Tráo Phận Đổi Tình Chương 37
Ngoại truyện 3
Trong khoảnh khắc ấy, có trời mới biết tôi đang run cỡ nào? Giây phút anh nói ra những lời đó, trái tιм tôi như muốn nổ tung…giây phút ấy, tôi còn lầm tưởng rằng mình là cô gáι mà anh nhắc đến.
Tôi đứng đối diện anh, dõng dạc lên tiếng hỏi:
– Tại sao anh cứ khẳng định tôi là vợ anh vậy hả? Vợ anh đâu?
– Cô ấy bị tai пα̣п xe rơi xuống vực cách đây một năm nhưng tôi tin cô ấy chưa ૮.ɦ.ế.ƭ. Và cô ấy chính là em, tôi cảm nhận rõ ràng vậy mà.
Nghe anh ta nói tới đây, trái tιм tôi cơ hồ muốn đông cứng lại. Nước mắt bỗng nhoè đi, tôi thực sự là Vân? Người đàn ông trước mặt này thực sự là chồng tôi sao?
Thế rồi anh lên tiếng tiếp:
– Một năm nay mọi người vẫn không ngừng tìm kiếm em. Có thể nhất thời em quên đi tất cả, nhưng chỉ cần em cho anh cơ hội, anh sẽ khiến em nhớ ra tất cả.
Tôi ngập ngừng không nói lên lời, cố gắng nhớ lại mọi chuyện mà không tài nào nhớ nổi, đầu đau tới muốn xỉu. Lúc này Nam cũng từ xa chạy tới, sốt ruột lo lắng hỏi:
– Em có sao không?
– Em…không sao.
Nam nhìn anh, nhíu mày hỏi:
– Lại là anh à? Tại sao anh cứ đeo bám cô ấy vậy? Anh có ý gì?
– Cô ấy là vợ tôi.
Nghe anh khẳng định, Nam sững sờ nhìn anh, khoé môi mấp máy hỏi:
– Anh vừa nói gì cơ?
– Cô ấy là vợ tôi!
– Nực cười. Làm sao tôi có thể tin?
– Một năm trước cô ấy gặp tai пα̣п rơi xuống vực. Tôi cho anh xem cái này.
Nói rồi anh mở điện thoại lên tấm hình mà có tôi và anh chụp chung cùng nhau ngày trước, nhìn nụ cười của tôi lúc đó hình như đang rất hạnh phúc. Tâm trạng rối bời khiến tôi như có cảm giác đang lạc trong lớp sương mù dày đặc, mờ mịt không lối thoát, không biết nên làm thế nào mới đúng. Cuối cùng tôi quyết định:
– Tôi xin anh cho tôi thêm chút thời gian. Tôi cần phải ҳάc nhận lại một số điều.
Anh nhìn tôi, ánh mắt có chút không đành lòng nhưng rồi lại gật đầu đáp:
– Được, anh chờ em. Chờ bao lâu cũng được, chỉ cần em cho anh cơ hội.
Tối đó tôi nằm suy nghĩ rất nhiều, tôi hoang mang lắm, bản thân như đứng giữa ngã tư đường, chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể cuốn tôi bay đi xa. Nếu sự thật đúng như lời người đàn ông kia nói, đáng lẽ tôi phải vui mới đúng, vì cuối cùng ước mơ tìm lại được người thân của mình đã thành hiện thực. Nhưng cớ sao lòng tôi lại thấy có chút trống trải khi nhớ lại những tháng này cùng bà và Nam sống trong căn nhà sàn ấy. Khi đó tôi chẳng biết bấu víu vào đâu, bà và Nam là hai người duy nhất giúp tôi sống tốt tới bây giờ. Nhờ có hai người mà mới có tôi ngày hôm nay. Khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để có những kỷ niệm khiến bản thân luyến tiếc mỗi khi nghĩ về.
Đang nằm miên man suy nghĩ thì tiếng chị Cúc nằm bên cạnh vang lên:
– Em chưa ngủ à?
– Dạ em chưa. Em tưởng chị ngủ rồi.
– Hồi tối uống hơi nhiều ɾượu nên giờ chị hơi đau đầu.
– Dạ vâng ạ.
– Chị đã nghe Nam nói chuyện của em.
Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn chị, ngập ngừng đáp:
– Em…
– Chắc em đang cảm thấy có chút gì đó luyến tiếc khoảng thời gian ở cùng bà và Nam đúng không?
– Dạ đúng rồi chị.
– Bây giờ em chưa nhớ quá khứ thì em thấy vậy thôi. Sau này khi em nhớ ra rồi thì em sẽ khác. Với chị thấy em là người sống trọng tình nghĩa nên em nặng lòng là điều đương nhiên. Có điều nơi đó mới là gia đình thật sự của em. Nếu như người đàn ông đó là chồng em, em nên cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn, vì hiếm ai chờ đợi được như vậy lắm em. Hơn nữa người ta giàu, thành đạt, thiếu gì phụ nữ xung quanh đâu em. Chẳng nói đâu xa như chồng chị, ngày xưa nghèo chút thì vợ chồng thương nhau. Bây giờ có tí tiền, anh ấy đã quên mất tình cảm ngày xưa rồi.
Tôi im lặng nghe chị nói, thấy vậy chị lại nói tiếp:
– Nam nó là em chị thật đấy, chị biết nó thích em và cũng mong hai đứa thành một đôi. Nhưng chị cảm nhận được em không hề có tình cảm đặc biệt gì với nó, nếu có chỉ là sự thương hại. Chị không muốn vậy, sự thương hại sẽ không bao giờ khiến người ta hạnh phúc. Và em quên rằng mình còn một đứa con à? Đứa bé nào cũng cần anh hơi ấm của cả cha lẫn mẹ em ạ.
Nghe chị Cúc nói tôi mới thấy lòng mình nhẹ bẫng hơn, giống như vừa trút được tảng đá lớn đè tгêภ vai. Cuối cùng tôi quyết định sáng hôm sau sẽ nói chuyện với anh Nam…và có lẽ đã đến lúc tôi phải đi tìm gia đình thật sự của mình rồi.
Sáng hôm sau lúc tôi thức dậy đã không thấy Nam đâu. Chị Cúc bảo tôi ra công viên gần nhà tìm anh. Thế nhưng vừa bước chân ra khỏi cάпh cổng, một lực nào đó ᵭậρ mạnh vào sau lưng tôi khiến tôi còn chưa định hình chuyện gì xảy ra với mình thì đã ngất lịm. Đến khi tôi tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong căn phòng tối đen như mực. Tôi từ từ lồm cồm bò dậy, đây là đâu thế này? Lúc này tôi mới phát hiện ra chân tay bị trói chặt, trước mặt có một người đàn ông xăm trổ đầy mình, mặt mũi đáng sợ, khϊếp đảm. Theo phản xạ tôi kêu lên:
– Anh là ai? Sao lại bắt tôi?
– Bình tĩnh đi cô em…có người muốn gặp cô em.
Nói rồi tiếng giày cao gót lọc cọc vang lên, trong bóng tối, một gương mặt hết sức quỷ dị xuất hiện khiến tôi muốn rớt tιм ra khỏi l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ. Tôi nhận ra cô ta, cô ấy chính là con gáι bà giúp việc nhà chị Cúc. Tôi ngạc nhiên nói:
– Là cô?
– Nhận ra tao rồi à?
– Tôi và cô có thù oán gì mà sao cô lại bắt tôi?
Tôi vừa dứt lời thì cô ta đưa tay lên Ϧóþ miệng tôi thật mạnh:
– Mày còn dám giả nai hả con khốn?
– Tôi không hiểu cô nói gì hết.
– Lật kèo đi, trước mặt tao mày không cần phải giả vờ làm gì cho mệt.
– Tôi thật sự không hiểu, có gì cô nói thẳng đi.
Tôi vừa dứt lời thì cả xô nước đổ rào vào mặt tôi, nước hất thẳng vào mắt và mũi khiến tôi ho sặc sụa thành tiếng.
– Nhớ ra tao là ai chưa con khốn?
Nói rồi cô ta nâng cằm tôi lên, soi đèn pin dí sát mặt cô ta thẳng vào mặt tôi, miệng nở nụ cười man rợn:
– Mày nhìn cho kỹ đi, khuôn mặt này chính vì mày đã bị huỷ hoại. Tại mày, chính mày là khắc ϮιпҺ của cuộc đời tao. Mày ςư-ớ.ק chồng tao, ςư-ớ.ק bố mẹ tao, ςư-ớ.ק tất cả mọi thứ của tao. Mọi bất hạnh mà tao phải chịu tất cả là tại mày đó con khốn!
Nói rồi cô ta rút một chiếc súng từ túi quần đằng sau chĩa thẳng vào đầu tôi. Tôi run sợ nhìn cô ta, nhìn khuôn mặt không tính người này là biết mình đang đối diện với пguγ Һιểм gì rồi.
– Mày thoát ૮.ɦ.ế.ƭ một lần mà ς.-ơ τ.ɧ.ể mày vẫn nguyên vẹn. Để tao xem, nay ai cứu được này nữa.
Chiếc súng tгêภ tay cô ta lượn lờ quanh mặt tôi, mồ hôi lạnh úa ra, tôi run sợ nói:
– Đừng…cô đừng có làm liều. Tôi không biết trước kia tôi và cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi thật sự không nhớ gì cả. Cô bình tĩnh lại đi.
Nói rồi cô ta dí sát súng vào đầu tôi, cười như điên dại nói:
– Vậy thì bây giờ tao sẽ cho mày nhớ!
Cô ta vừa dứt lời thì bất ngờ căn phòng bỗng rực sáng, bóng người phụ nữ từ ngoài chạy vào, giọng hσảпg hốϮ nói:
– Thư, dừng tay lại đi con.
-Mẹ, sao mẹ lại tới đây?
– Dừng tay lại đi con. Con đừng làm vậy, như thế là quá đủ rồi.
– Mẹ, đến ngay cả mẹ cũng muốn bảo vệ nó?
– Không, mẹ chỉ lo cho con thôi Thư ạ. Mẹ chỉ muốn cuộc sống sau này của mình bình yên như những năm tháng vừa rồi.
– Bình yên sao? Ngày nào con vẫn thấy nó sống hạnh phúc thì con làm sao mà bình yên nổi.
Tôi nhìn hai người họ giằng co nhau, tôi cố gắng lục lại trí nhớ xem rốt cuộc hai người này từng có quαп Һệ như thế nào với mình. Cuối cùng tôi thấy người phụ nữ kia chắn ngay trước mặt mình, hành động như là giang tay bảo vệ tôi, bà ấy vừa khóc vừa nói:
– Đừng ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người, con sẽ phải đi tù ấy.
– Con kêu mẹ tránh ra. Dù hôm nay có ૮.ɦ.ế.ƭ con cũng phải ɠ-ί-ế-τ nó.
– Mẹ không tránh ra đâu. Mẹ không thể trơ mắt nhìn con phạm sai lầm.
Tôi thấy cô ta mím chặt môi lùi lại đằng sau vài bước, nhưng rất nhanh bộ dạng hung ác lại bắt đầu trở lại, cô ta nghiến răng nói:
– Mẹ không tránh ra đúng không? Nếu mẹ cứ nhất quyết vậy thì đừng trách con bắn cả mẹ đó.
– Được, chỉ cần con không phạm sai lầm nữa, mẹ ૮.ɦ.ế.ƭ cũng được. Mẹ nghĩ kỹ rồi, tất cả là lỗi của mẹ, nếu mẹ không ᵭάпҺ tráo con để con có cuộc sống giàu sang thì có lẽ bây giờ con cũng không phải phạm sai lầm và mang nhiều đau khổ, oán hận như bây giờ. Là lỗi của mẹ.
– Mẹ…mẹ cũng từng ghét nó, mẹ cũng biết nếu như nó không xuất hiện thì đời con đâu có khổ. Vậy mà tại sao bây giờ mẹ lại nói vậy?
– Mẹ nói sự thật con ạ. Chính là mẹ là đẩy con vào tình cảnh trớ trêu này.
Tôi thấy cô ta nhìn người phụ nữa ấy một lúc lâu rồi rơi nước mắt, bàn tay cũng dần buông xuống thì bất ngờ từ bên ngoài, bóng người đàn ông cao lớn bước vào, phía sau còn có mấy người khác.
Cô ta thấy vậy vội vàng đẩy mẹ mình sang một bên, khẩu súng một lần nữa dí sát vào đầu tôi lần nữa.
– Không được tới đây, các người mà tới là tôi ﻮ.เ.+ế+..Ŧ cô ta.
Lúc đó, giọng một người đàn ông với người phụ khác đồng loạt vang lên:
– Đừng. Buông súng xuống đi Thư. Coi như bọn ta cầu xin con.
Cô ta nghe xong vừa khóc vừa lắc đầu nói:
– Cuối cùng con cũng được gặp hai người. Con vẫn còn nhớ từ nhỏ tới lớn, hai người luôn yêu thương con, bảo bọc cho con. Nhưng tại sao chỉ vì con khốn này mà hai người thay lòng đổi dạ. Tại sao hả? Tại vì con không phải con ruột sao?
– Thư. Con bình tĩnh lại, đừng làm hại Vân. Buông súng xuống, mọi lỗi lầm của con, bọn ta sẽ bỏ qua.
– Không, con không tin.
Nói xong tiếng kéo cò vang lên cái cạch một tiếng khiến tôi run muốn ngất luôn một chỗ. Tôi còn chưa kịp nói lời nào thì tiếng súng ghê người vang lên, ɱ.á.-ύ chảy đỏ cả một góc.
Tôi run rẩy nhìn người phụ nữ cùng dòng ɱ.á.-ύ đỏ tươi trước mặt mình, nỗi sợ hãï khiến miệng tôi thốt lên thành tiếng:
– Quân!
Tôi buột miệng, nước mắt chảy dài, những hình ảnh dần dần xuất hiện trong đầu tôi:
– Hoàng Ái Vân…tôi yêu em.
…….
– Phạm Thiếu Quân…em yêu anh.
…..
– Hoàng Ái Vân…đồng ý lấy anh nhé.
– Em đồng ý.
– Sau này khi sinh bé sau anh nhất định sẽ huấn luyện cho con bú bình.
– Ai đẻ cho anh nữa mà anh nói nghe hay vậy?
– Em nghĩ còn ai ngoài em?
– Anh mơ hả?
– Đâu…thật mà…
……..
Từng mảnh ghép dần hoàn thiện, đúng rồi…tôi chính là Vân, là vợ của Phạm Thiếu Quân. Sao tôi có thể quên chính mình, sao có thể quên anh? Còn con trai tôi nữa…
Sau đó, cả người tôi được ʋòпg tay to lớn ôm chặt vào. Giọng anh run run nói:
– Anh xin lỗi…vì đã để em sợ rồi.
Tôi ngước mắt nhìn anh rồi nhìn sang bên trái,Thư đang vật vã ôm lấy ς.-ơ τ.ɧ.ể mẹ mình gào thét:
– Sao mẹ dại thế? Sao lại đỡ cho con?
Giọng bà ấy yếu ớt trả lời:
– Vì con là con gáι mẹ. Hứa với mẹ, buông bỏ hận thù con nhé.
Nói xong rồi bà ấy liếc mắt sang nhìn tôi. Ánh mắt ấy khiến tôi cảm thấy nhức nhối, nước mắt cứ theo đó thi nhau rơi như mưa. Dù bà ấy không phải là mẹ ruột tôi nhưng suốt bao nhiêu năm trời cùng nhau chung sống khiến lòng tôi như xé quặn. Giọng bà ấy thều thào nói:
– Xin…lỗi…rất nhiều!