Trả giá cuộc đời 5

TG: Cao Nguyen
Phần năm

Ngày hôm sau, Thủy làm mấy mâm cơm mời anh em bạn bè. Tối hôm đó, mọi người đến khá đông hỏi thăm Hoàng. Mọi người cố gắng tạo cho Hoàng cảm giác gần gũi vì dù gì cái tiếng đi tù nó cũng dễ tạo cho anh sự mặc cảm nhất định. Hoàng chuyện trò vui vẻ, anh cũng kể sơ qua nỗi khổ trong tù. Những ngày đầu khi Hoàng mới về, ân ái với vợ, anh như một con thú dữ lâu ngày thèm ϮhịϮ vậy.
– Ơ kìa anh. Từ từ đã. Mấy thằng kia nó dậy bây giờ.
– Từ cái gì mà từ. Ở trong tù cả năm trời anh không chịu nổi nữa rồi.
– Ối…
Mọi hành động của Hoàng đều thực hiện vô cùng nhanh chóng và có phần nào đó тһô Ьạᴏ.
-Ư… ư… từ từ thôi anh…
-Từ từ cái gì. Anh đang sắp phát điên đây.
Những đêm ân ái cho khỏa nỗi nhớ mong suốt bao ngày qua, để ᵭάпҺ dấu kết thúc chuỗi ngày khó khăn vì vợ chồng xa cách.
Sau những ngày Hoàng ở nhà ngồi chơi xơi nước, anh bàn với vợ:
-Em à. Có lẽ anh sẽ đi học lái xe ô tô. Khi nào có bằng lái rồi mình mua một chiếc xe tải để anh chạy. Chứ cứ ăn không ngồi rồi thế này anh chán lắm.
Thủy nghe chồng nói cũng hợp lý, cô bảo:
-Vâng. Tùy ý anh. Mà em thấy dạo này xây dựng nhiều, anh mua ô tô tải chạy vật liệu xây dựng cũng không hết việc. Mà không biết giá một chiếc xe tải có đắt không? Để em gom tiền, nếu thiếu thì ta vay mượn thêm.

Hoàng đi học lái xe, mấy tháng sau, cầm chiếc bằng lái, anh bảo vợ:
-Mai hai vợ chồng mình lên tỉnh xem xét mua xe tải nhé.
Thủy nhỏ nhẹ:
-Em cũng gom được một số tiền đây. Mai vợ chồng mình đi xem xe cộ.
Được người quen tгêภ tỉnh dắt đi xem xe, hai vợ chồng Hoàng Thủy như lạc vào chốn mê cung. Xe Tàu, xe Nhật, xe Hàn Quốc, xe mới, xe cũ, cỡ to cỡ nhỏ thôi thì đủ các loại. Giá cả thì cũng thật đa dạng. Ngắm nghía, xem xét mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Hoàng ưng nhất con xe ben Hàn Quốc. Nhưng còn thiếu mấy trăm triệu mới đủ tiền mua con xe đó. Hoàng bàn với vợ thế chấp ngôi nhà vay tiền ngân hàng. Sau khi suy đi tính lại, cuối cùng Thủy cũng đồng ý chiều theo ý chồng. Thực tình cô rất ngại vay mượn, cô muốn chồng mua chiếc xe vừa túi tiền.

Mấy tháng đầu, công việc làm ăn của Hoàng thuận buồm xuôi gió. Anh phải thuê thêm lái phụ, hai người chạy xe suốt từ sáng sớm đến tối mịt. Khi thì cát, đá,sỏi. Khi thì gạch, cũng có khi là đất san lấp nền. Vợ chồng Hoàng nhẩm tính cứ cái đà này thì chỉ một năm sẽ trả hết tiền vay ngân hàng. Cuộc sống đã êm ấm trở lại trong gia đình Thủy, những bữa cơm đầm ấm buổi tối, không ngớt tiếng cười. Thủy thương Hoàng vất vả, cô luôn nấu những món ăn ngon mà anh ưa thích, chăm sóc cho chồng từng li từng tí. Cô chỉ mong muốn hạnh phúc giản đơn của gia đình luôn ngọt ngào như vậy. Nhưng cuộc đời không như là mơ, những ngày giông tố phía trước đang kéo đến.
Hôm đó, xe chở gạch đang bon bon tгêภ đường, bỗng từ con ngõ nhỏ, một chiếc xe máy lao nhanh ra. Bị bất ngờ, Hoàng ᵭάпҺ lái nhưng không kịp, cả người và chiếc xe máy nằm gọn dưới bánh xe ô tô, còn chiếc ô tô lao lên vỉa hè, đâm vào gốc cây ven đường, bẹp dúm dó. Hoàng nhảy xuống xe, chσáпg váng. Nạn nhân đã ૮.ɦ.ế.ƭ.
Vì Hoàng không có lỗi trong vụ tai пα̣п nên anh không bị đi tù. Nhưng anh vẫn phải bồi thường cho gia đình bị пα̣п. Tuyệt vọng, Hoàng bán xe. Vì xe bị tai пα̣п nên khó bán, dù anh đã giảm giá còn một nửa giá tiền anh mua chiếc xe. Mãi rồi anh cũng bán được chiếc xe với giá tiền non nửa số tiền anh bỏ ra mua. Tiền đền bù, tiền lo lót, tiền trả nợ ngân hàng, còn lại chẳng là bao.

Hoàng trở về mang lại cho Thủy bao niềm tin vào cuộc sống gia đình ấm êm. Những đứa trẻ con trai nàng cũng rất đỗi vui mừng vì bố chúng nó đã lại ở bên. Khi những ngày tháng xa cách khép lại, nỗi đau cũng đã được bù đắp. Nhưng, cuộc đời nào được như Thủy mong muốn. Sóng gió lại tiếp tục đến như thử thách lòng người.

Những ngày này, Hoàng trở nên buồn chán,thất vọng vô cùng. Anh muốn làm lại cuộc đời, muốn kiếm được đồng tiền một cách đàng hoàng, chân chính bằng sức lao động của bản thân. Thế mà ông trời lại bất công với anh đến vậy. Hoàng thường ngồi đó lặng im hàng giờ. Thủy biết chồng cô đang rất thất vọng, khoé mắt cô ầng ậng nước mắt. Từ hôm xảy ra tai пα̣п, Hoàng nằm ngủ không đoái hoài đến vợ. Thủy nằm một góc trầm tư. Cô không biết phải cư xử, an ủi chồng thế nào để cho anh tĩnh tâm lại. Cô không ngờ anh lại là người yếu đuối, nhanh nhụt chí đến vậy. Cô muốn anh là một người ở bên, có thể cùng nhau tháo gỡ những khó khăn của cuộc sống.
Giờ đây, bán hàng, ghi đề ngày càng ít khách vì nhiều người bán, nhiều người ghi. Thu nhập vì thế giảm đi nhiều.
Càng ngày, Hoàng càng tiêu cực, không những chây ì lười nhác không chịu làm việc, anh còn tỏ thái độ lạnh nhạt với vợ. Thực sự, giai đoạn này vô cùng khó khăn với gia đình Thủy. Kinh tế không những không được cải thiện mà thậm chí chi phí phát sinh ngày một nhiều hơn. Nhàn cư vi bất thiện. Hoàng đâm vào những cuộc vui ς.ờ .๒.ạ.ς, đề đóm đến cá độ bóng đá. Mùa giải bóng đá khởi tranh, cứ đến cuối tuần là nhà Hoàng lại tụ họp đủ các thành phần thanh niên trai tráng đến mấy ông già trong làng. Mọi người cùng ngồi ở cửa hàng xem bóng đá, uống nước. Dĩ nhiên, tiền kiếm được từ đó cũng không ít. Tuy nhiên, cái thứ ૮.ɦ.ế.ƭ tiệt mang tên “cá độ” nó làm cho Thủy một lần nữa phải rơi vào cảnh khốn khổ. Hoàng đâu chỉ ngồi xem không mà anh còn tham gia vào cá độ với mấy gã thanh niên lười biếng trong làng. Nói đúng ra, mấy gã đó chuẩn báo thủ của gia đình, với người đời có ngày vu lan báo hiếu, nhưng với mấy gã đó thì chỉ có vu lan báo nhà trả nợ. Bóng đá khó nói, mà một khi ngập sâu vào rồi thì khó bỏ. Hoàng cứ thế vay tiền để chơi cá độ mặc sức can ngăn của vợ con. Thậm chí, những lần to tiếng anh đã từng tát vợ. Thủy chỉ biết khóc một mình trong tủi ทɦụ☪. Vì con vì cái, cô vẫn cam chịu uất ức khổ đau.
Số tiền thắng thì chẳng được bao nhiêu, nhưng khi thua thì chất lên thành đống nợ. Tiền vay nóng lãi cao, Hoàng không ngần ngại vay nợ chỉ để thỏa chí cho những cuộc vui của mình. Đến khi túng quẫn không ai cho vay, anh lại lao đầu vào cái khoản nợ ngu xuẩn nhất của đời người, “vay nặng lãi”. Quả thực, những cuộc vui cùng sự cay cú hơn thua và một phần nào đó là khát vọng trả nợ đã cuốn Hoàng vào ʋòпg xoáy Ϯộι lỗi. Cứ nghĩ đến cảnh mấy thằng chơi cùng nó cầm tiền rồi cười khanh khách mà Hoàng tức ói ɱ.á.-ύ. Tiền của mình thì cứ chảy ra như tháo cống. Hoàng chỉ chờ đến những ngày cuối tuần để có cơ hội gỡ gạc. Nhưng tiền ăn được cũng không bù được tiền thua. Tiền lãi mẹ đẻ lãi con lại đè nặng lên đôi vai của Thủy. Đám ҳα̃ Һộι ᵭeп kéo đến đe dọa khiến Thủy sợ mất mật. Nhưng cũng chỉ biết khất chứ còn cách nào khác đâu.

Về phía Hoàng, những cuộc vui của anh thì luôn phải chờ đến cuối tuần. Nhưng những ngày còn lại khoản nợ nó có chờ anh đâu. Mở mắt ra là anh đã phải mang thêm một khoản lãi. Quẫn trí anh đi hỏi vay bạn bè. Ai có thể vay anh đều hỏi. Không ʇ⚡︎ự mình đi vay thì nhờ vợ đi vay. Phải nói rằng, anh nợ không khác gì chúa chổm. Nhưng số tiền ấy nào có mang ra để trả nợ đâu. Nó lại bị ăn nướng vào £ô đッề, ς.ờ .๒.ạ.ς. Thủy nhiều đêm nằm suy nghĩ rồi khóc trong uất hận. Hoàng thì không màng đến sự tủi hổ của vợ con. Nhiều khi thua Ьὰι Ьα̣c, anh nổi nóng rồi ħàɲħ ħạ vợ con. Những cái bạt tai, những trận đòn roi là những thứ mà vợ con của Hoàng phải nhận lấy.

Một hôm, Hoàng đang ngồi ở cửa hàng. Lão Tề thấy Hoàng trầm tư suy nghĩ rồi đi vào cửa hàng. Nói lại về nhân vật Tề, người lão là một người láu cá, ϮιпҺ ranh. Một tay chuyện cầm đồ, cho vay nặng lãi. Cái ánh mắt lão nhìn phụ nữ thì đúng lộ ra bản chất da^ʍ dê. Nhiều lần lão ngồi ở cửa hàng nhà Hoàng rồi ngắm nhìn Thủy với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Ai ở trong làng này mà không biết đến cái tính nết đểu cάпg của lão Tề chứ. Kệ thiên hạ muốn nói gì, gã ngồi xổm tгêภ dư luận mà sống.
Giống như nhiều người phụ nữ khác trong làng, Thủy cũng không ưa gì lão Tề. Nhưng bán hàng mà, lão đến mua thì vẫn phải bán thôi. Lần nào lão đến cũng ngồi lâu la, mắt nhìn nàng mang đầy tính da^ʍ tà. Lão Tề bước đến quán nước:
-Cho anh cốc bια hơi đi.
-Vâng bác ngồi ghế đi để em lấy
Hoàng trả lời rồi đi rót bια.
-Đợt vừa rồi bóng bánh kiếm đủ chứ hả?
Lão Tề biết thừa là Hoàng thua nhưng cứ hỏi xoáy.
-Bác nói em lại cay. Mẹ chơi ăn được một hôm thì nhè ra ba hôm. Nọ ᵭάпҺ bạc ở xã bên mà thua đậm quá. Bác cho em vay ít em trả nợ.
-Chú lại đùa anh. Nhà chú thiếu gì tiền mà lại đi vay tiền anh.
-Bác cứ trêu em. Hàng họ ế sưng ế xỉa thì lấy đâu ra tiền. Em nói thật với bác chứ em cũng xoay các cửa rồi. Giờ cũng không còn ai nữa. Người thân, hàng xóm, bạn bè mỗi chỗ lắt nhắt một ít.
-Ai bảo chú chơi căng quá. Thế giờ chú nợ bao nhiêu?
-Nói thật với bác, giờ em cũng nợ hơn năm trăm triệu rồi. Trong đấy có 200 triệu của đám cho vay nặng lãi.
-Ấy ૮.ɦ.ế.ƭ. Sao chú lại lao đầu vào cái lũ đấy. Lãi mẹ đẻ lãi con thì mấy mà chú ૮.ɦ.ế.ƭ ngạt đâu. Mà sao chú nợ nhiều thế. Anh tưởng chú chơi mấy vụ vừa rồi cùng lắm chỉ đến trăm triệu là cùng chứ.
-Đợt em em số nhọ, gây tai пα̣п ૮.ɦ.ế.ƭ người bác biết rồi còn gì. Thế em mới chơi để xem gỡ gạc.
Lão Tề cười hề hề:
-Vợ chú đảm thế mà. Sao không bảo cô ấy đi vay tiền cho.
Hoàng gãi đầu gãi tai, giọng cay đắng:
-Đảm gì mà đảm. Chính vì nó cứ luôn miệng gàn em, cản trở em chơi nên em mới nhọ như vậy. Cái giống đàn bà cứ dính vào việc gì là đen việc ấy.
Nghe đến đây, lão Tề biết được rằng tình cảm vợ chồng của Hoàng và Thủy đang trục trặc. Lão biết rằng cơ hội đã đến, nhưng để thực sự rõ ràng hơn, lão sẽ phải châm thêm dầu vào lửa:
-Cái đợt chú đi, anh thấy cũng có mấy ông khách hay đến cửa hàng cười nói với cô Thủy có vẻ vui lắm. Chẳng biết thế nào, anh cũng không rõ có phải bạn chú không mà thấy lui tới cũng thường xuyên.
-Cái gì cơ? Anh biết là ai không?
-Cái này anh cũng không rõ vì có phải người cùng làng đâu mà anh biết. Thỉnh thoảng đi qua cửa hàng anh thấy vậy thôi. Chú hỏi thử xem thế nào. Chứ tiền nong mà để chảy đi chỗ khác thế cũng không được.
Hoàng nghe đến đây phát bực trong người. Anh muốn lao lên nhà rồi tra hỏi Thủy ngay lập tức. Gì chứ, nghĩ cái cảnh mình làm bạn với bốn bức tường mà vợ nó lại chim chuột với trai, nó cho mình mọc sừng. Phải nói là cay đắng. Nhìn Hoàng có vẻ tức tối vô cùng, Tề thầm mỉm cười với sự thêu dệt của mình. Nhưng lão cũng phải giả tạo thêm một chút mà khuyên Hoàng:
-Chú Hoàng này. Chú nên bình tĩnh. Chuyện vợ chồng nên âm thầm giải quyết với nhau. Mà giải quyết là phải nhẹ nhàng chứ không phải hùng hổ như vậy được. Anh nói ra là để chú biết đường mà cư xử, cũng vì thương chú. Nhưng không có nghĩa là anh nói ra để chú ᵭάпҺ vợ cҺửι con. Chú cũng đừng có nói gì về việc tôi nói, kẻo cô Thủy lại hận tôi.
-Vâng. Nhưng mà nghĩ cảnh vợ mình ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, kinh tế khốn đốn, em rơi vào cảnh ҳα̃ Һộι ᵭeп ҳιếϮ nợ thế này mà em cay quá. Giờ mà không xoay được tiền thì mấy mà mất nhà.
-Ừm nghe chú nói anh cũng thấy thương. Cái nhà này đi Tây lao động mửa mật gom góp mới xây được mà giờ mất trắng thì còn ra cái gì nữa. Tiền thì anh cũng không có nhiều. Chủ yếu anh gửi ở ngân hàng . Ở nhà giờ còn có vài chục triệu. Cũng không bõ bèn gì với cái khoản nợ tín dụng đen của chú.
-Bác. Bác thương em. Bác có bao nhiêu bác cho em vay. Em đi xoay thêm. Được tí nào hay tí đấy. Còn con vợ em, em sẽ hỏi Ϯộι nó sau.
-Thôi. Chú với cô Thủy cứ bình tĩnh mà giải quyết. Giờ thế này nhé, thương tình, anh cho chú vay 20 triệu, lãi suất 20% một tháng nhé. Có gì chú ʇ⚡︎ự xoay nốt nhé.
-Vâng em cảm ơn bác. Em không quên ơn bác đâu ạ.
Nói xong lão Tề đứng dậy đi về nhà. Hoàng thì như bắt được vàng, chờ lão Tề về là lại có thêm ít tiền xoay. Lão Tề vừa đi vừa nghĩ, đưa cho Hoàng 20 triệu thì biết thừa là cũng không biết bao giờ mới lấy lại được. Giờ số tiền này có thể giúp lão thực hiện được ước mơ lớn nhất mà lão từng mong muốn, sơ múi con vợ thằng Hoàng, nhìn nó ngọt nước thế cơ mà. Nghĩ thôi mà lão đã nứng hết cả người rồi. Tuy nhiên, nếu để thực hiện được thì lão cũng phải có một kế hoạch cụ thể, không phải cứ xì tiền ra mà được.

Tгêภ cả chặng đường đi, lão Tề cuối cùng cũng vạch ra cho mình một chiến lược có thể để Hoàng hiến dâng vợ mình. Vừa hay, việc lão cho vay 20 triệu thực sự đúng đắn biết bao. Lão Tề đưa tiền cho Hoàng:
-Đây là 20 triệu. Chú cố gắng xoay nốt mà trả nợ nhé. Cái này anh cho vay đến khi nào có thì trả. Chú cầm lấy đi.
-Em cảm ơn bác. May quá lúc hoạn пα̣п có bác cứu em.
-Ừm, thôi anh trả tiền bια lúc nãy quên chưa trả.
-Thôi có một cốc bια. Em mời bác.
-Chú buồn cười nhỉ. Giờ nhà đang khó khăn vậy. Thôi cầm lấy tiền.
-Vâng em xin.
Cầm lấy số tiền 20 triệu trong tay, Hoàng vừa mừng nhưng cũng vừa đắn đo vì số tiền này cũng chẳng thấm thoát bao nhiêu. Dĩ nhiên, số tiền này anh vay anh không kể gì với Thủy. Để mà xoay được nốt số tiền cho đám ҳα̃ Һộι ᵭeп thì hiện tại gần như anh không thể. Nhưng nếu dùng số tiền này để chúng sinh sôi nảy nở thì còn có khả năng. Nghĩ vậy, anh quyết định sẽ tiếp tục nướng tiền vào các ván bạc, những trận bóng hòng kiếm lời.
Trước mắt, anh sẽ tra hỏi vợ mình về chuyện lão Tề kể. Chiều hôm đó, khi hai vợ chồng ngồi ở cửa hàng, Hoàng hỏi vợ với một cái giọng đầy gia trưởng. Dĩ nhiên là Thủy phản kháng lại. Nhưng Hoàng vẫn luôn có một sự nghi ngờ với vợ của mình. Anh tin rằng sự khốn khổ của mình ngày hôm nay đến từ việc vợ đã ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ. Lại những lời nói cay ᵭộc tuồn ra từ miệng của anh cùng cái chỉ tay với ánh mắt giận giữ. Thủy chỉ biết khóc lóc mặc cảm. Nàng không thể hiểu được vì sao chồng mình dạo này lại có thể thay đổi như vậy. Anh không còn là một người chồng thương vợ con như ngày trước nữa. Giờ đây, anh chẳng khác gì một kẻ nô lệ của đồng tiền, luôn bị những cuộc vui liên quan đến tiền bạc cám dỗ. Cứ mỗi một ngày anh thua độ, thua bạc rồi báo nợ cho vợ con là lại một lần gia đình bất hoà xích mích. Những lúc cáu cùn lên thì anh lại giáng những đòn roi, những cái tát về phía vợ con.

Thủy thầm nghĩ ngày trước nàng đã cố gắng vì cái gì. Bao nhiêu ngày tháng khổ cực mình nàng gánh vác mà giờ đây nàng phải nhận lại những thứ này. Đau đớn hơn khi chồng cô càng ngày càng thay tính đổi nết. Tủi ทɦụ☪ và uất hận.
Mọi chuyện vẫn cứ thế tiếp diễn mà không nằm ngoài dự liệu của lão Tề, Hoàng lại tiếp tục thất bại ở sới bạc. Hai mươi triệu cứ thế không cάпh mà bay. Ngày khất nợ với đám ҳα̃ Һộι ᵭeп cũng chuẩn bị tới. Hoàng túng quẫn không biết phải làm thế nào. Phải rồi, chỉ còn cách tìm lão Tề thôi. Không phải lão có tiền gửi trong ngân hàng hay chăng. Giờ ai cũng quay lưng với anh rồi, chỉ còn một mình lão cho anh vay tiền mà thôi. Hoàng không nghĩ ngợi gì nhiều, anh lấy xe máy phi đến nhà lão Tề.
Lão Tề đang nằm võng xem tivi. Thấy có người đến lão đứng dậy ra cửa xem ai. Thì ra là khách quý của lão. Người mà lão muốn gặp nhất đây rồi.
-Chú Hoàng đấy hả. Hôm nay có việc gì mà lại đến gặp anh thế này.
-Em qua thưa chuyện với bác tí.
-Sao. Thế là thu xếp mọi thứ ổn thoả chưa.
-Dạ. Em qua đây là để hỏi vay bác thêm ạ.
-Sao cơ? Bữa trước anh cho chú vay rồi cơ mà.
-Em cũng không xoay thêm được chỗ nào bác ạ. Bác thương tình cho em vay đi ạ. Em thu xếp chỗ nợ bọn ҳα̃ Һộι ᵭeп rồi em tập trung kiếm tiền trả dần cho bác ạ.
-Nhưng giờ trong nhà anh làm gì còn tiền.
-Bác rút tiền tiết kiệm cho em vay với. Rồi em trả lãi cho bác giống như bữa trước. Bác cứu em, không nó siết nợ thì em có mà mất nhà.
-Haizzz. Chú làm anh khó xử quá. Người làng người nước với nhau.
-Bác cứu em với. Giờ bác bảo em làm gì em cũng chịu.
-Thú thật với chú, giúp chú thì anh cũng giúp được… Nhưng mà…
-Nhưng mà sao ạ?
-Anh có một cái thỉnh cầu nho nhỏ. Chỉ sợ chút không chấp nhận thôi.
-Thỉnh cầu gì ạ? Bác cứ nói đi em đáp ứng hết.
-Lại đây tôi ghé tai nói.
Lão Tề ghé miệng vào tai Hoàng:
-Anh muốn mượn cô Thủy vài hôm.
– Sao cơ? Bác muốn…
– Ừm…
Lão Tề gật đầu.
-Sao bác lại…
-Anh cũng nói rồi. Anh một thân một mình, vợ con không có. Thỉnh thoảng cô đơn nên anh cũng hơi buồn bực trong người thôi. Còn cho chú vay tiền thì giờ anh cũng phải rút tгêภ ngân hàng về. Tiền này cũng tiền anh vất vả mới có. Cho chú vay thì thực sự là vì thương chú, chứ cũng không biết ngày nào mới lấy lại được. Chú cứ suy nghĩ kĩ đi rồi báo anh.
– Em…
Hoàng lặng im suy nghĩ một hồi. Anh nghĩ lại việc vợ mình ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ qua lời thêu dệt của lão Tề. Giờ anh đang phải đối mặt với lũ cho vay nặng lãi. Không còn con đường nào khác, Thủy của anh phải là người giữ lại cho anh ngôi nhà. Giờ mà không quyết sớm, chắc chắn một vài tuần nữa số nợ sẽ nuốt chửng căn nhà mất.
-Em đồng ý với điều kiện của bác.
-Giờ anh thống nhất lại nhé. Anh sẽ rút 200 triệu về cho chú vay. Khoản này lấy lãi như ngân hàng, còn khoảng 20 triệu kia anh lấy chú phần lãi như đã thỏa thuận. Cái này ghi giấy nợ đàng hoàng. Còn về điều kiện của anh, chú về bàn lại với vợ.
-Vâng, em sẽ nói vợ em ngay. Bác rút tiền sớm giúp em vì cũng sắp đến ngày phải trả nợ rồi.
-Được rồi, có gì chú báo cho anh. Tối nay chú báo thì sáng mai anh với chú lên ngân hàng. Giờ viết giấy nợ đi.
-Vâng.

Hoàng ngồi viết giấy nợ rồi đưa cho Tề. Lão cầm tờ giấy vay nợ trong tay mà vui mừng khôn ҳιếϮ. Kế hoạch sắp thành công đến nơi rồi. Giờ chỉ chờ xem Hoàng gò ép vợ mình như thế nào thôi. Nếu thành công, lão sẽ được hưởng thụ tấm thân ngọc ngà đó. Nghĩ đến thôi mà lão Tề sướиɠ run hết cả người.
(Còn nữa)

Bài viết khác

Tôi chọn đánh ghen, không đánh phấn – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

Lúc khốn khó vợ chồng yêu thương nhau, vậy mà giờ cuộc sống mới dần ổn định một chút, thảnh thơi một chút thì tôi lại phát hiện chồng có người phụ nữ khác bên ngoài. Nó như một cú tát khiến tôi đau đớn. Tôi không biết chính xác chồng ngoại tình từ khi […]

Bức thư đầy xúc ᵭộng mẹ gửi con tɾαi khiến cậu bật khóc: Con không ghét mẹ, người mà con ghét là chính bản thân mình

Chα mẹ nào cũng tҺươпg yêu và bảo vệ con hơn bản thân mình. Thế nhưng, đến khi cậu con tɾαi hiểu được lòng mẹ thì đã quá muộn màng. Bức thư không quá dài, nhưng người con tɾαi đọc xong lại òα khóc nức nở. Loạt hình ảnh cứ như những thước ρhim quαy […]

Cái tâm của con người, một câu chuyện có thật mà tôi đã nghe được từ giám đốc của tôi

Buổi trưa, tại sân ga của một thành phố lớn, một người phụ nữ tầm ngoài 30 tuổi đang mướt mồ hôi để vác lên vai túi hành lý lỉnh kỉnh của mình. Trên khuôn mặt của người phụ nữ ấy hằn lên sự vất vả, cực nhọc của một người lao động .Chị đang […]