Tình cuối – Chương 4
Tác giả : An Yên.
Giờ Hóa….
Chiếc thước dài của cô Thủy Tiên lạnh lùng gõ xuống bàn, âm thanh khô khốc vang lên:
– Trật ʇ⚡︎ự nào! Còn một tháng nữa thôi, cố lên! Tгêภ con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng!
Mấy bạn học sinh bàn đầu gật gù thấu hiểu lời cô dặn. Bá Trọng ở bàn thứ hai lẩm bẩm :
– Câu này chuẩn thật! Những kẻ lười biếng thì…
Vương Thăng ngồi ở bàn thứ tư nói tiếp vào:
– Thì chả bao giờ chịu đi bộ, họ sẽ đi xe, đi máy bay…
Trọng cười:
– Thì thế, nên tгêภ con đường thành công làm sao có dấu chân của những kẻ đó được, chúng có đi bộ đâu mà có dấu chân!
Cả lớp cười nghiêng ngả. Cuối tiết rồi, cuối buổi rồi và những bông phượng ngoài kia cũng đang bung nở nốt rồi để lộ ra hết cái tôi rực cháy của mình. Cô Thủy Tiên cũng cười:
– Biết ρhâп biệt như vậy là tốt! Giờ ngồi nghiêm chỉnh nghe thông báo đây!
Tiếng ồn ào im bặt. Cô giáo nhìn cả lớp một lượt rồi nói:
– Chỉ còn một tháng nữa, các em sẽ bước vào kỳ thi trung học phổ thông quốc gia. Đây lại là thời điểm nắng nóng, thế nên trường chuyên của Tỉnh chúng ta – nơi tập hợp những nhân tố đào tạo nguồn của Tỉnh sẽ có một số phương án để các em ôn thi tốt hơn, đạt kết quả tối ưu. Một trong những phương cách đó là việc các em sẽ ăn trưa tại trường.
Cả lớp bắt đầu xôn xao, cô Thủy Tiêm gõ thước xuống mặt bàn yêu cầu im lặng rồi nói tiếp:
– Lâu nay, trường ta có Kí túc xá dành cho các em học sinh của cả ba khối lớp không thuộc thành phố A tới đây học tập. Hiện nay, các em học sinh lớp mười và lớp mười một đã nghỉ hè, tất cả học sinh của toàn khối mười hai đều nghỉ trưa tại trường theo hình thức bán trú. Quyết định này sẽ hạn chế việc các em đi lại, tránh nắng nóng cũng như đảm bảo sức khỏe cho các em trong mùa ôn thi. Vì thế, bạn nào đăng kí đồ ăn tại trường thì cô sẽ lập danh sách gửi lên Ban Giám Hiệu nhà trường, tới bữa ăn sẽ có cơm hộp phát tận tay các bạn. Ngoài ra, các em có thể đưa cơm đi từ sáng hoặc người nhà đưa tới. Nghĩa là, bằng cách nào cũng được, miễn là đảm bảo an toàn. Còn về địa điểm nghỉ ngơi, bàn học của các em thuộc dạng bàn thông minh, có thể trải ra rồi gập chân thành phản để nằm. Ngoài ra, các bạn còn có Kí túc xá vì các em khối dưới đã về nghỉ hè. Tất cả đã rõ chưa?
Khi tiếng ” RÕ” vang lên cũng là lúc tiếng trống báo hiệu giờ ra về
Tiếng căn dặn của cô vẫn vang lên đều đều:
– Các bạn nhớ, thông báo sẽ được áp dụng từ ngày mai nhé.
Vương Thăng vừa cất sách bở vào cặp vừa nói rõ to:
– Thưa cô, thế bạn nam và bạn nữ có ở chung không cô?
Cô Thủy Tiên mỉm cười vì quá rõ cách nói năng của anh chàng hài hước này:
– Nam nữ t.h.ụ t.h.ụ bất tương thân nhé!.
Thăng chau mày, giọng băn khoăn:
– Thế ai sẽ bảo vệ cho bốn cô nương xinh đẹp của lớp ta cô nhỉ?
Cô giáo dí dỏm:
– À, các bạn cứ yên tâm. Nữ nhi chúng tôi có chế độ ʇ⚡︎ự bảo vệ nha! Cả lớp nghỉ!
Vế cuối cùng của câu giúp Vương Thăng hiểu cuộc đối thoại đã chấm dứt, anh chàng hết cớ để bày trò. Sân trường lại nhộn nhịp như ong vỡ tổ, xe cộ tгêภ phố lại tấp nập như mắc cửi..
Mặc dù là con nhà có thế lực nhưng bốn chàng ҺσϮboy của trường chuyên vẫn luôn chấp hành đầy đủ quy định của nhà trường. Các học sinh hầu hết đem theo cặp l*иg giữ nhiệt. Mỗi sáng, các bạn tập trung xếp hàng tại căng tin nhà trường, cẩn thận đặt cặp l*иg có ghi tên mình theo ô từng lớp. Chỉ một số bạn do bố mẹ không kịp chuẩn bị đồ ăn sẽ đăng kí cơm hộp. Chỉ riêng Phương Nga yêu cầu người nhà tới giờ ăn mới đem tới với lí do không muốn cầm cặp l*иg đi học vào mỗi sáng.
Tuần đầu tiên diễn ra suôn sẻ, các bạn học sinh đều cảm thấy rất thoải mái vì đỡ đi lại nhiều giữa thời tiết nắng nóng. Mỗi buổi trưa, khu ký túc xá thỉnh thoảng lại nghe tiếng trao đổi bài vở. Nhóm của Vương Thăng ở chung một phòng trong ký túc, ba bạn nữ còn lại của lớp chuyên Hóa cũng ở một phòng. Chỉ mình Phương Nga không chịu sống chung với mọi người nên thường lên phòng học nghỉ trưa hoặc vào thư viện.
Sang tới tuần thứ hai, mới sáng sớm, Tường Vi đã bị ” mụ dì ghẻ” ghé thăm. Mỗi tháng, cứ đến ngày này, cô lại mệt rũ rượi. Lưng đau nhức, bụng lâm râm, đã thế tính nết lại thất thường, hay cáu gắt nữa. Cũng may mẹ và em gáι Tường San rất hiểu Vi nên mẹ cô luôn tìm mọi cách để con gáι được thoải mái. Trong những ngày hè nóng bức, lại thêm ” sự cố ” này, Vi thấy bức xúc khó chịu lắm, nhất là hai ngày đầu tiên. Hôm nay, ăn sáng xong, cô xoa xoa vùng bụng dưới cho đỡ khó chịu, mẹ cô – bà Lan Phương nhỏ nhẹ:
– Tường Vi, mẹ có nấu thêm món ϮhịϮ bò, những ngày này, con ăn thêm ϮhịϮ đỏ sẽ tốt hơn. Nhưng nếu mệt quá, con có thể xin nghỉ một hôm chứ lỡ học quá sức rồi ốm ra thì khổ!
Vi lắc đầu:
– Con không sao đâu mẹ ạ, ở trường buổi trưa nên cũng đỡ đi lại, con nghỉ ngơi một chút là được ạ!
Bà Phương nghe vậy chỉ dặn con đi đứng cẩn thận rồi quay lại công việc của mình ở cửa hàng sơn.
Vừa ra khỏi nhà gửi xe, Vi nhìn thấy Thảo cũng bước xuống từ chiếc xe ô tô của bố bạn ấy. Thảo vẫy tay gọi Vi:
– Chờ tớ với!
Họ là đôi bạn thân thiết dù nhà Thảo giàu có hơn Vi rất nhiều. Sáng nay, vừa thấy bộ mặt của bạn, Thảo hiểu ngay vấn đề:
– Lại đến kỳ rồi à? Nhìn cái mặt chị đại hôm nay ỉu xìu!
Vi nhoẻn cười:
– Thôi đi, mới sáng nay, nhưng trời nắng nên tớ hơi mệt!
Thảo kéo tay Vi:
– OK, nắng nhưng cậu vẫn phải uống nước ấm đấy! Giờ lên cất cặp để còn xuống căng tin cất đồ ăn nào!
Vi vui vẻ cùng bạn lên lớp cất cặp sách, rồi cầm lấy cặp l*иg cơm xuống căng tin đặt theo lớp. Điều lạ là hôm nay cô thấy Phương Nga cũng cầm theo hộp đồ ăn trưa, cũng đang đứng xếp hàng để cất ở đây. Thảo thì thầm:
– Con ranh ấy chắc đem theo đồ ăn để được ngồi ăn cùng Bá Trọng!
Vi ghé tai bạn thân:
– Mặc kệ nó, cái kiểu giả trân đó, nhắc tới tao thấy có lỗi với cái miệng quá!
Thảo tủm tỉm cười. Nga cất hộp đồ ăn trước Vi, nhưng xong rồi vẫn chưa vội ra ngoài. Khi Vi vừa bước đến, cô thấy mình bị một lực mạnh thúc vào cάпh tay, chiếc cặp l*иg tгêภ tay rơi xuống sàn nhà khô khốc. Đây là chiếc hộp đựng thức ăn gọn có ba ngăn nhỏ, mẹ lại chuẩn bị thêm một cốc riêng đựng canh nên khi rơi xuống, nắp bung ra, khay đầu đựng ϮhịϮ bò rơi vung vãi, hai khay sau vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng hỡi ôi, chiếc cốc đựng canh bay xuống sàn, canh đổ tung toé. Vi quắc mắt:
– Cậu làm cái trò gì đấy? Mắt để ở sau gáy à?
Nga nhếch môi:
– Thì sao? Lặt vào mà ăn đi! Bọn nhà nghèo chỉ nên ăn những thứ tẩm với đất thôi!
Vi vừa đau lưng, vừa khó chịu nên thấy thái độ nhơn nhơn của Nga chỉ muốn lao vào thượng cẳng chân hạ cẳng tay cho nó biết mặt. Nhưng may cho Nga là hôm nay Vi mệt nên chẳng muốn đôi co. Nhìn mọi thứ vung vãi tгêภ sàn, cô và Thảo là hai người cuối hàng rồi nên một số bạn đứng trước dừng lại chỉ trỏ khiến Nga lại càng vênh váo. Thảo đặt cặp l*иg vào chỗ rồi quay sang Nga:
– Cậu quá quắt thật, Vi có làm gì cậu đâu mà thúc bạn ấy?
Nga trợn trừng mắt:
– Ai chứng kiến là tôi thúc Vi?
Ở cái trường này, Nga thuộc diện gia đình có ɱ.á.-ύ mặt, nhiều bạn dù không ưa nhưng cũng chẳng dám đụng đến Nga. Thực ra, so với hội của Vương Thăng thì nhà Nga chưa là gì, nhưng trong giới nữ sinh chỉ có gia đình Nga và Thảo giàu có song tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau. Thế nên nghe Nga nói, mấy nữ sinh khác ᵭάпҺ trống lảng vội về lớp. Thảo bực bội:
– Cậu không chịu dọn cùng Vi à?
Nga khoanh tay, lắc đầu:
– Không, của đứa nào thì đứa đó dọn!
Vi tức đến bầm gan tím ruột. Hôm nay, nếu không phải ” dì ghẻ ” ghé thăm thì dù có tiểu thư lá ngọc cành vàng hay con của mụ bán cá thì bà đây cũng không tha cho nhá! Vi xua tay:
– Thảo, bỏ qua đi, không thèm chấp ngữ ấy!
Vừa lúc Vi định dọn dẹp mọi thứ thì giọng thầy Cường vang lên:
– Các em làm cái trò gì đấy hả? Chưa chịu lên lớp mà còn tụm năm tụm bảy ở đây làm gì?
Nga thay đổi ngay nét mặt, vờ cúi xuống luống cuống:
– Dạ không có gì đâu thầy ạ!Bạn Tường Vi bất cẩn nên đổ đồ ăn, em đang định dọn giúp bạn ấy!
Thảo nhanh miệng:
– Dạ không phải đâu thầy ạ, chính bạn Nga thúc vào bạn Vi đấy ạ!
Thầy Cường đến, học sinh lại kéo tới đông hơn, Vi vẫn đứng im nghe Thảo và Nga nói qua lại. Nếu thầy không xuất hiện và cô không mệt thì mọi thứ chắc là được giải quyết nhanh gọn rồi. Thầy Cường nghe hai bên đổ lỗi cho nhau, liền nói:
– Các em là học sinh trường chuyên, vậy mà làm ra những trò như thế này à?
Tường Vi nhìn thầy:
– Dạ thưa thầy, học sinh trường nào cũng cùng một lứa tuổi, một cách nhìn riêng ạ. Chỉ là chúng em trường chuyên thì sự lựa chọn kỹ lưỡng hơn thôi mà thầy!
Thầy Cường nghiêm giọng:
– Chính vì được chọn lựa kỹ mà các trò không được phép làm ra những trò như vậy. Phải chỉn chu hơn về mọi mặt. Phương Nga, em đừng tưởng nhà em giàu có mà tôi không dám kỷ luật nhé!
Nga nhăn mặt:
– Em đã nói là em không làm gì hết! Bạn đó vụng về thì ʇ⚡︎ự chịu thôi!
Nãy giờ Vi đã định im lặng cho qua vì nói chuyện phải trái với kẻ không biết điều chỉ thêm mệt, hôm nay tâm trạng của cô nương đây lại không tốt nữa. Nhưng nghe cái kiểu ăn đơm nói đặt của Nga thì buộc bà đây phải ra tay, không nể nang gì nữa. Vi thở hắt ra một tiếng rồi nói:
– Nhờ thầy trích xuất camera giúp em ạ!