Tráo Phận Đổi Tình Chương 5
Tôi thấy Quân mấp máy khoé môi định nói gì đó nhưng lại thôi.
Mẹ tôi thấy Quân, thái độ thay đổi hoàn toàn, niềm nở nói:
– Vân, ra nhà bác Tư mua mẹ gói chè.
Tôi nhìn mẹ, dứt khoát trả lời:
– Con không đi.
Tôi biết lúc đó mẹ tức lắm nhưng vì có Quân ở đây nên mẹ kiềm chế lại để giữ thể diện cho mình.
Có xấu xa thì cũng chỉ là tôi trong vai đứa con mất dạy.
Nhưng tôi mặc kệ, đã xấu rồi thì cho xấu một thể.
Tôi thẳng thắn hỏi người đàn ông đi cùng Quân.
– Anh cho tôi hỏi bàn giao đất là sao?
– À, hiện tại mảnh đất này nằm trong dự án sắp tới của tập đoàn chúng tôi nên chúng tôi đã thỏa thuận với mẹ cô sẽ lấy lại miếng đất này với giá cao gấp 10 lần thị trường.
Và mẹ cô đã đồng ý!
– Tức là hôm nay anh sẽ đến giao tiền và lấy đất?
– Phải.
Dự kiến tuần sau chúng tôi sẽ cho phá nhà.
Tôi quay sang nhìn mẹ mình, người mẹ ruột của tôi bây giờ trong mắt tôi chẳng khác gì kẻ thù.
Tôi chẳng thể nào nghĩ cuộc đời mình lại bi đát như vậy, bị chính người thân thiết qua mặt một cách phũ phàng.
Tôi cố ngăn không để cho giọt nước mắt chuẩn bị trực trào rơi xuống, uất ức nói:
– Mẹ còn định giấu con chuyện này nữa sao?
Mẹ tôi nhìn tôi rồi liếc mắt nhìn Quân, ấp úng nói:
– Không phải mẹ muốn giấu con, mà mẹ chưa kịp nói.
– Mẹ thôi ngay cái giọng điệu đó đi.
Mẹ không cần ʇ⚡︎ử tế với con trước mặt mọi người đâu.
Con không quen.
Tôi vừa dứt lời thì mẹ kéo tay tôi bước đi, nhưng tôi một mực không đi, kiên quyết đứng lại nói:
– Con không cho phép ai phá nhà mình.
Đây là nhà của bà nội để lại, bà cũng mới vừa đặt lưng xuống tại căn nhà này chưa cả được 49 ngày mà mẹ nhẫn tâm phá đi nơi ở của bà sao?
Lúc này, mẹ tôi cũng chẳng kìm nén thêm được nữa.
Mẹ quát lớn:
– Chết là hết rồi còn gì nữa mà ở với chẳng không ở.
Tao quyết bán rồi, mày không có quyền ngăn cản.
– Con không cho phép!
Nói xong mẹ kéo mạnh tay tôi bước đi về hướng nhà kho.
Mặc cho tôi có giẫy dụa nhưng vẫn vô ích với sức lực của mẹ.
Tôi nhìn về hướng Quân đang đứng, giọng khàn đặc nói lớn:
– Quân, tôi không cho phép anh phá nhà tôi.
Thế rồi mẹ đẩy mạnh tôi vào trong nhà kho khiến tôi ngã vồ người xuống đất.
Cánh cửa gỗ đóng sập lại, mặc cho tôi gào khóc hay ᵭậρ cửa cũng vô ích.
Suốt một tiếng đồng hồ tôi bị nhốt trong nhà kho, rồi cuối cùng mẹ mới chịu mở cửa cho tôi bước ra ngoài.
Lúc tôi ra ngoài đã không thấy Quân đâu cả.
Tôi nghĩ chắc là anh ta cũng về rồi.
Tôi hỏi mẹ:
– Mẹ đã bán nhà thật sao?
– Phải, tao đã bán nhà rồi, cơ hội tốt như vậy có ngu mới không bán.
Mày hỏi thử cái xóm này xem có ai không bán không?
– Rồi bán xong mẹ sẽ sống ở đâu?
– Ở đâu thì tao cũng sẽ nói cho mày sau.
Mày lo cái thân mày trước đi.
Tôi nhìn về phía di ảnh của bà nội, tôi biết mẹ sẽ không dễ gì mà thay đổi quyết định nhưng vẫn cố chấp hy vọng mà kéo tay mẹ lại, qùγ xuống cầu xin:
– Con xin mẹ, đừng bán nhà có được không?
Ánh mắt tôi khi đó tràn ngập hy vọng, nhưng không, tôi đã sai khi cầu xin một người mất hết tình người như mẹ.
Mẹ phũ phàng nói:
– Không!
Không cầu xin được mẹ, tôi chạy đi xin bố.
Nhưng bố tôi cũng chỉ thở dài bảo:
– Mẹ mày nói đúng đấy con ạ.
Nhà mình ba đời nghèo khó, đây là cách đổi đời duy nhất.
Kỷ niệm giữ trong lòng là được rồi.
– Tại sao chuyện gì bố cũng nghe mẹ hết vậy? Bố là đàn ông, bố không ʇ⚡︎ự quyết được sao?
– Mày không hiểu đâu con, thôi cứ chịu khó ở tгêภ thành phố mà học hành cho tốt.
Tôi thẫn thờ bước đi vào thẳng chiếc giường trong buồng.
Lúc cầm đến điện thoại đã thấy mấy cuộc gọi nhỡ của cái Hoa.
Tôi ngồi một lúc bình ổn lại tâm trạng mới ấn số gọi lại.
Giọng đầu dây bên kia vang lên:
– Mày lên đây chưa?
– Tao chưa, nhà có chút việc nên chắc ngày mai tao mới đi được.
– Muộn nhất ngày mai phải lên đó.
Cô giáo mới hỏi tao về mày, cô dặn hai hôm nữa có buổi gặp trực tiếp doanh nhân thành đạt, đừng để bỏ lỡ.
– Ừ, tao biết rồi.
Thôi tao cúp máy nhé, có gì hôm nào lên tao kể.
– Okê!
Tối đó tôi dẫn thằng Tý đi mua trà sữa, mua xong thì tôi dặn nó về nhà trước, còn mình đi lang thang vài ʋòпg cho tâm trạng đỡ bức bối hơn chút.
Vừa đi được một đoạn thì bất ngờ có bàn tay ai đó kéo tôi lại, giọng nói của một người say ɾượu vang lên:
– Xin chào cô em, đi chơi với anh không?
Tôi nhìn gã đàn ông, là một tên nhìn không khác gì tên пghιệп.
Nói thật tôi nhìn mấy tên đầu hói, bụng phệ ở quán bar tôi hay gặp còn dễ nhìn hơn thằng cha này.
Tôi giựt cổ tay mình ra khỏi tay hắn, lớn tiếng nói:
– Tránh xa tôi ra, không tôi kêu lên bây giờ.
– Em nghĩ em còn có cơ hội để kêu sao?
Nói rồi hắn lao cả người hắn về phía tôi, cái mùi hôi tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể nồng với men ɾượu khiến tôi muốn nôn oẹ ngay lập tức.
Tôi cố gắng dẫy giụa nhưng dẫu sao sức của tôi không bằng sức đàn ông được.
Khoảnh khắc tôi bắt đầu biết sợ thì một sức mạnh nào đó đẩy hắn ra xa khỏi người tôi.
Nhanh như chớp, tôi nhìn hắn ngã dúi rụi xuống nền đất lạnh lẽo.
Hắn vừa mở miệng cҺửι “ mẹ con chó….”, khi quay lại thấy bóng dáng cao lớn của Quân liền nuốt ngược lời nói trở lại rồi chạy đi mất.
Tôi quay sang nhìn Quân, thế quái nào Quân vẫn ở đây, vừa vặn xuất hiện trong những thời điểm tôi cần ai đó nhất.
Tôi lắp bắp nói:
– Lại là anh sao?
– Ừ.
– Cảm ơn anh vừa nãy đã cứu tôi.
– Không cần!
Cái liếc mắt ૮.ɦ.ế.ƭ người như kiểu anh ta không cần lời cảm ơn ấy khiến con tιм tôi cảm giác có một thứ gì đó rất cuốn hút từ người đàn ông này.
Nói xong, anh ta định quay đi thì tôi kịp thời kéo tay anh ta lại, vội vã nói:
– Khoan đã!
Quân nhìn xuống tay tôi, tôi biết ý nên buông tay mình ra khỏi người Quân, từ từ lên tiếng:
– Tôi có thể nói chuyện với anh một lúc được không?
– Chuyện gì?
– Tôi muốn cùng anh thương lượng.
Quân nghe tôi nói xong, khoé môi khẽ nhếch lên nụ cười.
Tôi không biết nụ cười này là ý gì, nhưng mà công nhận không biết sao khi đó sao tôi có thể thốt ra hai từ “thương lượng” mà trong khi tôi có cái mẹ gì để thương lượng với người ta đâu.
Chúng tôi đi đến một cây cầu gần đó, từng làn gió thổi khiến mái tóc tôi bay bay.
Tôi ngước mắt nhìn Quân, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt Quân đẹp như tạc tượng.
Hôm nay anh ta mặc cả một cây đen, tay đeo đồng hồ bảng to màu bạch kim, nói chung nhìn rất bảnh trai.
Quân lên tiếng:
– Nói đi.
– Tôi có thể xin anh đừng mua nhà tôi được không? Ngôi nhà đó rất quan trọng với tôi.
– Đây là cái thương lượng mà cô nói đó hả?
– Bây giờ coi như tôi xin anh!
– Tôi không đồng ý.
Quân thẳng thắn từ chối, lúc đó tôi hụt hẫng lắm.
Nghĩ tới những kỷ niệm của bà, nghĩ bà mới mất còn chưa kịp xanh cỏ, nghĩ tới ngày xưa bà từng kể ông với bà phải vất vả khó khăn lắm mới xây được ngôi nhà này nên ông bà vô cùng quý trọng nó.
Càng nghĩ tôi càng đau lòng, vô thức giọt nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi.
Tôi im lặng một lúc lâu mới hỏi Quân tiếp:
– Anh không thể suy nghĩ lại sao?
Quân nhìn tôi, anh không trả lời mà trực tiếp lôi chiếc khăn tay trong túi đưa ra trước mặt tôi:
– Cầm lấy mà lau nước mắt nước mũi của cô đi!
Giọng Quân trầm ấm lắm, không gắt gỏng, không khó chịu, lại có chút gì đó quan tâm, phút chốc làm tιм tôi ᵭậρ loạn nhịp vì đã quá lâu mới có ai đó để ý cảm xúc của tôi.
Tôi từ từ đưa tay cầm lấy chiếc khăn:
– Cảm ơn anh.
Đưa khăn cho tôi xong thì anh ta đốt điếu tђยốς, hít một hơi dài…làn khói nghi ngút trước mặt làm tôi khó chịu ho lên vài tiếng.
Chắc có lẽ anh ta thấy vậy nên ngay lập tức dập tắt điếu tђยốς rồi nói:
– Muộn rồi, về nhà đi.
Đàn bà con gáι đi lang thang làm gì?
– Anh quên tôi là đứa con gáι hư à?
Quân khẽ cười khẩy nhưng không nói gì nữa.
Tôi lại lí nhí nói:
– Đừng mua nhà của tôi được không?
– Tôi không muốn nói lại một câu hai lần.
– Xin anh đó, anh muốn gì tôi cũng chấp nhận.
Chỉ cần anh đừng mua nhà của tôi.
Khi nghe tôi nói câu này, Quân quay sang nhìn tôi, lạnh lùng trả lời:
– Cô chẳng có thứ gì mà tôi cần.
Tôi cố cầu xin Quân thêm vài câu nữa nhưng anh nhất quyết không đồng ý, cuối cùng anh không trả lời tôi nữa mà đứng dậy bỏ đi.
Lúc anh đi rồi, tôi vẫn ngẩn người ngồi đó một lúc lâu rồi mới thẫn thờ đứng dậy bước về nhà.
Sáng hôm sau, không biết bố mẹ tôi đi đâu từ rất sớm nên tôi dặn thằng Tý vài câu, đưa em ít tiền tiêu vặt rồi lếch thếch khoác balo ra bến xe lên Hà Nội.
Cũng may mà hôm qua tôi nghỉ có cái Hoa chép bài vở cho đủ, với lại những tiết học không quá quan trọng nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Tan học về, cái Hoa hỏi tôi:
– Mày còn thấy mệt không? Nếu mệt thì không phải đi làm đâu.
– Tao mà không đi bữa nay nữa chắc ông Phúc vặt lông tao.
– Có đâu, dạo này ông ʇ⚡︎ử tế rồi.
Không thấy nhắc gì mày, hôm tao bảo mày nghỉ vài hôm ông cũng chỉ ừ.
Tôi ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn cái Hoa hỏi lại:
– Ông uống lộn tђยốς hả?
– Ai biết.
Chắc dạo này đang biết yêu.
Tối đó tôi nghe lời cái Hoa nên không đi làm ngay, định bụng ôn bài xong thì đi ngủ sớm.
Chẳng ngờ Phong gọi tôi:
– Anh đang ở trước cửa phòng trò em nè, em ra đi, anh em mình đi ăn đồ nướng.
Tôi ngó ra ngoài ô cửa sổ thì thấy Phong đang đứng đó.
Tôi vội vàng tắt máy rồi chạy ra ngoài, mỉm cười hỏi:
– Ủa sao anh biết em lên Hà Nội rồi vậy?
– Cái gì liên quan đến em mà anh chẳng biết.
– Anh lại điêu.
– Anh nói thiệt.
Nói xong Phong cười xoa đầu tôi một cái.
– Đi ăn đồ nướng với anh nhé.
Anh biết quán này ngon lắm.
– Nhưng mà em ăn no rồi.
– Ăn một chút thôi cũng được.
Miễn là em đi cùng anh.
Tôi suy nghĩ vài giây rồi gật đầu.
Phong lái xe đưa tôi tới một nhà hàng sang trọng, ở đây món nướng phải công nhận ngon nhức nách.
Suốt cả bữa ăn, Phong ăn ít lắm, còn chủ yếu là phục vụ tôi.
Lúc ở nhà hàng, tôi nhìn ai đó rất giống bóng dáng của Quân.
Thế nhưng vừa chớp mắt cái người đó đã không thấy đâu, tôi thầm cҺửι mình điên thật rồi, đi đâu cũng thấy Quân là sao?
Chúng tôi ăn xong rồi đi lượn một ʋòпg quanh hồ Gươm cũng đã tới hơn 10 giờ.
Tôi bảo Phong lái xe đưa tôi trở về phòng trọ, tгêภ đường về Phong có nói một câu tôi không biết là anh trêu hay thật, anh nói:
– Từ trước tới nay người con gáι duy nhất anh muốn bảo vệ là em.
Bởi vậy từ nay về sau dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ bảo vệ em.
Tôi bước xuống xe tạm biệt Phong, nhưng lại không để tâm cho lắm.
Thế rồi bất ngờ một giọng nói vang lên khiến tôi giật mình nhìn về phía trước.
– Về rồi à?
– Quân…? Anh tới tìm tôi sao?
– Hôm trước cô nói chỉ cần tôi không mua lại nhà của cô thì bất kể giá nào cô cũng đồng ý đúng không?
– Đúng vậy.
– Vậy thì lên xe đi.
– Hả?
– Lên xe!
Tôi ngơ ngơ đần người ra lúc lâu rồi cuối cùng cũng theo Quân lên xe.
Cánh cửa xe đóng sập lại, tôi giật mình hỏi:
– Anh tính làm gì?
– Làm tình!
Tôi tròn xoe mắt nhìn Quân, Quân nói tiếp:
– Tôi sẽ không làm gì căn nhà đó nữa, với điều kiện từ nay trở đi tôi gọi bất cứ lúc nào cô phải có mặt.
Ngược lại, mỗi lần xong việc tôi sẽ cho cô 5 triệu.
– Ê, sao tôi thấy tôi như là 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓 cho anh quá vậy?
– Có khác nhau sao?
Hoá ra, Quân cũng chỉ xem tôi như bao cô gáι l.à.๓ t.เ.ề.ภ khác.
Tôi có chút không vui, nhưng không phản bác, như vậy cũng tốt, đỡ phải tỏ vẻ thanh cao hay giải thích nhiều.
Dù sao lần đầu cũng là tôi gạ gẫm người ta.
Suy đi nghĩ lại, bây giờ tôi cũng không còn gì mà mất nữa rồi:
– Được, tuỳ anh.
Chỉ cần anh giữ lời hứa là được.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, cho tới khi chiếc xe dừng lại trước một khách sạn 5 sao, đầu óc tôi vẫn lâng lâng như ở tгêภ mây.
Vẫn như lần trước, vừa nhìn thấy Quân thì lễ tân đã đưa ra thẻ phòng Vip.
Lúc bước vào phòng, tâm trạng tôi vẫn còn rối rắm lắm, tôi nhìn Quân, Һσα̉пg ℓσα̣п nói:
– Hay là tôi đi về…
– Cô tưởng đây là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?
Nói rồi anh kéo cà vạt vứt xuống ghế soà, đi tới tủ ɾượu rót một ly ɾượu, lúc giơ ly ɾượu lên vừa vặn chạm ánh mắt bất an của tôi.
Tôi bối rối nói:
– Hình như tối nay tôi thấy anh uống hơi nhiều ɾượu.
Giờ anh còn muốn uống nữa sao?
Hàng lông mày rậm của Quân khẽ nhíu lại, anh trực tiếp đặt ly ɾượu xuống bàn rồi cầm chiếc áo choàng ném vào người tôi:
– Đi tắm đi!
Thế là cuối cùng, tôi vào phòng tắm xả nước thật mạnh, cố kỳ thật kỹ như thể cho trôi hết những nhơ nhớp tгêภ người mình.
Nhưng càng kỳ, tôi càng phát hiện mình không chỉ đau thể ҳάc mà đau đớn nhất vẫn là ϮιпҺ thần.
Tôi nhìn mình trong gương, ʇ⚡︎ự bật cười chế giễu chính mình.
Tôi – bây giờ có khác gì gáι rẻ tiền đâu.
Sau đó, tôi đi ra thì thấy Quân đang nhàn nhã ngồi tгêภ ghế sofa.
Vừa thấy tôi, Quân đã nói:
– Cũng không phải lần đầu tiên, có nhất thiết giả bộ thế không?
Nói rồi anh trực tiếp đứng dậy, vất mạnh tôi xuống chiếc giường, ngấu nghiến hôn tôi như một con hổ đói.
Huơng thơm từ người anh phà lẫn cùng hơi thở nồng nặc mùi ɾượu.
Thế rồi, bất giác Quân mở miệng gọi tên như theo bản năng : “Diệp”.