Tủi phận 13

Tác giả : Lương Thị Bé

6h sáng, Tấn ngủ say, chuông điện thoại anh reo lên từng hồi làm Vy tỉnh giấc, cô với tay ᵭάпҺ khẽ vào người Tấn, gọi nhưng anh vẫn say giấc. Vy phải bắt máy nghe.

– Dạ alo.

Bên kia đầu dây phát ra giọng nói vui mừng của người phụ nữ.

– Phải…phải con không Vy? Con phải không?

Vy ngờ vực.

– Dạ, con là Vy, mà cô là ai?

Giọng nói tràn cảm xúc vang lên.

– Má là má của con đây. Má đây. Ôi! Con gáι của má.

Vy nghẹn ngào rơi nước mắt trong vui mừng.

– Là má thật sao?

Tiếng sụt sùi của một người mẹ thương nhớ con mười mấy năm cách biệt. Cả hai không giáp mặt trực tiếp nhưng đã dâng đầy nỗi niềm cảm xúc yêu thương vô bờ. Rồi bà Hoa lại hỏi.

– Sao? Con gáι của má hiện giờ đang ở đâu? Nói cho má tới đón.

– Dạ, con đang ở thành phố Sài Gòn đó má.

– Chứ làm sao con đi Sài Gòn vậy? Có phải cái mụ kia ngược đãi con không hả? Nói cho má biết.

-…

Vy lặng thinh không muốn nói ra sự thật đau lòng đó. Bà Hoa lại hỏi dồn.

– Con im lặng là má hiểu rồi. Mà số điện thoại này hồi hôm má gọi sao gặp tiếng con trai vậy con? Con ở với cậu ta à.

– Dạ, con ở cùng anh Tấn đó má.

– Cậu ấy là gì của con?

– Chỉ là bạn mới quen biết thôi má. Anh Tấn tốt với con lắm.

– Con nói địa chỉ đi, má sẽ tới đón con về.

– Con cũng không rõ địa chỉ ở đây, để lát anh Tấn ngủ dậy con hỏi
nha má.

– Ừ, Con ăn sáng gì chưa?

– Dạ, con chờ anh Tấn ngủ dậy con mới ăn.

Bà Hoa lại nói.

-Thôi lát má gọi lại, con cho má địa chỉ rồi má đến với con nha.

– Dạ.

Cuộc gọi điện của hai mẹ con kết thúc trong niềm vui mừng khôn ҳιếϮ. Vy cười ôm cái điện thoại ngồi tư tưởng về người mẹ, cảm giác hồi hộp nhiều. Không ngờ cũng có ngày cô được nghe giọng nói của mẹ, sắp được gặp mẹ. Chỉ có mẹ là người thương yêu con vô điều kiện, cô nghĩ vậy. Vy không hiểu 15 năm qua tại sao mẹ cô lại bặt vô âm tín như vậy? Đột nhiên giờ đây lại xuất hiện.

Tấn giờ mới thức giấc, anh vội hỏi.

– Em đỡ mệt chưa mà ngồi dậy?

– Em đỡ rồi anh.

– Có gì mà em vui dữ vậy?

– Em sắp gặp lại má em, má ruột của em đó anh, má vừa gọi vào điện thoại của anh. Không ngờ má em luôn đó.

Tấn mở to mắt kinh ngạc rồi cười.

– Em nói thật hả? Anh mừng cho em quá Vy. Chúc mẹ con em sớm tụ hợp.

Rồi Tấn nhớ lại đêm hôm có người phụ nữ cứ gọi và ngộ nhận là mẹ Vy.

– Thảo nào hồi hôm có người gọi nói mẹ em mà anh tưởng mẹ kế em nên anh tắt không muốn nói chuyện.

– Ôi trời. Suýt nữa anh làm em không gặp má em luôn. À Má em hỏi địa chỉ ở đây là gì để lát má đến đón em về.

– Ừ, để lát má em gọi, anh sẽ nhắn địa chỉ cho.

Tự dưng nghe Vy không ở đây nữa, Tấn thấy buồn, lòng anh thấy có chút hụt hẫng. Nhưng anh vẫn cố cười cho cô vui. Dường như trong lòng anh dần có tình cảm với Vy, không phải là tình cảm bạn bè, mà tιм anh như nhói đau khi nghĩ đến xa cách. Anh cố an ủi mình, cô ấy hạnh phúc là vui rồi, chứ Vy ở đây thì chắc gì no đủ. Anh vui vẻ cười nói.

– Chúc mừng em. Vậy em sắp về ở bên má em rồi ha.

– Dạ, khi nào rảnh em tới thăm anh nha.

Thật sự Tấn đã có tình cảm với Vy, anh định nói ra những gì trong lòng anh nghĩ là anh thương cô nhưng nghĩ đến Vy sắp gặp mẹ, chắc gì mẹ Vy chấp nhận anh, vì anh là một người đã từng có vợ con và là một con пghιệп . Anh đành tắt đi ý nghĩ đó và nói.

Tấn cùng Vy ăn sáng xong thì mẹ Tấn gọi, bà nói rằng đứa con nhỏ 3 tuổi của anh khóc nhiều vì nhớ ba, Tấn nói với Vy rằng anh phải về nhà thăm con. Vy nghe anh về nhà, cô cũng hớn hở muốn về Long An với mục đích gặp mẹ ruột.

Tấn gọi lại cho số mẹ Vy, anh báo với mẹ Vy rằng đang về lại Long An, khi nào tới anh sẽ gọi. Mẹ cô nghe hợp lý nên đồng ý.

Tấn và Vy lại đón xe để về Long An, về nhà của anh. Ngồi tгêภ xe, Vy trong tâm trạng vui mừng vì sắp gặp mẹ. Tấn lại nôn nao gặp con anh.

Chuyến xe khách chạy mãi cũng một giờ đồng hồ, cũng gần đến nơi, Huyện Bình Chánh giáp với tỉnh Long An nên không quá xa. Vy lại bảo.

– Anh đưa em điện thoại kia của anh đi.

– Chi vậy em.

– Em cầm để chờ má em gọi.

– Ôi trời! Anh ngồi đây chứ có đi đâu mà em sợ.

– Nhưng em sợ má gọi mà anh không nghe được.

– Nè, em giữ đi.

Vy ngồi cầm điện thoại rồi cô bỏ nó vào túi quần.

Cuối cùng cũng đến huyện Đức Huệ vậy là gần tới nơi. Xe bon bon chạy 15 phút thì cũng đến nơi quen thuộc cần đến. Xe dừng lại ở nơi vùng quê mà cô đã gắn bó. Hai người đứng dậy, chiếc điện thoại trong túi Vy trồi ra và nằm tгêภ chiếc ghế. Vy và Tấn không hề hay biết và vô tình bỏ lại cái quan trọng đó.

Chuyến xe bỏ khách và rời đi. Qua con đường rây và đi vào con đường đầy cỏ, nhìn xuyên bên kia là khu nghĩa trang, làm Vy và Tấn nhớ lại cái đêm đầu tiên gặp nhau. Anh và Vy mãi mê nhắc chuyện cũ thì sực nhớ ra. Tấn hỏi

– Sao em không gọi má em?

Vy sờ vào túi quần thì không thấy chiếc điện thoại anh đâu cả.

Bài viết khác

Em thích làm người tình – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

Anh tôi , đi lao đông hợp tác ở Đức về , cũng có chút tiền để lặn lưng . Thích sống kiểu châu âu ra cái vẻ mình đã từng sống ở đó nên quen rồi . Được cái vẻ điển trai nên anh nhanh chóng cưa được chị . Mà nói đúng hơn […]

Tái hôn – Xúc ᵭộng ᵭằng sαu câu chuyện người vợ ρhải vαy tiền chồng cũ khi con ốm

Con gái nhậρ viện, tôi ρhải hỏi vαy tiền chồng cũ. Đến nhà chồng cũ, tôi Ьất ngờ nhìn thấy Ьức ảnh cưới cũ củα tôi và αnh vẫn ᵭược lαu sạch sẽ tɾeo tɾong ρhòng ngủ. Về ᵭến nhà thấy Ьức ảnh cưới tɾeo sαu cάпh cửα, khiến tôi ôm mặt khóc nức nở. […]

Cha con nhà Tèo – Câu chuyện cảm động về một người cha mới ra tù và ý nghĩa sau đó

Hắn rα tù. Tự biết không có mα nào đến đón, đành dứt khoát bước đi. Xe Hondα ôm vào giờ này không thiếu, nhưng hắn thích đi bộ. Lững thững đi hoài như người rảnh rαng lắm, trời tối mịt mới đến thị xã.   Hình minh hoạ. “Khách sạn công viên” trước Cung […]