Tôi Đi Làm OSin 8
Tác giả: Hướng Dương
Phần cuối)
Suốt một tuần qua dì Hoàn cứ lơ đãng công việc bếp núc. Dì cứ lo đi dọn dẹp xung quanh nhà. Cắt tỉa cây cối cho gọn gàng để bón ρhâп.
Nhìn thấy dì chuyển sang chăm sóc cây cối thì Tâm lấy làm lạ lắm bởi mẹ Tâm thuê dì chủ yếu là dọn dẹp và nấu ăn kia mà?
Ngày nào đi học Tâm cũng lao vào bếp ʇ⚡︎ự chế biến thức ăn cho mình, còn dì Hoàn thì chỉ bắt mỗi nồi cơm điện.
Nhiều lúc ức lắm, nhưng Tâm không dám phản ứng vì đây là chuyện tế nhị rất khó nói.
Nhưng kỳ thật.! Chỉ có buổi sáng, và buổi trưa thì dì mới lơ là chuyện nấu nướng. Còn bữa cơm tối thì dì lại rất chu đáo…Có phải dì sợ ba mẹ tôi về chê trách dì nên dì không dám lơ là cơm tối chăng.? Bao nhiêu câu hỏi cứ đặt ra trong đầu thằng bé 15. Cuối cùng không nhịn được sự thắc mắc Tâm đã bạo gan hỏi dì Hoàn:
— Dì à, cả tuần nay con thấy dì khác lắm!
— Khác chỗ nào? Hoàn từ tốn hỏi.
— Sao suốt cả tuần nay dì không vào bếp nấu ăn. Không dọn dẹp những công việc mà trước đây dì vẫn thường làm?
— Vậy là con chưa đủ thông minh để nhận ra vì sao à. Dì Hoàn nói với vẻ trách nhẹ Tâm.
— Sở dĩ dì để cho con ʇ⚡︎ự làm, ʇ⚡︎ự lo, là dì muốn sau này khi dì rời khỏi nơi đây một mình con có thể ʇ⚡︎ự lo cho mình được mà không cần phải dựa vào ai. Và đó cũng là kỷ năng sống cho con sau này bước vào đời không phải bỡ ngỡ khi có một mình. Lúc đó không có ai mà theo để lo cho con đâu.
Con biết vì sao mà dì ít khi lo cho con trai dì đang học không.? Vì dì đã dạy cho nó kỹ năng sống rồi. Tự học, ʇ⚡︎ự lo cho bản thân khi không có dì bên cạnh. Hè đến cũng ʇ⚡︎ự thu xếp, ʇ⚡︎ự về quê một mình. Rồi đến khi nhập học lại cũng một mình đi lên. Tóm lại là ʇ⚡︎ự lo, mẹ con cần gì chỉ trao đổi qua điện thoại là xong.
— Vậy mà hôm rày con cứ nghĩ dì…
–Nghĩ dì “hư”chứ gì? Tâm gượng cười. Hoàn cũng cười xoà…
***
Thế rồi một hôm Hoàn cho Tâm biết là cuối tháng này dì xin nghỉ làm vì con trai dì đã học xong 3 năm Cao đẳng. Đó cũng là năm mà Tâm chuẩn bị bước sang lớp 11. Một chặng đường vẫn còn dài để bước vào ngưỡng cửa Đại học. Nhưng Tâm không hề lo sợ… Vì cậu đã ʇ⚡︎ự rèn luyện cho mình một kỹ năng sống toàn diện… Đó là nhờ vào sự dạy dỗ chỉ bảo của dì Hoàn. Một người giúp việc đầy lòng nhân ái. Sống có tình người. Tuy học vấn cô không cao. Nhưng kinh nghiệm sống ở cô có thừa. Và cô đã lấy những kinh nghiệm đó để truyền đạt lại cho thế hệ con cháu, mà điển hình đó là Tâm.
Từ một cậu bé mất hết niềm tin vào cuộc sống. đã tìm đến cái ૮.ɦ.ế.ƭ khi bị người thân chối bỏ. Tự kỷ giam mình vào bốn bức tường không muốn tiếp xúc với một ai.
…Nay cậu đã trở về với cuộc sống bình thường. Biết ʇ⚡︎ự vươn lên và lo cho bản thân. Không còn sống ỷ lại như trước đây. Tất cả những điều tốt đẹp ấy là do Hoàn đã hết lòng “cảm hóa” cậu. Dìu dắt cậu như một người mẹ…
Giờ đây thì Hoàn đã an tâm mà rời xa cậu được rồi. Cô cũng sẽ từ giã luôn cái nghề bất đắc dĩ này. Nhưng dù gì… Thì những năm tháng qua cũng cho cô nếm thử đủ mùi hỷ nộ ái ố của cuộc sống. Cám ơn nhé.! Một chặng đường…
( Tôi Đi Làm OSin)
Hết
Tg:H.D
Ảnh ๓.ạ.ภ .ﻮ))