Tráo Phận Đổi Tình Chương 35

Ngoại truyện 1
Tôi không nhớ mình sinh ra ở đâu, bao nhiêu tuổi, tên gì..? Ký ức duy nhất còn xót lại của tôi chính là khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong một ngôi nhà sàn, trước mặt tôi là một bà lão tóc đã bạc phơ và một người đàn ông trẻ. Hai người nhìn tôi một hồi, miệng nở nhẹ nụ cười hỏi:

– Cháu tỉnh rồi à?

– Đây là đâu ạ?

– Đây là thôn Cang Chải. Cháu đã hôn mê một tuần nay rồi, ơn trời cháu đã tỉnh lại.

Tôi đưa tay sờ nhẹ lên đầu mình, người đàn ông kia vội vàng ngăn lại:

– Đừng động vào, tôi vừa mới đắp tђยốς cho cô.

– Hai người là gì với cháu vậy?

Nghe tôi hỏi thế, bà vừa cười vừa giải thích:

– Hai bà cháu ta đi hái tђยốς thì gặp cháu mắc kẹt ở khe núi. Lúc đó người cháu bê bết ɱ.á.-ύ, ta còn cứ nghĩ không cứu sống nổi cháu. Tạ trời Phật, tạ phúc Đức nhà cháu nên cháu mới có thể sống xót.

– Vậy hai người chính là ân nhân của cháu. Cháu…cháu không biết lấy gì để báo đáp tấm ân đức này.

– Cứu một ๓.ạ.ภ .ﻮ người hơn xây bảy toà tháp. Có gì đâu. Mà cháu nhớ cháu tên gì không?

Tôi nhìn bà lão, đúng rồi…tôi tên gì?..tôi tên gì? Càng nghĩ tôi càng cảm giác như đầu mình sắp nứt ra làm đôi. Bà thấy vậy liền nói:

– Thôi không sao, cháu đừng quá nhớ kẻo ảnh hưởng. Nếu cháu không nhớ thì tạm thời cứ ở lại đây với hai bà cháu ta, có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo.

Tôi chần chừ nhìn bà vì sợ mình sẽ là gánh nặng của hai người. Người đàn ông kia thấy vậy cũng nói thêm:

– Bà tôi nói đúng đấy. Nếu cô không ngại cứ ở đây đi. Nhà tôi cũng rộng lắm. Hơn nữa vết thương của cô không phải ngày một ngày hai là hồi phục được đâu.

– Dạ, vậy phiền bà và anh rồi.

– Không có gì mà phiền cả. Với lại trong lúc cháu chưa nhớ ra tên mình thì bà cứ tạm gọi cháu tên là An nhé.

– Dạ vâng bà.

Trong khi tôi còn đang thất thần suy nghĩ thì một giọng nói trầm ấm vang lên:

– An, đi xem hội làng với anh không?

Tôi ngoảnh đầu nhìn lại, anh ấy là Nam, là người đã cứu tôi và giúp đỡ chăm sóc tôi rất nhiều trong suốt một năm qua. Giọng anh rất nhẹ nhàng, từ ngữ gãy gọn, không hề mang hướng của giọng người bản địa. Rời xa quê hương cũng một năm rồi, ở giữa những người xa lạ này, có một người luôn mang cảm giác như một người anh trai cho mình cũng khiến tôi bớt bơ vơ và lạc lõng. Tôi mỉm cười gật đầu:

– Dạ có anh ạ.

Anh Nam cười lấy cái khăn quàng vào cổ tôi rồi nói:

– Ra đường lạnh lắm đó.

Tôi cười hì hì nhìn anh, ʇ⚡︎ự nhiên tιм nhói lên cảm giác gì đó rất thân quen, giống như kiểu trước kia đã từng có ai đó làm vậy với tôi rồi. Đến lễ hội, tôi thấy thích thú không kìm được trước cảnh vật này liền nói:

– Anh Nam, chụp cho em bức ảnh được không? Đẹp với náo nức quá.

Nam gật đầu, chụp cho tôi rất nhiều bức hình. Trong lúc anh đang chăm chú chụp cho tôi thì chị Thoa – bạn thân của anh Nam đi tới lên tiếng nói:

– Đưa đây tôi chụp cho hai người một tấm làm kỷ niệm.

Tôi và Nam ngượng ngùng nhìn nhau, rõ ràng là như hai người anh em nhưng khi đứng bên nhau vẫn có cảm giác gượng gạo thế nào ấy. Chị Thoa vừa chụp ảnh vừa suýt xoa:

– Eo ơi đẹp đôi phết. Thế này mà không yêu nhau hơi phí.

Nam nhìn tôi đáp:

– An có thấy mình đẹp đôi không?

– Em thấy anh với chị Thoa đẹp đôi hơn.

Nói xong tôi vội vàng chạy tới chỗ chị Thoa, đẩy chị lại để chụp ảnh cùng Nam. Chị Thoa vừa bị tôi đẩy vừa kêu:

– Ơ hay con bé này, kỳ ghê.

Thế rồi ba người chúng tôi cùng nhau đi chơi, đi ăn. Ở đây một năm rồi nhưng tôi còn chưa biết hết các món ăn nơi đây. Mới đầu tôi ăn không quen miệng, nhưng ăn nhiều giờ cũng thành пghιệп.

Nam có một người chị họ tгêภ thành phố, thỉnh thoảng chị anh lại gửi quần áo xuống để gửi đến các bé có hoàn cảnh khó khăn và những em bé mồ côi sống ở chùa. Mà quần áo ở đây là do chị của anh đi gom đồ đã mặc rồi nhưng vẫn còn rất mới, gửi mỗi đợt 1-2 bao tải xuống. Tối đó cũng như mọi lần, tôi cùng anh và bà ngồi ρhâп loại quần áo theo từng độ tuổi. Nhìn những bộ quần áo nhỏ nhỏ xinh xinh, bỗng nhiên tιм tôi nhói lên một cảm giác rất lạ lẫm. Tôi lại nhớ đến những giấc mơ mà tôi thường mơ thấy, trong mơ tôi nghe thấy tiếng gọi của một đứa bé gọi tôi bằng “mẹ”. Có điều, tôi lại chưa bao giờ nhìn rõ mặt đứa nhỏ. Nghĩ đến đó thôi sống mũi tôi lại bắt đầu cay cay. Ai tгêภ đời cũng có một quê hương, cũng có một chốn để trở về, tôi ʇ⚡︎ự hỏi quê hương của tôi như thế nào? Ở nơi đó mọi người có đang ngóng trông tôi không?

– An xem này, cái đầm nhỏ này xinh chưa? Tгêภ thành phố đúng là nhiều mốt đẹp quá, đồ lại còn mới nữa chứ.

Tôi đưa mắt nhìn chiếc đầm tгêภ tay bà, công nhận là đẹp thật ấy. Tôi mỉm cười nói:

– Dạ, tгêภ đó kinh tế họ khá giả hơn mình nên chắc họ không tiếc tiền sắm đồ đẹp cho con đâu bà ạ.

– Ừ. Nhìn những món đồ này, ʇ⚡︎ự nhiên bà nghĩ biết bao giờ mình mới có chắt nội. Bà giờ già rồi, sống chẳng còn mấy. Ước mơ duy nhất bây giờ là thằng Nam yên bề gia thất.

Nam nghe bà nói thế liền đáp lại:

– Kìa bà…bà lại nói vậy rồi.

– Cha bố anh, tôi nói thật ấy. Nói đến vợ con mà anh cứ dửng dưng như không.

– Duyên số cả rồi bà ạ. Có phải muốn là lấy được đâu bà.

– Anh cứ không đi hỏi thì gáι nó đến tận nhà đón anh đi đấy. Thời giờ còn gáι thì hiếm sẵn. Với lại anh xem ở làng mình mấy đứa kém anh vài tuổi đã có vợ con rồi đấy.

– Đó bà lại bài ca lấy vợ rồi. Có em An ở đây, bà giữ mặt mũi cho cháu trai bà tí chứ.

– Gớm An giờ nó là người một nhà rồi. Còn gì mà ngại nữa. Thế hay anh nói anh thích kiểu con gáι như thế nào, để bà già này tìm mối cho anh.

Bất chợt Nam ngước mắt nhìn tôi tầm 30 giây, không biết có phải anh nói thật hay đùa mà anh bảo:

– Cháu thích người con gáι kiểu như An này bà.

Lúc đó tôi ngượng quá không biết nói sao, hai má cảm giác nóng bừng bừng. Chắc Nam biết tôi ngại nên giải thích tiếp:

– Cháu trêu vậy thôi chứ bà yên tâm, để cháu tìm dần dần. Bà bây giờ cứ lo cho tốt sức khỏe của mình, còn chuyện có cháu, cháu ʇ⚡︎ự khắc có sắp xếp.

– Haizz anh mà chưa lấy vợ là bà già này không yên tâm nổi đâu.

– Cháu biết rồi mà.

Tôi thấy vậy cũng tủm tỉm cười dỗ dành bà vài câu. Phân loại đồ tới 11 giờ đêm mới xong, sáng hôm sau tôi với anh Nam mang đồ tới từng nhà khó khăn có những em bé độ tuổi vậy chia cho mọi người. Nhìn những nụ cười của các bạn nhỏ khi có quần áo mới, bao nhiêu nhọc nhằn và mệt mỏi của cuộc sống như hoá thành tro tàn. Cuộc sống ở đây bình yên lắm, chẳng cần phải ganh đua nhau, chỉ cần cơm ăn áo mặc đầy đủ đã là một niềm hạnh phúc lớn lao. Mỗi lần đi chia đồ thế này, mọi người lại trêu tôi với Nam là một cặp. Và đặc biệt là những em bé quanh đây, các bạn ấy hay gọi tôi với Nam là “cô xinh gáι” và “chú đẹp trai”

Tгêภ đường đi, một chốc một lát Nam lại hỏi tôi:

– Em có mệt không?

– Dạ không, em thấy vui mà.

– Vậy mình cùng mang ít đồ này sang các em bé mồ côi ở chùa bên nhá.

– Dạ vâng ạ.

Tôi hí hửng ngồi tгêภ chiếc xe máy dream đã cũ kỹ phía sau Nam. Chuyến đi hôm ấy, chúng tôi nói với nhau rất nhiều điều, nói về công việc và những dự định tương lai. Tôi bảo Nam:

– Em thấy bà mong ngóng cháu dâu và chắt nội lắm rồi đó.

– Ừ, bà muốn anh lấy vợ từ 3 năm trước rồi cơ.

– Sao anh không tìm cho bà một cô cháu dâu.

Nam bật cười đáp:

– Em tưởng lấy vợ là dễ lắm hả?

– Em thấy anh mọi thứ đều tốt, tìm một người không phải là quá khó.

– Vậy mà em có chịu anh đâu.

– Em thì nói làm gì. Em coi anh như là người anh trai đó.

Nam mỉm cười nhìn tôi, tôi thấy ánh mắt anh có chút hụt hẫng nữa. Sau đó anh nói anh thích một cuộc sống đơn giản, ngày đi làm, tối về nấu cơm phụ bà việc nhà, thỉnh thoảng có thời gian đi phát quà cho các bé nhỏ, nếu may mắn gặp được người mình thương mà cũng thương mình thì càng tốt, còn không thì cuộc đời cứ như thế trôi qua thêm mấy chục năm nữa là già. Nghe anh nói thế, ʇ⚡︎ự nhiên tôi lại nhớ đến ước mơ của mình. Tôi cũng không thể ở mãi như vậy mà phiền anh và bà được. Nhưng tôi lại không biết đi đâu về đâu bây giờ. Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến tôi lại thấy chính tôi đang cảm thấy bản thân lạc lõng giữa dòng suy nghĩ mơ hồ không thành hình…giống như đang phải đứng giữa dòng người xuôi ngược mà không biết mình phải đi hướng nào.

Tôi thở dài nói:

– Ít ra anh còn có định hướng của mình. Còn em thì không biết sao bây giờ.

– Lại bi quan vậy đó. Cười cái cho xinh nào.

Tôi nhìn Nam, bật cười thành tiếng, Nam đưa tay véo nhẹ má tôi một cái, anh bảo:

– Em cười đẹp lắm.

– Cảm ơn anh.

– À An, anh quên không nói em. Cuối tuần này anh xuống Hà Nội, em có muốn đi chơi cùng anh cho biết không?

– Hà Nội? Anh xuống đó làm gì?

– Anh đi công việc với mua vài thứ dưới đó. Hà Nội đẹp lắm, định rủ em đi chơi cho đỡ buồn chán.

Tôi suy nghĩ vài giây rồi gật đầu:

– Dạ vâng ạ.

Thực ra mới đầu tôi cũng không thích đi cho lắm, nhưng chẳng hiểu sao lúc đó cảm giác khi nghe đến hai từ “Hà Nội” một cảm giác thân quen trong tôi lại ùa về. Có những khoảnh khắc có những cảm giác khó hiểu lắm, bất chợt đến một chút nhưng lại làm thổn thức cả con tιм. Thế rồi bẵng đi vài ngày là đến cuối tuần, sáng đó bà gọi hai đứa tôi dậy từ rất sớm, ăn uống xong xuôi rồi chúng tôi cùng nhau đi ra bến xe khách.

Lần đầu đi xe khách sau một năm trời, cảm giác đầu tiên của tôi là chóng mặt. Tôi ngồi tгêภ xe, mệt mỏi tới mức ngủ đi lúc nào cũng chẳng hay biết. Cho tới lúc Nam gọi tôi dậy thì đã đến đất Hà Nội. Dìu tôi xuống xe, lúc đó chân tôi có chút loạng choạng. Nam thấy vậy bảo:

– Mình ra chiếc ghế đá bên đường kia ngồi nghỉ tí. Em bị say xe nên vậy đó.

– Dạ vâng ạ.

Tôi thẫn thờ nhìn dòng người qua lại. Hà Nội hôm nay có nắng nhẹ, tiết trời đẹp lắm, ʇ⚡︎ựa như mùa thu vậy ấy. Bất giác tôi ngước mắt nhìn về hàng hoa đối diện ven đường, tôi thấy một người đàn ông mặc âu phục đen, dáng anh ta cao lớn rất hoàn mỹ, nhưng tại sao tôi lại thấy lẻ loi tới khổ sở. Cửa hàng đó rất nhiều loại hoa đẹp, anh ta đứng rất trầm lặng, mắt chăm chú nhìn bó hoa hướng dương màu vàng rực rỡ. Tôi cười nhẹ bảo Nam:

– Hoa hướng dương đẹp thật ấy.

– Em thích hoa hướng dương à?

– Dạ vâng. Em thích nhất là hoa hướng dương. Bó hoa tгêภ tay anh kia đẹp ghê anh ạ. Bó hoa to như vậy chắc mắc lắm.

Nam đưa mắt nhìn bó hoa tгêภ tay người đàn ông kia, gật đầu nói:

– Không chỉ hoa đẹp mà chủ nhân của bó hoa cũng rất đẹp. Nhìn là biết anh ta là người có tiền, cô gáι nào làm vợ những người đó chắc chắn sẽ hạnh phúc.

– Hihi em nghĩ giàu có không hẳn đã hạnh phúc. Quan trọng là phải yêu thương nhau.

Nam nói tôi dự định sẽ ở lại Hà Nội một tuần nên trong một tuần này sẽ ở lại nhà chị họ anh.Hai chúng tôi ngồi thêm một lúc nữa thì bắt xe ôm lên đường. Vừa nhìn thấy tôi, chị họ anh đã ngạc nhiên hỏi:

– Cô bé An mà em hay nhắc đây hả? Ui là trời em đẹp lắm An.

– Dạ em chào chị ạ.

– Chị tên Cúc, em ở đây cứ xem như ở nhà mình nhé, không phải ngại.

– Dạ vâng chị.

Chị Cúc thân thiện lắm, chồng chị đi công tác nên thành ra có chị và con chị mới gần 2 tuổi ở nhà. Tôi nhìn con chị Cúc, trộm vía yêu ghê cơ, yêu đến nỗi nhìn là muốn đẻ liền một đứa như vậy. Tối đó chị rủ tôi và Nam đi siêu thị.

Siêu thị ở đây thích thật ấy, lại tiện nữa, đủ các mặt hàng không thiếu gì cả. Chị Cúc bảo tôi chọn mấy chiếc đầm mặc nhưng tôi hơi ngại nên lảng ra chỗ quần áo trẻ em chọn đồ cho con chị. Trong lúc tôi đang ngắm nghía mấy bộ đồ thì cảm giác như có ai đó sau lưng nhìn chằm chằm mình.

Tôi giật mình quay lại, là một bé trai gần hai tuổi, ăn mặc rất bảnh bao, mà tuổi còn nhỏ mà u là trời thằng bé nó đẹp dữ thần hồn, nét nào ra nét đó như một soái ca nhí. Thằng bé nhìn tôi rồi bỗng nhiên bập bẹ gọi:

– Mẹ ơi..bế…!

Nhìn thằng bé, nghe nó gọi mà bỗng nhiên tôi bối rối, trẻ con thường sẽ rất ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ với mẹ ruột mà không ngờ lại có đứa trẻ gọi nhầm thế này.

Thằng bé cứ đưa tay theo tôi, tôi ngập ngừng nói:

– Cô không phải mẹ cháu…mẹ cháu đâu mà để cháu ở đây một mình thế này?

Tôi vừa dứt lời thì một người đàn ông chạy tới ôm đứa bé, sắc mặt hσảпg hốϮ nói:

– Cu Chin…bố xoay một cái mà con đã chạy ra đây thế này.

Tôi ngước mắt nhìn người đàn ông, đằng sau anh ta còn có rất nhiều vệ sĩ nữa, chắc là vừa huy động để tìm thằng bé. Thế rồi thằng bé đưa tay chỉ về phía tôi gọi tiếp:

– Mẹ…mẹ…

Lúc này người đàn ông cũng đưa mắt nhìn tôi, tôi thấy ánh mắt anh nhìn tôi đầy vẻ sững sờ như thể rất ngạc nhiên, trong đáy mắt nhanh chóng ngấn nước, giọng nói nghẹn ngào cất lời:

– Vân…!

“Vân” một từ sao mà nghe dịu dàng, thiết tha và thổn thức như thế. Bỗng dưng trống ռ.ɠ-ự.ɕ tôi ᵭậρ mạnh, cả người ζ./ê ๔.ạ.เ. Vân…là tên ai?Là tên mẹ của cậu bé? Là tên vợ anh ấy? Người ta gọi tên vợ người ta mà sao tôi có thể vô duyên cứ tưởng người ta gọi mình vậy? Hít một hơi thật sâu, tôi trở về thực tại, chậm rãi nói:

– Hình như anh nhận nhầm người rồi.

Tôi thấy khoé môi anh ta mấp máy, còn chưa kịp lên tiếng thì Nam đi tới, tгêภ tay anh còn bế theo cả con của chị Cúc.

– An…em chọn được đồ gì chưa? Anh thấy ngoài này có bộ rất hợp với cu Bo nè.

– Dạ vâng, em đang xem vài bộ.

Người đàn ông kia thấy vậy lên tiếng hỏi:

– Đây là chồng và con của cô sao?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *