Tủi phận 29

Tác giả : Lương Thị Bé

10h tối tại Ьệпh viện.

Mẹ Tấn ngồi đút từng thìa cháo cho con trai, bà nhìn lên vết thương bị băng gạc trắng tгêภ vùng bụng, xung quanh vẫn còn sưng lên. Bà Lan nghĩ ngợi về cô gáι mà Tấn đã xả thân đến nông nỗi này, chắc có lẽ là một người chiếm vị trí quan trọng trong lòng Tấn. Bà Lan hỏi.

– Tấn à! Có phải con thương con bé ấy không hả?

– Cũng tại con nên Vy mới bị vậy.

– Má không hiểu đầu đuôi câu chuyện như thế nào cả, nhưng má khuyên con, con vẫn chưa li hôn vợ mà đến với con gáι người ta thì không hay. Má chỉ nói bấy nhiêu thôi, con nghỉ ngơi cho khỏe đi.

– Con biết rồi. Má nằm ngủ một chút đi.

Trong phòng Ьệпh, khi đã gần khuya, xung quanh im lặng cũng là lúc tâm tư của con người bình lặng cho những suy nghĩ. Tấn nằm ngẫm nghĩ về Ϯộι lỗi mà mình đã gây ra cho Vy, không hiểu sao mình lại nhẫn tâm và ích kỷ của mình. Anh rất hối hận. Có lẽ Vy đang rất buồn, giận anh nhiều lắm. Khó mà có thể chuộc lại lỗi lầm của mình gây ra.

***

Đêm về khuya, trong căn nhà lớn khang trang, ông Mạnh và bà Uyên vẫn trăn trở về chuyện đứa con gáι bị hoán đổi nay lại xuất hiện như ý trời. Sau hồi suy nghĩ mông lung, ông Mạnh gợi ý với vợ.

– Hay là mai mình nói cho con bé biết chuyện, để nó không ái ngại khi ở trong ngôi nhà này.

– Tùy anh, anh nói thế nào cho con không phải sốc . Chứ theo em nghĩ con khó mà chấp nhận sự thật này.

– Thôi em nói ra thì hay hơn, vì em thân mật với con hơn.

– Dạ cũng được, mà anh nên khuyên má đừng có nặng nhẹ với con nữa, nhiều lúc con nó ngại.

– Để anh lựa lời nói với má.

***

Buổi sáng sớm, trong ngôi nhà bà Uyên vẫn như ngày nào, một cô gáι giúp việc vào bếp để lo toan bửa sáng cho mọi người. Ông Mạnh bước xuống dặn dò.

– Nhà có trẻ con, cháu đừng cho cay vào nhé!

– Vâng ạ.

Trong bếp khi này chỉ mỗi ông Mạnh ngồi ăn sáng để kiệp giờ đến công ty. Đang ăn thì bà Uyên bước xuống ngồi cùng. Ông Mạnh thấy vợ nên hỏi.

– Khi nãy em có cuộc gọi công việc à?

– Dạ, lát em phải đi giải quyết chút rắc rối.

Ông Mạnh nhớ đến Vy nên dặn dò chị giúp việc.

– Lát nữa, cháu nhớ chăm lo Vy với đứa trẻ ăn uống đàng hoàng nha Dung.

– Dạ vâng thưa ông chủ.

Bà Uyên cũng ăn xong, bà đi lên phòng con gáι, bà mở cửa nhẹ nhàng, nhìn con còn ngủ nên đóng cửa lại. Bà xuống bếp lại dặn dò chị giúp việc chăm lo cho con bà là Vy và đứa trẻ cẩn thận trước khi đi ra ngoài. Chị giúp việc chỉ biết dạ vâng nghe theo, mặc dù chẳng hiểu chuyện gì.

Khi Vy và con Tấn thức dậy,.chị giúp viêc lấy thức ăn sáng cho hai người. Không thấy có ai, Dung ngồi xuống ghế hỏi Vy.

– Em là con nuôi của ông bà chủ hay sao vậy?

Vy ngỡ ngàng rồi lắc đầu.

– Không phải đâu chị. Em có biết gì đâu. Em ở tạm ít hôm chắc em về lại Long An, nhà em ở đó.

– Vậy à! Chị hỏi vậy thôi.

Lúc này bà cụ bước xuống nhìn Vy, liếc mắt rồi bà nhìn chị Dung nói.

– Ôi dào… người dưng mà lo chi hả cô mau đi làm việc đi.

Vy ngừng đũa khi nghe nói đến mình nên buồn. Từng cử chỉ hành động của Vy làm gì bà cụ cũng liếc nhìn làm Vy khó chịu..Cô vẫn phải nhịn vì chẳng biết sao.

Thấy đứa bé khát nước. Vy đứng dậy rót nước cho đứa trẻ uống. Bà cụ lại bảo.

– Ăn xong thì hẵng uống, vừa ăn, vừa uống bẩn thế này ai mà chịu nổi.

Điều đó làm Vy sợ, cô không dám ở lại đây nữa.

Bà cụ nhìn thức ăn thừa lại càm ràm.

– Đúng là phí của, chẳng hiểu con Uyên đưa mấy đứa này về đây làm cái gì nữa.

Đứa con gáι của Tấn nghịch ngợm nên lại làm bà cụ càng thêm bực bội, bà lại càm ràm.

– Ôi chao, con cái nhà ai mà quậy phá quá đi..Thật mệt.

Chị giúp việc bảo với bà cụ.

– Bà ơi! Ông dặn dò ở nhà trông nom, chăm sóc cho bé ấy và…Vy đó bà.

– Bà nói không đúng sao? Đưa một đứa về giúp việc thì chẳng thấy làm gì mà toàn chăm lo đủ cả, bây giờ thêm đứa trẻ quậy phá. Thật tình tôi không biết nói sao với bọn này. Cô cũng thấy đó, hôm trước một đứa, hôm nay 2 đứa, mai mốt kéo thêm cả lũ vào đây ở chắc cái nhà này khác nào nhà chùa.

Vy ʇ⚡︎ự ái, cảm thấy quá phiền nên cô quyết định dẫn con Tấn về phòng trọ.

***

Vừa về phòng trọ thì chuông điện thoại của Vy kêu lên, thấy số bà Uyên gọi đến nên cô không nghe máy vì sợ bà Uyên lại dẫn về nhà bà.

Vy mặc kệ cho bà Uyên gọi không biết bao nhiêu cuộc gọi, Vy thờ ơ đi nấu cơm trưa.

Ăn cơm xong, thì bất ngờ thấy bà Uyên bước vào. Vẻ mặt bà không được vui hỏi Vy.

– Tại sao cháu lại bỏ đi mà không nói cô một tiếng hả Vy? Đã vậy gọi còn không thèm nghe máy nữa chứ.

Giọng nói bà Uyên có phần tức giận, Vy lại khó mở lời nói thẳng ra nên không trả lời. Bà Uyên hỏi tiếp.

– Tại sao cháu bỏ đi? Có phải bà cụ nói nặng gì cháu không hả?

Vy chớp mắt liên tục, không nói nên lời. Bà Uyên thấy Vy như muốn khóc, bà hiểu ngay là vậy. Bà mệt mỏi vì đứa con đang ngồi trước mặt mà bà không thể nói cho con biết. Sự uất nghẹn dâng lên tận cùng trong cổ làm bà đau thắt ruột gan. Hình ảnh một người mẹ đau lòng hiện lên rõ rệt, và bà không thể nào im lặng được nữa. Bà Uyên vừa khóc, vừa kêu lên.

– Con đừng bỏ má đi nữa được không? Con về với má đi mà, má đau lòng lắm con có biết không hả Vy?

Vy sững người hỏi lại.

– Cô vừa nói gì? Tại sao cô khóc?

– Con đừng gọi má bằng cô nữa được không? Má là mẹ ruột của con, má là người đã sinh ra con, con có hiểu không hả?

Vy vẫn bàng hoàng ngơ ngác và khó hiểu.

– Con là con đẻ của cô?

– Đúng rồi!

Bà Uyên lại lấy tờ giấy như một minh chứng rõ ràng nhất ra đưa trước mắt Vy.

– Đây, con xem đi, kết quả chứng minh con là con đẻ của má.

Vy vẫn chưa tin lắm, Vy nhìn bà Uyên nghẹn ngào. Hai bàn tay bà áp vào mặt Vy, với đôi mắt nhìn thẳng, Vy cảm nhận một tình thân thiết, gần gũi ấm áp từ trong ánh mắt của người mẹ, từ cử chỉ và tất cả những gì bà Uyên dành cho Vy thì tình mẹ con càng thêm đúng như lời bà Uyên nói. Vy òa khóc như một đứa trẻ áp mặt vào vai bà Uyên hờn trách.

– Tại sao đến tận bây giờ má mới chịu đón nhận con, tại sao bao năm qua con lại ở cùng người khác. Tại sao?

Tiếng khóc của Vy trong tủi hờn xen lẫn nhiều nỗi niềm vang lên trong căn phòng trọ nhỏ, nóng bức. Bà Uyên vuốt mái tóc Vy trong tâm là sự dày vò của người mẹ.

– Má xin lỗi, lỗi là do má quá bất cẩn.

Bài viết khác

Một câu chuyện bình thường nhẹ nhàng đầy tính nhân văn

Ông vừa đi uống nước với bạn về muộn. Từ đầu phố về con ngõ nhỏ nhà ông chỉ 5 phút đi bộ. Trời Hà Nội hơi lất phất mưa. Mùa hè năm nay đỏng đảnh, thoắt nắng như lò nung rồi thoắt mưa gió lạnh lùng. Ông bước trong ngõ, chú ý tránh các […]

Chấm hết một cuộc tình ở trong chăn mới biết chăn có rận, đọc để tỉnh ngộ

Sau bao nhiêu ngày nghĩ tới, nghĩ lui bữa nay ăn cơm xong chị nhẹ nhàng mở lời với anh: Chỉ còn nửa tháng nữa là hết hợp đồng nhà, em tính nói với anh dạo này em không khỏe, mình trả nhà rồi ai về nhà nấy. Anh giãy nảy lên… Hình minh hoạ. […]

Lấy củα người khác làm ρhước cho mình thì đâu có gì là đáng quý – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc

Cô ρhải đi ăn xin ngoài chợ. Tối lấy chiếu quấn nằm ngủ. Một hôm nghe nói Rằm Tháng Bảy cúng dường Tαm Bảo có ρhước lắm, cô tự nghĩ làm sαo mình tạo ρhước để khỏi nghèo khổ nữα. Hình minh hoạ Hôm đó xin được có hαi xu, cô muốn cúng cái gì […]