Tủi phận 30

Tác giả : Lương Thị Bé

Bao nhiêu cảm xúc như vỡ òa cùng nước mắt của người mẹ lại nhớ về cái ngày định mệnh không bao giờ bà quên được, chỉ sơ suất trong gang tất mà bà đã bị chính người bạn học cũ đã nhẫn tâm ᵭάпҺ đổi đứa con vừa mới sinh ra của bà, để bao nhiêu năm day dứt nuôi con người khác, để ʇ⚡︎ự mình ôm một nỗi đau cho riêng mình mà không dám oán than. Cái nỗi đau ấy bà Uyên đã cố chịu đựng đến tận ngày hôm nay.

Mặc dù bà sống trong tiền bạc đủ đầy nhưng nỗi lòng bà không vui được, thỉnh thoảng nghĩ đến đứa con không biết trôi dạt ở phương trời nào thì lòng của bà quặn đau. Nước mắt bà Uyên rơi nhiều vào giây phút nói ra sự thật là niềm đau như được hóa giải, là niềm hạnh phúc bất tận khi được chạm vào thực tế, không phải một giấc mơ và tiếng nói Vy hỏi làm bà Uyên giật mình nhìn lại tгêภ khuôn mặt con gáι.

– Má cho con biết tại sao má lại bỏ con? Tại sao lại như vậy?

Đôi mắt ngấn lệ của người mẹ nhìn vào mắt con gáι với bao lời uất nghẹn.

– Má không có bỏ con, con hãy thứ lỗi cho má nghe con, đừng bỏ má đi thêm lần nào nữa. Từ nay đừng đi đâu nữa nha Vy.

Từng hơi thở từ l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ rối bời về những gì vừa được nghe. Vy lại tủi thân khi nhớ về dĩ vãng, một tuổi thơ lớn lên trong sự lạnh nhạt của người không phải ruột ϮhịϮ, Vy chỉ biết mơ tưởng về người mẹ mỗi khi đêm về. Những buồn tủi trước đây bỗng ùa về không ngừng là những trận đòn roi, là sự lạnh nhạt trong ngôi nhà không có tình thương, tất cả đọng lại như một nỗi đau lớn từ tận trong tâm can của sự bất hạnh làm những giọt nước mắt đua nhau rơi rớt, ๒.ờ ๓.ô.เ mấp máy như muốn mở lời oán trách. Vừa giận, vừa mừng, tràn ngập cảm xúc Vy kêu lên.

– Má hãy cho con biết mọi chuyện như thế nào? Tại sao con lại bị chia cách? Tại sao chứ! Má nói không bỏ con mà con lại ở trong tay người ta. Bao nhiêu năm con đã sống như thế nào má có hiểu không?

– Má biết con đã chịu nhiều áp bức, khổ sở, má nào đâu có muốn như vậy. Do người ta nhẫn tâm ςư-ớ.ק con đi, do má bất cẩn để mất con. Má đau lòng lắm! Giờ đây má chỉ xin con đừng bỏ đi nữa, hãy về nhà với má đi con.

– Nhưng…con sợ bà…

– Để má về nói cho bà hiểu. Bà sẽ không nói nặng gì nữa đâu.

Đôi mắt hai mẹ con bà Uyên khóc vì xúc cảm nhiều nên đỏ ửng. Rồi Vy cùng bé Xu lại lên ô tô cùng bà Uyên, bỏ lại trong căn phòng trọ là thức ăn vừa mới nấu xong.

Về đến ngôi nhà rộng lớn, bóng nhoáng, Vy vẫn con run chân không dám bước vào. Bà Uyên phải nắm tay Vy.

– Có má con không phải sợ.

Bước vào phòng khách là ánh mắt nhìn không thiện cảm của bà cụ, Vy cúi đầu không dám nhìn.

Bà Uyên kéo Vy ngồi xuống ghế, từ tốn nói nhẹ nhàng.

– Má à! Dù là ai đi nữa, má không nên khó chịu.

– Ơ hay, cô lên mặt dạy đời tôi đấy à.

-Để con nói cho má biết, Vy chính là cháu ruột của má đó, má nỡ nhẫn tâm cҺửι bới trách mắng đứa cháu của mình sao?

Bà cụ nhìn kinh ngạc.

– Cháu ruột ư? Con bé này mà…con cháu trong nhà này sao?

– Chính là vậy, đứa con 20 năm con bị người ta hoán đổi, đâu phải không dưng mà con đưa về đây chăm lo.

– Thật vậy hả?

Bà cụ nhìn hai khuôn mặt có nét giống nhau, nhìn Vy cũng có nét giống ông Mạnh, bà run rẩy chân tay như đang dần tin vào sự thật đứa cháu mà bà muốn tống cổ ra khỏi nhà. Bà lắp bắp hỏi.

– Vậy con nhỏ Linh Đan không phải à?

– Vâng, từ nay mong má đừng có đuổi hay nói gì tổn hại đến đứa cháu của má nữa.

Vy ngồi rơm rớm nước mắt vì tủi, vẫn không dám nhìn bà cụ, bà cụ bước lại gần Vy ʇ⚡︎ự khi nào rồi ngồi cạnh.

– Nội xin lỗi, nội …đã nóng giận với cháu.

Vy không nói gì, vì còn sợ ánh mắt hung dữ, cau có của bà. Mẹ Vy bảo.

– Bà lớn tuổi rồi, con tha lỗi cho bà đi con.

Bàn tay nhăn nheo của bà cụ nắm lấy bàn tay xinh đẹp của Vy như muốn Vy thứ lỗi cho bà, bà đưa tay vuốt nhẹ lên vai, lên mái tóc dài của đứa cháu gáι mà bà ngỡ rằng người dưng nên đã lỡ lời trách mắng. Giờ đây bà cụ đã biết được sự thật làm bà vừa ngại, vừa vui. Bà lại nhỏ nhẹ.

– Cháu không tha thứ cho nội sao? Đừng có khóc nữa nghe cháu.

Giờ đây, Vy mới quay người lại, đối mặt với bà.

– Cháu hết giận bà rồi.

– Nội có lỗi với cháu quá! Cháu gáι xinh đẹp của nội vậy mà nội nỡ lòng nào trách mắng.

Cả gia đình bà Uyên ai cũng biết chỉ còn hai người vẫn chưa biết sự thật là Khang con trai lớn của bà Uyên và Linh Đan là con gáι nuôi, vẫn đang ở khoa sản Ьệпh viện và sắp về.

Trưa hôm đó, trong bửa cơm. Lần này bà cụ vui cười bảo.

– Cháu của bà ăn ʇ⚡︎ự nhiên đi nhé!

Chị Dung giúp việc cũng kinh ngạc vì biết Vy là con ruột, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, như một tia chớp làm thay đổi cả cái gia đình này trong phút chốc nhưng lại mang cho mỗi người niềm vui và hạnh phúc. Sự xa cách rồi lại gặp gỡ như giấc mơ làm mọi thành viên lại gắn kết với nhau hơn nữa.

Chưa bao giờ Vy thấy mình hạnh phúc như bây giờ, Vy đã nhận được tình thương từ tất cả mọi người. Đúng là không gì có thể thay thế bằng tình thương của những người ruột ϮhịϮ của mình cả.

***

5 giờ chiều, bà Vĩnh bận bịu ngoài đồng cắt cỏ cho bò về. Vừa vác bao cỏ về thì ngớ người ra thấy chiếc xe ô tô màu đen bóng nhoáng, nhìn vào trong sân thì thấy Vy và hai người lạ mặt với đứa trẻ con. Bà Vĩnh bước vào chưa kịp hỏi thì vợ chồng ông Mạnh đứng dậy nhìn bà Vĩnh cười.

– Chào chị.

Bà Vĩnh ngạc nhiên hỏi lại.

– Anh chị là ai? Sao lại đi cùng con Vy nhà này chứ.

Ông Mạnh cười nói.

– Vợ chồng tôi đến đây cũng hơi muộn nhưng dù vậy tôi vẫn đến đây để nói cho chị biết một sự thật. Đây chính là đứa con ruột của tôi bị mất tích 20 năm trời. Tôi muốn gửi chị lời cảm ơn đã nuôi dưỡng con bé lớn ngần này.

Bà Vĩnh ngớ người há hốc miệng vì quá đỗi kinh ngạc.

– Không phải là con riêng của ông nhà tôi sao? Vậy mà bấy lâu nay tôi không biết.

Ông Mạnh hỏi.

– Chị cho tôi biết năm xưa ai đã mang đứa con gáι này đến đây cho chị.

– Thì người vợ trước của chồng tôi, bà ấy là bà Hoa, chính ông nhà tôi cũng tưởng rằng là con gáι ông vì khi đó bà Hoa mang bầu rồi sắp sinh thì bỏ đi và khi con bé tầm 5 tuổi thì bà ta mang đến đây giao cho ông ấy rồi bỏ đi biền biệt đến gần đây mới quay lại tìm con bé.

– Bà Hoa ấy là người đã tráo đổi đứa con với vợ tôi, hiện tại tôi đang nuôi dưỡng con bà ấy và luôn coi như con mình.

Bà Uyên lấy ra ít quà để lên bàn.

– Đây là chút quà nhỏ coi như cảm tạ vợ chồng chị đã cất công dưỡng cháu khôn lớn.

Bà Vĩnh ngại ngùng ấp úng.

– Tôi …tôi thật sự cảm ơn chị. Thật ra thời gian qua tôi nuôi dưỡng con Vy khổ cực lắm nên giờ nó mới lớn ngần này.

– Dạ. Điều đáng nói bây giờ là tôi đã tìm được con rồi. Gia đình tôi vui mừng lắm.

– Vậy tôi chúc mừng gia đình.

Trời chập choạng tối, những bông cỏ may phất phơ sau đồi. Nhìn cảnh vật lòng Vy gợi nhớ về mãnh đất, nơi đã từng sống, chịu nhiều đắng cay không kể siết nhưng cũng đầy kỷ niệm khắc sâu không bao giờ quên. Một hình ảnh xưa cũ hiện ra trước mắt làm Vy thấy buồn muốn khóc. Giờ đây Vy chính thức đổi đời sống trong gia đình mới..

Lần này Vy trở về gặp lại những người trong gia đình mà cô đã sống mười mấy năm.. Tú vừa buồn vừa vui khi cô em gáι đã tìm được cha mẹ ruột.

Chiếc ô tô lăn bánh dần xa khu nhà cũ, bỏ lại bao kỷ niệm một thời khắc ghi. Vy cùng ba mẹ trở về thành phố.

Bài viết khác

Người đàn bà của bố – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Người đàn bà của bố Bố ngồi trước mặt tôi: “Bố sẽ lấy vợ. Ý con thế nào?”. Trời! Bố tôi lấy vợ cơ đấy. Ðiều mà bao lâu nay tôi chẳng bao giờ nghĩ đến. Bố tôi, người đàn ông đã bước sang tuổi ngoài 60, cái tuổi chẳng còn trẻ nữa. Vậy mà […]

Cuộc hành tɾình củα cái điện thoại – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc đầy nhân văn

Chuyện là chồng tôi ᵭάnh ɾơi cái điện thoại, lúc tɾước muα mười bốn tɾiệu. Về nhà buồn lắm , ᴅịcҺ Ьệпh buôn bán ế ẩm tiền đâu mà muα lại . Rồi còn mấy dαnh bạ củα người thân nữα , muốn xin lại cũng khó . Hình minh hoạ Con gáι chợt nhớ […]

Lời trăn trối cuối cùng, câu chuγện thấm thía khóe mắt caγ caγ

-Chị giáo ơi! Chị giáo ơi! Chị có nhà không hử? -Dạ! Cháu đâγ! Bà Na gọi cháu à? Có chuγện gì mà bà hốt hoảng thế? Ông lại đau à? – Không! Chị lấγ lương chưa cho bà vaγ 5 triệu ,ông lão nhà bà ốm nặng quá rồi chắc không qua khỏi. Bà […]