Tôi Đi Làm OSin 6
tg: Hướng Dương
Sau khi vuốt thẳng những tờ giấy vò nát. Hoàn ghép lại từng trang và cho ra một câu chuyện mà Hoàn không ngờ tới. (Đây là nguyên văn:)
— Ba mẹ à, con không biết ba mẹ có còn nghĩ đến sự tồn tại của con không.? Hay là ba mẹ nghĩ rằng con đã ૮.ɦ.ế.ƭ rồi.! ] Năm vừa rồi con được tuyên dương là học sinh giỏi. Con chạy nhanh về nhà chỉ mong khoe với ba mẹ, và được ba mẹ khen là giỏi. Nhưng không! Ba thì thờ ơ…Mẹ thì kêu mệt.
Con buồn lắm! Bao nhiêu cố gắng của con chỉ là con số 0. Ba suốt ngày vui vẻ ngoài đường. Mẹ suốt ngày bôn ba cuộc sống. Chẳng ai thèm hỏi con một câu, xem con học thế nào. Nhiều lúc đi học về nằm chèo queo chẳng có ai để tâm sự. Để chia sẻ nỗi buồn…
Mới đây con còn nghe ba mẹ cãi nhau:. (Lúc dì Hoàn chưa đến làm)
— Con của ông, thì ông lo. Tôi lo cho nó lớn chừng ấy là đủ rồi. Tiền ăn, tiền học của nó một năm đủ cho tôi sắm cả cây vàng.
— Vậy thì bà đẻ đi! Đẻ không được thì trách móc gì.? — Ngày nào con cũng nghe hai người cãi nhau. Họ tạo tôi ra làm gì, để rồi xem tôi như trái banh để họ đá qua, đá lại. Tôi học để làm gì, khi chẳng ai cần tôi học. Tôi sống trong ngôi nhà này như một thứ thừa thải. Ai cũng muốn chối bỏ…
Đọc đến đây Hoàn không thể nào cầm được nước mắt. Cô không ngờ trong ngôi nhà sang trọng này lại tồn tại một câu chuyện đáng buồn như thế. Lâu nay cô đã trách nhầm cậu ta. Cho rằng cậu ta là người lập dị, sống khác người… Giờ thì Hoàn mới hiểu.
***
Ngồi thừ ra một lúc thì cô cũng đứng dậy để nấu bữa cơm trưa. Hôm nay hai người kia đi xem đất chiều mới về. Nhà chỉ còn lại hai cô cháu, Hoàn nhất định phải trò chuyện với Tâm mới được.
— Ra ăn cơm đi con. Tâm à, cô nói vọng vào phòng.
Mười phút không có tiếng trả lời. Rồi mười lăm phút cũng im re…
Thấy lạ, Hoàn đứng phắt dậy đi lại phía cửa phòng nghe ngóng. Hình như có tiếng trút tђยốς từ trong lọ ra. Biết có chuyện chẳng lành nên Hoàn ᵭ.ậ..℘ cửa vồn vã…
— Con mở cửa ra cho cô. Tâm đâu rồi…? Con à, nếu con làm chuyện dại dột… Cô sẽ là người chịu trách nhiệm đấy . Cô xin con…. Mỗi lúc Hoàn càng ᵭ.ậ..℘ cửa dữ dội chỉ mong sau cάпh cửa bật ra lúc này là mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Nhưng cάпh cửa vẫn cứ im ỉm…
Quýnh quáng Hoàn móc điện thoại ra định nhờ 113 thì cάпh cửa phòng bật mở. Cô lao theo cậu ta để giằng lấy lọ tђยốς mà theo như Hoàn nghĩ cậu ta muốn ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử…
— Đưa đây cho cô! Hoàn dùng hết lực giành lấy lọ tђยốς. Và cô đã giật được. Ngồi bệt xuống giường, Hoàn hỗn hển nói:
— Con làm như vậy là dại dột lắm. Mới mười bốn tuổi đầu sao lại đi tìm cái ૮.ɦ.ế.ƭ.! Ngoài kia có biết bao người họ ngày đêm để giành giật sự sống mà còn không được. Con còn trẻ mà làm như vậy là khϊếp nhược đối với bản thân đấy. Hoàn nói từ tốn, ân cần như một người mẹ.
Cậu ấy bỗng bưng mặt khóc. Những giọt nước mắt vừa ân hận, vừa tủi hờn cứ thi nhau tuôn ra làm ướt cả vạt áo của cậu ấy.
— Cô đã đọc hết những trang giấy mà con viết vất vào thùng rác rồi. Hoàn khẳng khái nói. — Cô thương con, chứ không hề trách con.!
Hoàn cảnh của con thật là đáng thương, bởi con sinh ra trúng vào nghịch cảnh…
Nhưng dù bất cứ lý do gì cũng không được coi thường ๓.ạ.ภ .ﻮ sống của mình. Cả ba, và mẹ con họ điều có lý do của họ. Mình là nam nhi phải có một chút bản lĩnh chứ nè.! Con tưởng cô thích làm nghề này lắm sao? Chưa bao giờ cô thích.! Nhưng vì khó khăn cô phải đi làm để nuôi con cô ăn học. Bỏ nhà, bỏ cửa dưới quê. Hy sinh tất cả để con cái có được cái nghề chứ sung sướиɠ gì đâu.
Còn con, dù gì cũng chưa đến nỗi. mặc dù không có tình thương của ba mẹ. Nhưng nếu con cố gắng vượt qua mặc cảm ʇ⚡︎ự ti. Thì con vẫn hiên ngang kia mà. Học giỏi như con, nếu cố gắng vượt qua biến cố không vui này cô tin tương lai con sau này sẽ xán lạn hơn.
Hoàn ngồi rỉ rả ρhâп tích để cho cậu ấy thấy được việc làm của mình là sai.
***
Trưa hôm đó… Đây là lần đầu tiên Hoàn ăn cơm cùng cậu ấy. Và những bữa cơm sau này Hoàn cũng tìm cách ngồi ăn chung để mỗi ngày cô “cảm hóa” cậu ấy một ít, và bây giờ thì Hoàn có mắc bận, bao giờ cậu ấy cũng ngồi đợi để được ăn cùng cô.
Trẻ con ở lứa tuổi này rất dễ tổn thương. Và cũng dễ manh động. Hay làm liều, Và hành động thường nông nổi. Nếu các bậc cha mẹ không hiểu được tâm sιпҺ ℓý thời điểm này
của các cháu thì dễ nhầm lẫn cho rằng chúng cứng đầu, và ươn bướng khó dạy. Sở dĩ Hoàn biết được điều đó là vì Hoàn có đến bốn cậu con trai đang ở độ tuổi gọi là “bướng” mà giờ đây nhờ sự khéo léo của Hoàn chúng không những ngoan, mà còn biết lo việc nhà khi cô đi làm việc xa.
Từ ngày được Hoàn trò chuyện. Tâm bắt đầu mạnh dạn hơn. Bớt ʇ⚡︎ự kỷ giam mình ở phòng. Thỉnh thoảng cậu hỏi Hoàn những câu thật ngây ngô:
— Ở lớp con có một bạn nữ thích con. Vậy mình làm sao hả cô?
— Thì mình cũng trò chuyện bình thường. Chuyện yêu đương không nên quá đặt nặng lúc này mà hãy lo học hành cho tốt. Sắp sửa thi lên lớp mười rồi.
— Có bạn gáι cũng tốt, vì nó ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ sự phấn ᵭấu trong học tập. Còn yêu đương thì khoan nhé! Nó sẽ chi phối chuyện học đấy.
Sự ân cần của Hoàn đối với Tâm như một người mẹ đã khiến cho cậu ấy ʇ⚡︎ự tin hơn trong cuộc sống, linh hoạt hơn mỗi khi đến trường. Và cậu đã thi đậu Phổ thông trung học với số điểm tuyệt đối đứng đầu bảng.
Lần này người mà cậu chạy nhanh về để được nhận tiếng khen không phải là ba mẹ..
Mà đó chính là cô Hoàn. Người đã dìu dắt cậu từ chỗ ૮.ɦ.ế.ƭ, đi đến thành công!
****
Kính thưa ᵭộc giả:
Vừa rồi có rất nhiều bạn hỏi riêng mình có phải nhân vật Hoàn chính là tác giả Hướng Dương phải không.?
…Mình xin thưa:
Tác giả Hướng Dương là người viết bài.
Còn nhân vật Hoàn là người để cho tác giả dựng lên thành tác phẩm…
(Tác giả không có làm osin nhé mọi người) 😍
Thân chào các bạn!
Mời mọi ngư