Tôi Đi Làm OSin 4
Tg: Hướng Dương
Rồi cũng đến cái ngày Hoàn rời khỏi ngôi nhà này. Hoàn nhận đủ số tiền năm tháng lương. Trước khi đi Hoàn có nói chuyện với ba của cháu bé. Nói về chuyện cháu lấy cắp tiền ăn quà, và cho bạn mượn. Không phải Hoàn ghét bỏ gì cháu bé, cũng không phải nói ra để lấy lại danh dự… Mà cô muốn người cha biết sự thật mà dạy dỗ uốn nắn cháu từ ngay lúc này. Thằng bé chạy theo Hoàn khóc vì nó mà cô nghỉ làm. Vì nó mà cô chịu tiếng oan… Nhưng Hoàn vẫn phải đi. Cô dừng lại vò đầu nó, căn dặn không được lấy tiền nữa nhé. Không được làm như vậy là xấu…Và nó gật đầu trong nước mắt…
***
Nhận được tiền. Hoàn đón xe đến thăm con trai,xem ăn học ra sao. Và tại đây cô được chủ nhà trọ chỉ cho một chỗ làm. Nghe nói lương hậu hĩnh…Nhưng hơi cực. Đó là chăm sóc một người già dở người.
Ngôi nhà mà bà chủ phòng trọ giới thiệu cho Hoàn làm nằm ở mặt tiền đường. Cũng tгêภ lầu, mà là lầu 3 thôi. Bệnh nhân là một người đàn bà đứng tuổi. Hơi gầy. Miệng lúc nào cũng lầm bầm những từ vô nghĩa. Con trai bà bước ra khẽ chào Hoàn thân thiện.
— Đây là mẹ tôi. Bà bị chứng rối loạn nhận thức. Hay nói chuyện lung tung… Nếu chị chịu khó chăm sóc bà tôi sẽ trả chị lương cao.! Hoàn cười cười vì cô chưa thấy trường hợp này bao giờ. Nhưng bà ấy có vẻ hiền chứ không “quậy”
— Được, nhưng tôi cũng phải thử vài hôm xem sao. Hoàn trả lời.
Theo như sự sắp xếp của người con. Hoàn phải ngủ cùng phòng với bà ấy. Vì sợ nửa đêm bà hay đi lung tung. Sợ bị ngã cầu thang…
— Phải nói đây là một “ca”chắc không ai trụ được lâu vì sự dở người ở bà ấy. Mới chăm bà có buổi tối mà đã thấy oải.! Sáng ra…
Bắt rót nước, nhưng không chịu uống mà tạt thẳng vào mặt người rót. Đến bữa ăn, thích thì ăn. Không thích thì phun cơm đầy mặt người đút. Có nhiều lúc Hoàn định bỏ cuộc vì chăm bà quá căng thẳng. Nhiều lúc bị Stress nhức đầu đến mấy ngày. Nhưng cậu chủ cứ năn nỉ, rồi tăng thêm lương nên Hoàn cứ phải cố gắng.
Cậu ấy nói cũng vì mẹ cậu ấy Ьệпh mà cậu ấy phải bỏ việc ở công ty. Vợ con chịu không nổi phải dắt nhau về ngoại ở đỡ. Chẳng lẽ mẹ mình đau Ьệпh mà mình bỏ hay sao!
Chính vì sự ân cần khẩn khoản của cậu ấy, mà Hoàn đã vượt qua được ngưỡng cửa khó khăn tưởng như không thể nào trụ nổi.
Đêm đến thay vì để bà ấy ʇ⚡︎ự ngủ thì Hoàn lại chịu khó Ϧóþ chân Ϧóþ tay cho bà dễ ngủ. Không chịu ăn thì Hoàn kể chuyện cho bà nghe để bà quên đi bực dọc trong người mà ăn. Mỗi lần uống nước thì Hoàn làm đủ trò để cho bà vui mà không phun nước vào mặt. Riết rồi cô giống như nhà tâm lý trị liệu vậy. Vừa làm người hầu. Vừa làm người bạn với bà. Mỗi lần thấy như vậy thì cậu con trai lấy làm vui lắm, vì bà dường như đang dần dần bình phục.
Trong cuộc sống, không gì ҳúc ᵭộпg cho bằng hai chữ “tình người” Hoàn đã không quản ngại khó khăn ngày đêm để chăm sóc bà. Cô không hẳn vì tiền. Mà là vì cái tâm của người chủ dành cho cô. Cậu ấy xứng đáng để Hoàn làm việc hết lòng.
Tuy là chủ của một công ty lớn. nhưng cậu ấy rất bình dân. Ăn nói lễ phép với người lớn hơn mình. Nếu ở công ty thì thôi. Còn bữa nào ở nhà thì bao giờ cậu ấy cũng ăn cơm cùng mâm với Hoàn. Không ρhâп biệt chủ, hay người làm. Nhiều hôm người Ьệпh quậy quá, không ngủ được thì sáng hôm sau cậu chủ đi làm trễ một chút để cho Hoàn nhắm mắt một chút để lấy lại sức. Đó là cách họ sống có tình người với nhau. Cậu ta thường xuyên mua những thức ăn bổ dưỡng để dành cho người làm. Với ý nghĩ…ăn để có sức khỏe, để phục vụ người Ьệпh…Tóm lại cậu ấy là người rất biết điều!
Với mức lương gấp đôi Hoàn ngại lấy nhưng cậu ấy vẫn nói là chưa xứng đáng công của chị bỏ ra. Vì mấy ai kiên nhẫn như chị. Trước đây cậu ấy đã từng thuê bao nhiêu người nhưng điều bỏ cuộc vì họ chê dơ, bị ҳúc ρhα̣m vô cớ, và bị Stress ϮιпҺ thần.
Nói chung, nếu giữa người làm, và người thuê có cái nhìn công tâm thì sự việc không có gì phức tạp.
Giữa hai người này đã cho ta thấy rõ sự biết điều dành cho nhau. Một bên thì hết lòng vì Ьệпh nhân. Một bên thì ra sức bù đắp công sức mà người làm đã bỏ ra….
Vậy mà thực tế cho thấy mấy ai hiểu được điều này. Thông thường khi bỏ ra đồng tiền. Bao giờ người chủ họ cũng nghĩ đến cái quyền lợi trước. (làm cho đáng đồng tiền) Họ ít nghĩ đến chuyện công bằng cho người làm…Nếu như người đó sống thiếu tình người.
***
Sau một năm chăm chỉ và cố gắng thì người phụ nữ kia cũng đã hồi phục hoàn toàn. Phần thưởng lớn nhất đối với Hoàn lúc này không phải là số tiền gấp đôi, mà là những giọt nước mắt hạnh phúc của người con đã thấy mẹ mình bình phục như xưa. Cậu ấy không những sòng phẳng như lời đã hứa. Mà còn mua tặng con trai Hoàn chiếc xe máy tay ga để có phương tiện đến trường, và sau này còn ra trường nữa… Trước khi chia tay Hoàn họ không quên nhắc có dịp đi ngang cứ ghé vào chơi đừng có ngại. Và Hoàn cũng ậm ừ cho qua chuyện…
***
Với số tiền không nhỏ sau khi đã trừ tiền ăn học của con ra. Hoàn cầm hết về quê đưa cho ông xã làm vốn chăn nuôi, còn cô trở lại thành phố để tiếp tục làm osin nuôi thằng con ăn học…
Và lần này lại là một thử thách mới đối với cô.
— Đó là giữ em bé!
…Nhà này thuộc dạng khá giả. Chủ một tiệm vàng. Vì thế mà nhà họ từ trước ra sau, từ sau ra trước được lắp đầy camera. Thậm chí cửa nhà tắm cũng không tha…
Công việc là sáng cho bé ăn, trưa dỗ bé ngủ, và chiều đến tắm rửa và cho bé ăn tối là xong.
Công việc tưởng chừng như đơn giản là cho ăn, và cho ngủ thôi. Khỏe quá! Hoàn nghĩ bụng.
Nhưng hỡi ôi, trúng cái thằng nhóc gì đâu mà khóc nhiều hơn nín…Mẹ nó bán hàng lu bu mà nó cứ đòi bế. Gặp Hoàn lạ càng khóc dữ. Mới vô làm có hai ngày mà muốn thần kinh luôn. Nhiều lúc quấy quá muốn nạt một cái cho nó sợ mà im. Nhưng nhìn đâu cũng thấy camera chỉa thẳng vào mình nên đành im mà chịu trận. Nhiều lúc đắt hàng, bán đến một giờ chiều vẫn chưa nghỉ để được ăn cơm. Thế là Hoàn bị đau bao ʇ⚡︎ử vì đói.
Có một hôm khá trưa rồi mà bà chủ cứ ngồi tám với khách hàng. Thằng bé vốn còn nhỏ nên chỉ thích măm Ꮙ-ú mẹ nên dỗ cách gì cũng không chịu nín. Mệt quá, Hoàn nói với bà chủ cho nó bú miếng rồi cô ru nó ngủ. Tưởng bà sẽ đưa tay ra đỡ nó, ai ngờ bà nói một câu mà Hoàn nghe ức đến mấy ngày.
— Trời ạ, có mỗi thằng bé mà chị giữ cũng không xong. Vậy tôi thuê chị để ngồi chơi, xơi nước chắc.? Giờ này là giờ buôn bán, Bộ chị không thấy sao?
Đúng là giọng của kẻ giàu. Họ nghĩ họ bỏ ra đồng tiền, là quyền hành sẽ thuộc về họ…
Mời mọi người đón xem phần 5
Tg:H.D
Ảnh ๓.ạ.ภ .ﻮ))