Tình cuối – Chương 7

Tác giả : An Yên

Mẹ Tường Vi ” à ” lên một tiếng rồi lịch thiệp mời Thăng vào nhà. Nhìn căn nhà hai tầng gọn ghẽ được thiết kế theo kiểu cũ, Thăng bỗng cảm nhận thấy sự ấm áp dù đang là giữa mùa hè. Cậu ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ, cẩn thận đặt giỏ trái cây đẹp đẽ lên bàn rồi hỏi:
– Thưa bác, bạn Vi ốm thế nào ạ?
Bà Phương nói qua tình trạng của Vi rồi cười hiền:

– Con bé cũng đỡ rồi, chiều nay đòi đi học nhưng bác chưa cho. Lúc sáng, thấy phòng đóng cửa, bác cứ đinh ninh là nó đang học vì ngày nào cũng cứ bốn giờ rưỡi hoặc năm giờ, con bé ʇ⚡︎ự dậy học. Nhưng thấy hơn sáu giờ mà Vi chưa ra ngoài nên bác mới vào. Cũng may con bé không chốt trong như mọi khi. Vừa bước vào đã thấy nó nằm li bì, người nóng hầm hập, bác mới hoảng, giờ thì ổn rồi.
Thăng rụt rè:

– Dạ, cháu… muốn gặp bạn ấy ….được không ạ?

Bà Phương gật đầu:
– À được chứ, nãy bác thấy nó đang ngồi mở máy tính đọc cái gì ấy, để bà gọi con bé xuống!
Thăng xua tay:
– Dạ thôi, để Vi nghỉ bác ạ, chưa khỏi hẳn, xuống đây lỡ hớp phải gió lại ốm, để cháu lên cũng được ạ!

Mẹ Tường Vi lại cười:
– Ừ, vậy để bác đưa cháu lên đó!
Thăng ” dạ” một tiếng rồi theo chân bà Phương lên gác hai của ngôi nhà. Mẹ Tường Vi gõ nhẹ cửa:
– Bé Vi à, còn thức hay ngủ đấy? Có bạn cùng lớp con đến thăm này!

Nghe đến bạn cùng lớp, Vi nghĩ ngay tới Thảo vì cô bạn thân hứa sang giảng bài cho Vi. Nhưng Thảo hẹn tới tối cơ mà sao đến sớm thế nhỉ? Vả lại Thảo thì mẹ Vi lạ gì nữa mà lại nói bạn cùng lớp? Tuy nhiên cô vẫn nói vọng ra:
– Con không ngủ đâu ạ, mẹ vào đi ạ!
Nghĩ là Thảo nên Vi vẫn ngồi yên tгêภ giường. Chiếc laptop vẫn để tгêภ đùi đọc tài liệu. Khi cάпh cửa bật mở ra, bóng dáng cao lớn sau lưng mẹ khiến Vi trố mắt nhìn – là hắn ta? Nhưng giờ có mặt mẹ ở đây, tạm thời nhịn đã. Cô vẫn ngồi, lỡ rồi không thể gọn gàng hơn nữa. Vi nói:
– Chào bí thư!

Thăng cũng gật đầu:
– Chào cậu, cậu đã ổn chưa? Lớp vắng cậu nên buồn lắm đấy!
Uầy, anh chàng này phải cho làm diễn viên mới đúng, giọng điệu nhẹ nhàng, quan tâm thấy rõ. Nếu thực chất lúc nào cũng giống thế thì quả là hoàn hảo. Mẹ Vi nhẹ nhàng:
– Cháu ngồi đây chơi với Vi nhé, bác xuống cùng bé San nấu ăn!

Cánh cửa vừa đóng, khuôn mặt ngoan ngoãn kia ngay lập tức đổi khác, quay trở lại vẻ thờ ơ hàng ngày. Cái mặt lanh tanh thế mà cũng lắm đứa nhìn mới lạ chứ? Vi cong cớn:
– Cậu đến đây làm gì? Xem tôi còn sống hay không à?
Thăng nhìn cô:
– Bí thư lớp đến thăm thành viên bị ốm là sai sao? Đây là nhiệm vụ của tôi mà, không cho làm à?
Vi gật đầu:
– OK, cảm ơn bí thư, Tôi ổn rồi!
Thăng nhíu mày:
– Đuổi?

Vi lắc đầu:
– Không, tôi đâu dám. Bí thư bảo đến thăm thì tôi trả lời tôi ổn rồi đấy thôi!
Chả hiểu sao Thăng không hề thấy khó chịu trước những lời nói cộc lốc ấy, thậm chí anh lại thấy Tường Vi đáng yêu. Có lẽ vì thấy cô bạn đã ổn, nỗi lo được quẳng sang một bên nên anh chàng Bí thư quên luôn cả mấy lời gắt gỏng cộc cằn và ý giận dỗi vẫn hằn in trong từng câu chữ của cô bé….
Vi vẫn dán mặt lên màn hình laptop, chẳng nói năng gì. Đến mấy chục giây sau, Thăng đành mở miệng:

– Chuyện hôm qua…
Nhưng cậu chưa kịp nói hết câu đã nhận ngay cái liếc xéo từ Vi:
– Tôi quên rồi! Hôm nay Bí thư đến thăm tôi thì chỉ nên hỏi sức khỏe thôi. Ngoài ra, tôi không thích trả lời cái gì cả!
Thăng ngẩn tò te. Làm sao bây giờ? Mãi mới đủ dũng khí nói câu xin lỗi, vậy mà lời chưa dứt đã bị người ta chặn ngang họng rồi. Cái cô này …. quả là lạ, chả có nữ sinh nào trong trường ăn nói xấc xược kiểu đó, nhất là với chàng trai như Thăng. Nhưng không sao, một lời xin lỗi nói nhanh thôi mà, chỉ cần vài giây thôi. Hít sâu nào, một… hai ….ba…

– Tôi xin lỗi về chuyện trưa hôm qua!
Yên lặng, lặng tới mức có thể nghe được tiếng thở của cả hai và có thể cảm nhận được đôi đồng ʇ⚡︎ử của Tường Vi đang mở to hết cỡ khi câu nói vừa rồi chạm đến màng nhĩ của cô bé, dù mắt Vi vẫn dán tгêภ màn hình laptop.
Thăng thấy không khí hơi căng vội đứng dậy, không nhìn thẳng Vi mà nói:
– Thôi, cậu nghỉ cho khỏe, mai đi học được thì tốt, chưa ổn thì cứ nghỉ. Cậu cần gì, tôi sẽ cử các bạn trong lớp thay phiên nhau tới giúp, dĩ nhiên là nếu cậu nghỉ lâu dài! Tôi về đây!

Anh chàng Bí thư nói xong thì quay ra phía cửa nhưng chưa kịp bước đi thì bị Vi gọi giật lại:
– Khoan đã!
Vương Thăng dừng chân nhưng mắt vẫn nhìn ra cửa:
– Có chuyện gì sao?
Vi không nhìn Thăng mà nói:
– Nhắc lại, tôi nghe chưa rõ!
Vương Thăng nhíu mày. Lại gì thế này? Cự ly chỉ hơn một mét, làm gì mà nghe không được? Cậu nhớ đợt ᴅịcҺ Covid bùng nổ, Tường Vi có bị Covid đâu mà bảo là có di chứng hậu Covid, sinh ra ù tai. Nhưng thôi, mất gì một câu nói, người ta đang ốm mà, Thăng quay lại và nói:

– Tôi bảo là cậu cứ nghỉ đi…
Nhưng lại một lần nữa Vi ngắt lời cậu bạn:
– Không, đoạn đó nghe được, câu trước đó cơ!
Hả? Ù tai có chọn lọc à? Sao ù đúng lúc Thăng nói lời xin lỗi chứ? Cái câu mà uốn đến mấy lần lưỡi mới nói được, giờ bắt nói lại là sao? Nhưng nghĩ lại, có gì sai sai …Tường Vi là một cô gáι lắm chiêu trò, hay là nàng ta cố tình? Thăng nhìn Vi:
– Này, sao cậu nghe được câu dài nhưng không nghe được câu ngắn ?

Vi ngúng nguẩy:
– Không thích nói nữa thì thôi, tôi bị sốt nên sáng giờ thỉnh thoảng tai bị ù, chắc tôi phải đi khám tai quá. Tôi nghĩ lời của Bí thư là lời vàng ý ngọc, thế nên bỏ qua cái gì lại đắc Ϯộι với cấp tгêภ. Vì thế, tôi hỏi lại thôi!
Anh chàng Bí thư lại hít một hơi và nói rành rõ, nhấn mạnh từng tiếng:
– Tôi xin lỗi về những lời trưa qua đã nói, nghe được chưa?
Vi bịt hai tai lại:
– Xin lỗi mà như đấm vào tai người khác thế à?

Thăng thở dài:
– Vậy phải như thế nào bà mới hài lòng hả bà nội? Nói nhỏ thì bảo không nghe, nói rõ to thì lại cho là người ta đấm vào tai mình, vậy tôi làm thế nào mới đúng?
Vi thủng thẳng nói:
– Xin lỗi quan trọng ở thành ý, chứ nói cho có chỉ là hình thức. Nói rõ nhưng nhẹ nhàng nhã nhặn người xưa đã dạy rồi
Lời nói chẳng mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho vừa lòng
nhau

Chứ xin lỗi kiểu của Bí thư thì không thể hiện được thành ý, nhưng thôi Bí thư là cấp tгêภ của tôi, nói đi nói lại thành ra tôi khó tính, không biết điều. Xem như là tôi nghe rồi!
Thăng cúi đầu:
– Thực ra tôi cũng không cố ý làm cậu buồn đâu. Tôi cũng không biết hôm qua cậu mệt…

Tường Vi nhăn mặt:
– Vậy là nếu tôi không mệt thì cậu có quyền ҳúc ρhα̣m à? Biết mà, người giàu trừ Thanh Thảo ra chả có ai ʇ⚡︎ử tế sất.! B.i.ế.n đi!
Trời ạ, mỗi tháng một lần cáu gắt của con gáι ҡıṅһ ҡһủṅɢ vậy sao? Chịu sao nổi, may mà Thăng sinh ra đã là nam nhi đấy! Cuối cùng, anh chàng đó hạ giọng:
– Được rồi, tôi sai hết, đã sai lại còn không biết cách ăn nói sao cho đúng! Vi nghỉ đi, tôi về đây!
Nói xong, Vương Thăng đi nhanh ra cửa, xoay nắm cửa. Bí thư lớp chuyên Hóa buông lại một câu ” tạm biệt ” rồi mới mở cửa bước ra ngoài, xuống xin phép bố mẹ Vi và về nhà.
Còn lại một mình trong phòng, tâm trạng Tường Vi rất vui vẻ, dường như có hoa đang nở trong lòng cô bé mười bảy tuổi. Quả là liều tђยốς ϮιпҺ thần khiến con người khỏe hẳn ra.Vi vừa huýt sáo vừa đi xuống nhà. Đập vào mắt cô bé là giỏ hoa quả to đùng và được bài trí rất khéo trong phòng khách. Cô tò mò:
– Mẹ ơi, bố mẹ định biếu quà cho ai ạ? Nhân vật này rất quan trọng vì giỏ trái cây này toàn hoa quả nhập khẩu, chà chà…

Mẹ cô mỉm cười:
– Biếu xén gì? Của bạn Vương Thăng lúc nãy đưa đến bảo của lớp thăm con đó!
Hả? Cái gì cơ? Lớp chuyên Hóa đúng là có nhiều đại gia, trong đó có nhà Thăng. Những phụ huynh ấy luôn có những đóng góp không nhỏ cho cơ sở vật chất của nhà trường nên luôn được kiêng nể. Biết thế, nhưng đi thăm người ốm mà toàn hoa quả xịn xò thế này thì … Vi chưa bao giờ nghĩ đến… Mà cũng đúng, từ lớp mười tới giờ, cô đã bao giờ ốm mà phải nghỉ học cả ngày đâu, chỉ cảm mạo vặt vãnh thôi, thường vẫn cố gắng đi học được. Vi không ngờ lớp lắm người giàu lại được quan tâm thế này, người ốm cũng sướиɠ thật đấy, nhất là đối với những gia đình bình thường như Vi đóng góp cho nhà trường cũng ở mức cho phép mà vẫn nhận được sự quan tâm đáng quý . Ngày mai phải cảm ơn lớp trưởng Bá Trọng mới được…

Sáng hôm sau…
Tường Vi vui vẻ đến trường, lại tíu tít với Thanh Thảo và giở mấy trò nghịch ngợm trêu các bạn khác. Cô bé đi đến đâu lại náo l.o.ạ.n đến đấy. Giờ ra chơi, Vi lên bàn của Bá Trọng:

– Lớp trưởng, cảm ơn món quà mọi người dành cho tớ nhé! Đến cả giỏ trái cây cũng xịn xò ghê.
Bá Trọng trố mắt:
– Hả? Quà nào?
Vi ngẩn người, mấy giây sau lại hỏi mà không để ý đôi mắt đang nhíu chặt của anh chàng bí thư ở dãy bàn thứ tư:
– Hôm qua bí thư tới thăm tớ, có mua rất nhiều trái cây đắt tiền, nói quà của lớp thăm người ốm mà?

May cho Vương Thăng, anh bạn thân hiểu rất nhanh vấn đề nên ” à ” lên một tiếng rồi nói:
– Tớ quên, có gì đâu, chuyện nhỏ mà. Việc thăm các bạn ốm đau và có hoàn cảnh khó khăn tớ giao cho Thăng nên cậu ấy mua gì cứ bàn với thủ quỹ là OK thôi, miễn cậu khỏe là được rồi!

Ánh mắt Tường Vi lấp lánh niềm vui, rồi cô bé chạy ra sân ríu rít như một con chim nhỏ. Bá Trọng bước xuống bàn của Thăng, ngồi cạnh Vương Thăng rồi thở hắt ra:
– Thấy cái miệng làm Ϯộι cái thân chưa? Tao không nhanh trí thì lộ hết bài, bày đặt mặc kệ với không quan tâm cơ đấy !
Vương Thăng dứ dứ nắm đấm. Bá Trọng nháy mắt cười:
– Lần sau không nói được ʇ⚡︎ử tế thì im cái miệng lại nhé!
Anh bạn đẹp trai nói xong thì thong thả bước ra ngoài sân đá cầu, để lại cho Vương Thăng một khuôn mặt cực kỳ khó coi….

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *