Tình cuối – Chương 8
Tác giả : An Yên
Giờ ăn trưa…
Hôm nay Thanh Thảo và Tường Vi chọn một bàn trong căng – tin vào bữa trưa. Cũng trùng hợp khi lại ngồi cạnh bàn của nhóm Vương Thăng, vì thế nên là ăn vẫn cứ ăn, nhưng tai của Vi lại hướng đến câu chuyện của bốn chàng trai kia. Bá Trọng nhìn ba anh bạn:
– Này, ba tôi bảo tôi đi nghĩa vụ quân sự rồi về mới học đại học đấy!
Bảo Long chen vào:
– Ấy, hai ông bố có tư tưởng lớn gặp nhau rồi. Bố Thông của tao cũng thế, lại con gửi hẳn tao vào trại huấn luyện quân đội chuyên nghiệp ấy, vì chú tao làm ở bên đó, bảo muốn tao ɔ.ọ ჯ.áʈ sự khắc nghiệt trước khi vào đời.
Thăng và Minh bật cười:
– Vậy là bộ tứ của chúng mình lại tiếp tục bên nhau!
Long trố mắt:
– Cùng chung ý tưởng luôn hả?
Nhận được cái gật đầu của Lê Minh và Vương Thăng, cả bốn anh chàng cũng cười vui vẻ. Trọng nháy mắt:
– Tao rất mê bộ môn b.ắ.n s.ú.n.g. Dù ở Việt Nam không cho dùng s.ú.n.g ʇ⚡︎ự do nhưng tao vẫn mơ ước sẽ thành lập được một hội hiệp sĩ đường phố, để mọi người không chịu пα̣п ςư-ớ.ק giật đồ khi đang tham gia giao thông. Tao khoái xem phim hành động Mỹ. Sau này, nếu có điều kiện, tao sẽ thực hiện ước mơ đó!
Thăng im lặng lắng nghe bạn nói rồi gật gù:
– Cùng ý tưởng, nhưng tao lại có một ước mơ khác. Tao muốn xây dựng được những ngôi nhà dưới lòng đất, một không gian dưới lòng đất để mọi người không phải chịu cảnh chen chúc trong những khu dân cư.
Ngồi bên cạnh, Tường Vi tò mò quay sang:
– Vương Thăng, vậy cậu đi nghĩa vụ quân sự rồi mới về học đại học thật sao?
Thăng gật đầu, ánh mắt háo hức ban nãy quay lại vẻ thờ ơ:
– Cậu đừng nói là cũng xin đi nghĩa vụ quân sự đấy nhé!
Câu nói nửa như mỉa mai nửa như dò xét khiến Vi khó chịu. Này nhá, bà đây định im lặng cả tuần cơ nhưng hôm qua tới thăm, lại có xin lỗi nên mới rộng lượng bỏ qua nhé. Thế nhưng, đã nói cái giọng ấy thì đây không thèm kiêng dè gì nữa.Vi lắc đầu:
– À không, tôi đi nghĩa vụ quân sự làm gì. Tôi sẽ học Đại học chứ, sẽ học thật giỏi để vào trường mình mơ ước. Sau khi ra trường sẽ đi làm, ổn định một chút sẽ cưới chồng và sinh con!
Cụm từ ” cưới chồng và sinh con” được Vi nói ra rất ʇ⚡︎ự nhiên khiến khuôn mặt ai kia bỗng trở nên xám xịt. Thăng lẩm bẩm:
– Chưa gì đã chồng với con, chả có ý chí tiến thủ, chả phấn ᵭấu lo cho sự nghiệp gì cả, thèm lấy chồng đến thế à?
Vi vênh mặt:
– Lỗ tai của Bí thư có vấn đề à? Tôi đã bảo là ổn định công việc mới lấy chồng còn gì? Đã lùng bùng lỗ tai lại còn hay cãi lý!
Thăng nóng cả mặt:
– Ý tôi là cậu nên lo sự nghiệp đã, chưa gì đã vội vàng nhắc tới chuyện lấy chồng!
Vi cong cớn:
– Kệ x.á.c tôi!
Thăng nhăn mặt:
– Cậu…
Đáp lại ánh mất bất lực của Thăng, khuôn mặt xinh đẹp của Vi vênh lên thách thức. Thảo cảm thấy lửa sắp bùng lên trong cuộc cãi vã nên xua tay:
– Này, hai người làm sao đấy? Tính cãi nhau đấy à? Ăn đi con nghỉ ngơi nữa, chuyện tương lai đã đến đâu mà nháo nhào cả lên!
Bá Trọng tủm tỉm:
– Thảo nói chuẩn ghê! Hai người cứ làm như ngày mai Vi lấy chồng đến nơi ý, mới chỉ là kế hoạch đặt ra thôi, lo gì! Mà có lần, nghe ba tôi kể trước đây ở thành phố A này có một vụ c.ư.ớ.p dâu cơ! Nghe nói cô dâu và người đó yêu nhau từ lúc còn là học sinh nhưng chú ấy là Cảnh sát ngầm nên bị gia đình cô này hiểu nhầm. Bố mẹ cô ấy bắt con gáι lấy người khác, là một thầy giáo cùng trường. Thế là, đến ngày kết hôn, chú cα̉пh sάϮ kia lao đến c.ư.ớ.p dâu đấy, ghê không? Cho nên ba mươi chưa phải là Tết, cứ bình tĩnh! Tôi vẫn mong một lần được gặp chú cα̉пh sάϮ ấy, nể luôn!
Bảo Long liếc Thăng:
– Ờ, với lại Vi có lấy chồng cũng là chuyện bình thường, có liên quan gì đến Bí thư mà sốt sắng thế?
Lê Minh cười vui vẻ:
– Thôi nha, tôi ngửi thấy mùi s.ú.n.g đ.ạ.n hơi căng rồi nha! Để ăn cho ngon còn nghỉ trưa!
Mọi người lại tiếp tục ăn uống, chuẩn bị cho những ngày ôn thi cuối…
Thời gian cứ thế trôi đi, cây phượng già trước sân trường cứ cháy hết mình, hết mình như những khát khao, ước mơ mãnh liệt của tuổi trẻ nhiều hoài bão. Những ước vọng nhiều màu sắc, nhiều thanh âm vang vọng thành khúc tráng ca tuổi trẻ. Để rồi những ai một lần trong đời bước qua ngưỡng tuổi ấy, đều nhớ mãi không quên…
Cuối cùng, lớp mười hai chuyên Hóa cũng như các học sinh khác kết thúc thời gian ôn tập. Chuẩn bị bước vào kỳ thi Trung học Phổ thông Quốc gia, ai nấy đều nhiều tâm trạng – háo hức có, hồi hộp có, luyến tiếc cũng có. Mọi thứ xúc cảm hỗn độn trong lòng những cô cậu học trò khiến buổi liên hoan lớp trở nên trầm lắng, không náo nhiệt như những cuộc tụ hội hay các hoạt động ngoại khóa trước đây. Nhiều bạn hào hứng chờ đợi mở cάпh cửa chân trời mới khám phá những điều mới mẻ, có người lại hối tiếc về những điều chưa làm được trong quãng đường thanh xuân đẹp đẽ nhất. Tường Vi và Thanh Thảo cùng thi vào Đại học Công nghệ thông tin. Với năng lực của hai cô bạn này thì vị trí chỉ có thể là thủ khoa hoặc á khoa mà thôi nên có vẻ hai người không lo lắng quá nhiều cho kỳ thì sắp tới, bởi sự thông minh và chăm chỉ đã luôn đồng hành với hai cô gáι này.
Buổi liên hoan được tổ chức tại một nhà hàng hạng sang của thành phố A. Sau những lời tâm sự của các giáo viên và học sinh, mọi người cùng nhập tiệc. Những kỷ niệm buồn vui của tuổi học trò đáng nhớ được nhắc lại trong các câu chuyện của tối hôm nay. Tiệc gần tàn, Tường Vi thấy Vương Thăng bước về phía mình. Cô mỉm cười, chủ động đưa ly nước ngọt cụng vào ly của Thăng. Bỗng nhiên, Vi nghĩ có lẽ đây là lúc mình nên nói ra những cảm xúc lâu nay, bởi ngày mai đây, khi ra trường, Vương Thăng nhập ngũ, cô cùng các bạn bước vào cάпh cổng trường Đại học, biết đâu không còn cơ hội nữa. Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại,nếu vô duyên phải chấp nhận thôi. Thế nên, hít một hơi sâu, Tường Vi không nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hun hút kia mà nói:
– Vương Thăng, cậu …. có gì để nói với tớ không?
Thăng nhìn Tường Vi, trong lòng vị Bí thư kia cũng nhiều tâm sự lắm vậy nhưng điều quan trọng phía trước vẫn là những ngày tháng rèn luyện bản thân và những năm xây dựng sự nghiệp. Cậu chưa có gì trong tay, đến cả cái tình cảm học trò trong sáng kia cũng chưa thực sự rõ rệt, biết nói gì bây giờ đây?
Sau cùng, Vương Thăng mỉm cười – một nụ cười nửa có nửa không:
– Có chứ! Chúc cậu đạt được mọi ước mơ, mọi kế hoạch như cậu đã dự định!
Hụt hẫng. Thực sự là hụt hẫng! Tường Vi cảm thấy những lâng lâng đợi chờ nãy giờ đã tan tành hết rồi. Cô bé cúi mặt nhìn đôi giày bệt đang di di tгêภ sàn. Vì không nhìn lên nên Tường Vi không thể thấy và không bao giờ thấy được ánh mắt Vương Thăng nhìn mình lúc đó – một chút mong đợi, một chút nhớ nhung một chút luyến tiếc và rất nhiều thương yêu đong đầy. Cảm xúc trong Vi lúc này thật tệ. Vậy là cái thứ tình cảm tuổi học trò mãi dừng lại ở đây, dừng lại ở câu nói ấy. Thăng vẫn nhớ câu nói trưa hôm ấy, rằng Vi sẽ lấy chồng và sinh con, hay là sao nhỉ?
Cố gạt mớ bòng bong trong lòng, Vi mỉm cười :
– Cậu … còn nhớ dự định của tôi không?
Vương Thăng gật đầu, chất giọng chứa chút gì xon xót:
– Có chứ, cậu định sẽ học đại học, rồi lấy chồng sinh con, nhớ mời tôi về dự đám cưới đấy!
Tường Vi nuốt một cái gì vướng ở cổ, như cố nuốt trôi những xúc cảm trong veo của tuổi học trò nhưng đành phải im lặng. Cô bé cố cười dù lòng thấy rỗng tuếch:
– OK, nếu còn gặp lại, tôi sẽ mời cậu. Chú rể của tôi chắc chắn sẽ là người có bản lĩnh, sẵn sàng nói ra những điều mình suy nghĩ và làm tất cả vì tôi!
Thăng gật đầu:
– Tốt lắm!
Sợ những câu nói qua lời trở nên nhạt nhẽo, Vi đưa tay tạm biệt:
– Thôi, tôi về trước đây! Chúc cậu mọi điều tốt đẹp!
Từ hôm đó cho đến ngày thi Đại học, Vi và Thăng không gặp lại nhau nữa. Kể cả mấy ngày thi cử, có nhìn thấy nhau cũng chỉ gật đầu chào, cứ như những lời nói hôm ấy là lời từ biệt vậy…
Ngày nhập ngũ….
Thanh Thảo rủ Tường Vi đi tiễn các bạn lên đường, vì bốn anh chàng này quá nổi tiếng trong trường chuyên nên không ít nữ sinh đi tạm biệt. Vi hiểu vì sao những ông bố lại ném con họ vào trại huấn luyện. Cuộc sống này quá nhiều cám dỗ. Có những người dù trí thức đến mấy cũng chưa chắc đã trở thành một nhân cách tốt trong cái xã hội này. Thế nên, họ cần được rèn luyện trong một môi trường khắc nghiệt để thoát khỏi cái mác công ʇ⚡︎ử nhà giàu. Dù trước đó, bốn anh chàng đã đáng nể lắm rồi – Giỏi giang, giàu có nhưng sống rất tình cảm và không hề kiêu căng. Vi rất muốn nhìn các bạn trong bộ quân phục màu xanh lá, trông oai lắm, nhưng cô bé lại sợ những nỗ lực trong việc cố gạt đi tình cảm với Vương Thăng trở thành công cốc nên cứ lưỡng lự. Thế nhưng, Vi chưa đưa ra câu trả lời cho Thảo thì Messenger của cô hiện lên tin nhắn của Vương Thăng:
– Cậu có đi tiễn tôi lên đường nhập ngũ không???