gọi.
– Vy, em đứng lại đi, nghe anh.
Vy chạy ra đường rây thì đứng lại khi nghe tiếng còi tàu đang kêu ở xa. Vy không muốn sống nữa trong lúc quá đau lòng nên mặc cho mình ૮.ɦ.ế.ƭ đi. Vy đứng giữa đường rây nhắm mắt tuyệt vọng để chờ cái ૮.ɦ.ế.ƭ. Con tàu lao ở xa Ϧóþ còi liên tục, Vy không màn đến. Tấn hớt hãi cố lao nhanh ôm lấy Vy ngã vào bụi cỏ bên lề đường. Vừa ngã xuống, chuyến tàu vừa lao qua khỏi, người đàn ông cầm cờ tгêภ tàu phẫn nộ vì sự ngu dại của cô gáι.
Vượt qua cái cửa ʇ⚡︎ử một cách gҺê ɾợп, cả người Vy đau đớn ngồi dậy kêu lên.
– Anh không để em ૮.ɦ.ế.ƭ luôn đi.