Tôi Đi Làm OSin 7
Tg: Hướng Dương
Phần 7)
Chưa bao giờ Hoàn thấy Tâm vui như thế. Ánh mắt cậu ta rạng ngời khi nghe Hoàn khen “con giỏi lắm.”Mà giỏi thật chứ gì nữa. Một thằng bé sống khép kín… Suốt ngày lủi thủi một mình. Chẳng ai quan tâm. Cũng chẳng ai bầu bạn mà cậu vẫn cứ học giỏi, vậy thì gọi là giỏi chứ còn gì nữa?!
Chiều đến hai vợ chồng chủ nhà mới lót tót về. Tôi định khoe thằng tâm đã có kết quả đậu vào lớp mười nhưng tôi đã kịp khựng lại vì thấy hai vợ chồng họ đang cự cãi chuyện gì đó.
— Tôi nói ông đặt cọc mà ông cứ cà rờ để cho người ta hớt tay tгêภ thấy chưa. Miếng đất đó mà chốt, chỉ cầп sαng tay là kiếm trăm triệu như chơi.
— Cái gì bà nói cũng được. Cọc liền thì bà sợ bị hớ. Dây dưa để ép giá thì người khác thấy ngon họ xớt ngay. Mai mốt bà ʇ⚡︎ự quyết đi! Vừa nói, ông chồng vừa dắt xe vô nhà.
Trong bếp lúc này Hoàn đang hâm nóng thức ăn. Chuẩn bị bữa ăn tối cho họ.
Chờ cho họ tắm rửa xong và ngồi vào bàn ăn thì Hoàn mới khẽ nói Tâm đã đỗ vào lớp mười, với số điểm tuyệt đối…
Bà vợ nhìn ông chồng với vẻ mặt mệt mỏi. Bà thở hắt ra nghe cái khì… Còn ông chồng thì lấy làm sượng sùng…
Cả hai im lặng, không ai nói với ai lời nào. Nhưng Hoàn đoán biết mỗi người đang theo đuổi một ý nghĩ riêng.
Có lẽ bà ta đang cảm thấy mình thiệt thòi… Khi phải nai lưng ra nuôi con tu hú của người khác. Còn ông, có lẽ ông nghĩ thằng Tâm là đứa con ngoài ý muốn… Nên có cũng được. Mà không có cũng chẳng sao.
Hoàn rất hiểu cho tâm trạng của bà chủ lúc này. Vì là phụ nữ… chẳng ai muốn chồng mình có con riêng ngoài giá thú. Nhất là đứa con đó “ăn vụng” mà ra… Nhưng Hoàn tin với lòng nhân ái…ít nhiều có ở con người phụ nữ này. Nếu Hoàn ᵭάпҺ đúng vào tâm lý của bà ấy thì chuyện nuôi Tâm ăn học cũng không khó gì.
Không khí lúc đó lắng xuống đến mức cả ba không ai nói thêm lời nào thì bỗng dưng bà chủ lên tiếng:
— Lại tốn tiền! Học đến lớp chín được rồi. Lo mà đi học nghề.! Ba năm học phổ thông không phải ít tiền nhé.? Bà ta lập đi, lập lại câu nói đó.
Ông chồng đang ở vào thế “há miệng mắc quai.” vì con đó là do ông ăn vụng mà có nên ông chẳng dám có ý kiến gì.
Mặc dù chỉ là người giúp việc. Nhưng khi nghe bà chủ nói cho Tâm nghỉ học để đi học nghề thì Hoàn bỗng dưng bức xúc lên tiếng.
— Chị à, cháu nó đang ham học. Mà lại là học giỏi nữa. (Hoàn tìm cách thuyết phục bà chủ. ) Chị biết sao mà tôi phải bỏ quê để lên đây làm người giúp việc không.? Vì tôi không nỡ để con tôi nghỉ học… Vì cháu rất ham học.!
Nhà có bốn thằng “đực rựa” nhưng có hết ba anh chán học, thích làm nghề ʇ⚡︎ự do. Chỉ duy nhất có thằng áp út là chịu học. Mà cũng chẳng học giỏi như thằng cu Tâm nhà anh chị.
Chính vì con ham học mà tôi phải hy sinh gia đình để đi kiếm tiền nuôi cháu đấy.!
Biết rằng mỗi nhà mỗi cảnh. Nhưng mình thấy nhà anh chị cũng ít người, chỉ có mình nó. Lại là học sinh giỏi xuất sắc nhiều năm liền…Đó là niềm ʇ⚡︎ự hào mà không phải ai muốn cũng được.!
Hoàn không biết có phải vì ᵭάпҺ đúng lương tâm của bà chủ, hay là vì bà thấy Hoàn nói đúng mà mấy hôm sau bà đổi ý cho Tâm tiếp tục đến trường. Có lẽ bà cũng sợ không biết nó học nghề có ra hồn hay không.
Hoàn vui lắm. Vì đây là quyết định đúng đắn của bà chủ… Học nghề chưa chắc Tâm sẽ làm tốt, vì đó đâu phải là sở thích của Tâm. Cũng như những đứa con của Hoàn, đứa thì thích học, không chịu nghỉ. Nhưng đứa cứ ép nó học khi nó không thích thì khó mà học vô!
***
Giờ thì Tâm chính thức bước vào năm học mới, sau bao nhiêu tháng nghỉ hè. Con trai của Hoàn cũng chuẩn bị lên thành phố để tiếp tục học những năm còn lại.
Hôm đưa Tâm đến trường để nhận lớp. Cậu ấy cứ nắm tay Hoàn bịn rịn như nắm tay một người mẹ. Lúc ấy Hoàn mới ân cần nói với Tâm:
— Đây là ngưỡng cửa mới. Con phải ráng học cho giỏi để còn bước vào ngưỡng cửa khác… Đó là ngưỡng cửa của trường Đại học. Lúc này Hoàn chợt thấy mắt Tâm đỏ hoe. Cậu đang cố ghìm lại những giọt nước mắt biết ơn cứ chực trào ra. Vì cậu là con trai nên không biết thể hiện tình cảm như thế nào để xứng đáng với lòng tốt mà Hoàn đã dành cho cậu suốt thời gian qua. Những người qua lại nhìn cậu mỉm cười, vì con trai ai lại khóc? Nhưng cậu mặc kệ. Làm sao mà họ hiểu được tâm trạng của một đứa trẻ như Tâm lúc này?!
Ngồi tгêภ băng ghế đá lạnh ngắt của buổi sáng sớm hôm đó khi đã nhận lớp xong. Không kìm được nước mắt Tâm đã nói với Hoàn mà có lẽ ở lứa tuổi đó ít ai bộc bạch được.
— Con cám ơn dì nhiều.! Dì giống như người mẹ hiền mà con từng ước ao có được. Dì tuy nghèo tiền, nghèo bạc. Nhưng lại giàu lòng nhân ái đối với những đứa trẻ bất hạnh như con. Con hứa sẽ học thật giỏi để không phụ lòng dì, và mẹ của con.
Hoàn bối rối lắm, không gì hạnh phúc cho bằng khi Tâm đã nói ra được điều đó. Cậu đã biết suy nghĩ..Và dần trưởng thành.
***
Mới có năm giờ sáng mà Hoàn đã giục Tâm dậy. Trong khi thường ngày Tâm ngủ đến sáu giờ sáng mới lồm cồm bò dậy. Trong lòng bực lắm, nhưng vì nể Hoàn nên Tâm cũng miễn cưỡng leo xuống giường.
— Sao gọi con chi sớm vậy dì Hoàn.? (Trong miền Nam thường gọi dì, còn miền Bắc là gọi cô)
— Dậy cho quen mắt đi con. Hoàn nghiêm giọng nói.
–U, dậy sáu giờ ăn uống vệ sinh xong đến trường vẫn sớm chán đấy dì. Tâm ρhâп bua.
— Biết vậy rồi, nhưng sau này con lên học Đại học, có rất nhiều bài cần phải dậy sớm để làm bài mà con quen mắt sáu giờ là coi nђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ.
Thấy dì Hoàn ρhâп tích cũng có lý nên Tâm không dám cãi nữa mà bỏ đi vào bếp để ăn sáng.
Ngó quanh, ngó quẩn không thấy bữa ăn sáng để đâu thì Tâm lại ơi ới dì Hoàn:
— Đồ ăn sáng của con dì để đâu sao con không thấy.? Tâm hỏi vẻ bực dọc.
— Hôm nay dì bận không mua được. Con ʇ⚡︎ự chế mì tôm, hay qua căn tin ăn đỡ đi. Hoàn trả lời với vẻ bận bịu.
— Trời ơi, dì ơi là dì. Hôm nay dì ấy bị sao vậy trời. Tâm vừa luống cuống dắt xe ra cửa, vừa lầm bầm trong miệng.
Trưa về đến nhà hơi muộn, Tâm đẩy cửa phòng bước vào thì khựng lại.
— Dì Hoàn hôm nay đãng trí hay sao mà dì ấy không cuốn dẹp mùng cho mình nhỉ ? Cái thùng rác ở phòng đầy tràn ra ngoài mà dì ấy cũng để nguyên không mang đi đổ.
Vừa nói Tâm vừa cuốn vội mùng mền và ҳάch thùng rác đi đổ. xuống định giở l*иg bàn ra để xem coi hôm nay ăn món gì thì tгêภ bàn trống trơn. So với mọi khi thì dì dọn sẵn. Đứng lên Tâm lấy hai cái bát để dọn cơm hai dì cháu ăn. Thì trong chạn úp chén chỉ còn toàn là tô. Tâm bắt đầu khó chịu: Dì Hoàn dạo này sao ấy. Bỏ bê công việc, không có còn chu đáo như lúc trước. Xem ra con người rồi cũng sẽ đến lúc thay đổi thôi.! Ý nghĩ này đã khiến cho Tâm bắt đầu nghi ngờ lòng tốt của Hoàn. Phải chăng những gì trước đây dì ấy làm vì mình chỉ là sự giả tạo?
Mời mọi người đón xem phần cuối)
Tg:H.D