Tình cuối – Chương 28

Tác giả: An Yên

ĐOẠN 28- #ĐOẠN28

Vi ngồi bật dậy như lò xo:

– Cái gì cơ? Không bao giờ á? Đây có phải tháng cô hồn nữa đâu mà cậu ám tôi thế hả? Cậu yêu cầu xin lỗi, tôi cũng đã xin lỗi ʇ⚡︎ử tế rồi; yêu cầu dùng số điện thoại cá nhân, tôi cũng làm rồi, cậu con theo tôi về tận chỗ trọ làm gì? Cảm ơn cậu vì vô tình thấy tôi ngất mà có lòng đưa tôi vào đây, tôi cũng cảm ơn rồi. Giờ cậu muốn gì nữa mà không chịu đi?

Thăng cười tủm tỉm. Đến ốm mà mồm mép vẫn linh hoạt thế này chỉ có Lâm Tường Vi mà thôi. Nhưng nhìn thấy ánh mắt và nụ cười nhẹ nhàng của Thăng. Vi lại càng điên tiết lên:
– Vương Thăng, cậu có nghe tôi nói không?
Thăng gật đầu:
– Có!
Vi lúc này mới để ý đến việc Thăng đang cầm bàn tay đâm kim truyền của mình. Cô không ảo tưởng đến mức để mãi tay ở đó nên rút ngay về:

– Ai cho cậu cầm tay tôi? Giờ cậu về được rồi!
Vương Thăng đáp gọn lỏn:
– Không!
Tường Vi nhăn mặt:
– Trời ạ, thế cậu còn muốn cái gì nữa? Tôi mệt, không muốn cãi nhau nữa. Người ta nói trời ᵭάпҺ còn tránh bữa ăn, mà người ᵭάпҺ thì cậu phải biết tránh khi ốm chứ? Cậu có ghét tôi thì thấy con gáι ốm đau cũng đừng kiếm chuyện chứ?
Thăng bật cười:
– Nãy giờ ai kiếm chuyện nào? Một mình cậu nói chứ tôi đã nói chữ nào đâu? Nằm xuống nghỉ đi, sắp hết tђยốς rồi, chịu khó một chút!

Vi sững người vì ngạc nhiên. Do cô ốm nên ảo tưởng hay Vương Thăng ăn phải thứ gì mà nhẹ nhàng ʇ⚡︎ử tế đột xuất thế nhỉ? Nhưng với kinh nghiệm mấy năm cãi vã, cô nghĩ Vương Thăng nhún nhường một chút chỉ để ra đón thâm ᵭộc hơn thôi. Thế nên cô không lung lay ý chí, chỉ tay về phía cửa:
– Cậu đi về cho tôi nghỉ ngơi!
Thấy dây truyền tђยốς chạy theo chiều chỉ tay của Vi, Thăng hốt hoảng:
– Trật ven bây giờ! Ban nãy γ tά nói rằng cậu khó lấy ven nên phải cẩn thận, nằm xuống đi!
Bỗng nhiên Vi thấy bất lực, chẳng còn cách nào khác đành bật khóc ngon lành, vừa khóc vừa nói:

– Trật ven thì kệ x.á.c tôi chứ, sao tôi ốm mà cậu cứng nhơn nhơn ngồi đó thế hả?
Thăng vỗ vỗ sau lưng Vi:
– Thôi, nãy giờ tôi có nói gì đâu. Trật cái kim này là đau lắm!
Vi càng khóc to, nức nở nói:
– Kệ tôi, tôi đau chứ cậu có đau đâu mà lo? Cậu tính ngồi đây mỉa mai tôi cho chán rồi mới về à?
Chả biết làm sao cả, chưa bao giờ Thăng thấy con gáι khóc trước mặt mình, thành ra cậu cứ lúng túng, lóng ngóng rồi cuối cùng ôm gọn thân hình bé nhỏ của Vi vào mình:

– Cậu đau tôi cũng đau!
Im lặng. Không khóc. Không nói. Không bù lu bù loa nữa. Tường Vi nín thinh. Chuyện gì xảy ra thế này? Cô đang nghe ai nói đây? Một Vương Thăng cục súc mà biết đau khi người khác đau sao? Hay là cậu ta bị gì nhỉ? Ở trong phim, người sắp lìa đời thường hay ăn nói nhẹ nhàng ʇ⚡︎ử tế lắm, không lẽ… Vi ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn người con trai mà cô luôn cất giữ trong trái tιм mình. Bàn tay còn lại của Vi từ từ đưa lên chạm tới trán Thăng. Anh bật cười:

– Tôi bình thường, hoàn toàn bình thường, cậu sốt chứ tôi có sốt đâu!
Vi hít một hơi rồi nói:
– Thế …. cậu có ăn nhầm cái gì không?
Vi nói xong rồi cố ngó lơ chỗ khác để chờ cậu bạn nổi trận lôi đình. Nào ngờ, Thăng lắc đầu:
– Ăn thì không, nhưng uống thì có!

Vi trố mắt:
– Uống cái gì? Nhầm tђยốς gì à?
Thăng nhìn vào mắt Vi, lấy hết can đảm để nói một câu đã cất giữ bao năm trong trái tιм:
– Uống nhầm ánh mắt của cậu…. lỡ say mất rồi…!
Choáng váng. Kinh ngạc. Sốc thực sự. Đó là cảm nhận của Vi lúc này. Cô hết mở to mắt trân trân nhìn Thăng rồi lại nhíu đôi mày thanh tú lại. Điệu bộ của Vi khiến Thăng thấy đáng yêu ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Anh đưa tay lên lau những giọt nước mắt chưa kịp khô của cô, xoa xoa chỗ kim truyền rồi nói:

– Nằm xuống nghỉ đi!
Vi vẫn tỏ ra không tin vào những gì đang nghe, đang thấy. Cô nhìn anh không chớp:
– Này cậu đừng nói những câu đại loại như thế được không? Đừng nhẹ nhàng vì tôi ốm, nhìn cậu như thế …. tôi không quen!
Thăng cười:
– Lúc nãy có người nói với tôi tới người ốm tôi cũng không tha cơ mà, sao giờ này thế này rồi?
Vi lắc đầu:

– Không, nãy khác giờ khác, ánh mắt tôi làm sao cậu uống được? Nói cứ như ngôn tình ý. Tôi nghe cậu cục súc quen rồi. Nếu chúng ta đang ở trong một câu chuyện ngôn tình thì đến tác giả cũng chσáпg với sự thay đổi của cậu đấy!
Thăng nhìn cô, giọng trầm xuống:
– Từ nay tôi hứa sẽ không cục súc nữa, không cãi vã với cậu, không kiếm chuyện với cậu nữa, chịu không?
Vi nhìn Thăng với ánh mắt không thể tin nổi:
– Ai dám tin chuyện này được chứ, nghe thấy mùi пguγ Һιểм rồi đây. Cậu nói lạ quá ….
Thăng đưa điện thoại ra trước mắt Vi:

– Thế giờ tôi ghi lên Facebook, nhờ Facebook giữ hộ nhé, để mọi người đều thấy và giả dụ tôi không giữ lời thì sẽ nhận hậu quả được không?
Vi vẫn ngơ ngác, chỉ khoảng hai mươi phút mà cô thấy đầu mình ong ong, mọi thứ cứ lộn nhào lên cả. Nhìn thấy mặt cô như thế , Thăng lại không nhịn được cười. Vi trừng mắt:
– Cười gì?
Thăng thu lại nụ cười tuyệt đẹp, đầu gật gật:
– Được rồi, không cười nữa!
Vi cúi xuống xoa xoa chỗ kim đâm. Ái chà, người trong mộng cầm tay một lát mà ấm hẳn lên. Ngượng thì cúi xuống xoa thôi chứ có thấy đau nữa đâu. Vi liếc Thăng hí hoáy bấm điện thoại thì nghĩ chắc là cậu ta đang nhắn tin cho ᵭốι Ϯượпg đính hôn, nên cũng không quan tâm, hỏi rồi thêm bực.

Vương Thăng bấm điện thoại mất mấy giây rồi quay sang Vi:
– Còn đau không? Nằm nghỉ đi! Người đâu mà ngốc hết chỗ nói, cái gì cũng vơ vào mình cho khổ thân,còn bị hiểu nhầm nữa…
Vi ngồi ʇ⚡︎ựa vào đầu giường cho đỡ mỏi lưng, Thăng nhanh tay đặt chiếc gối mềm sau lưng cô. Vi nói:
– Biết ngay mà, nhẹ nhàng câu trước câu sau chê rồi!
Thăng lại xoa xoa chỗ kim đâm cứ như dỗ dành một đứa con nít, lần này Vi lại rút tay về, nhưng Thăng giữ lại:

– Để yên! Tự nhiên tẩy nốt ruồi, đeo nhẫn cho người ta hiểu sai. Đã thế còn im lặng không chịu giải thích, chỉ là Tường San lấy chồng thôi mà, có gì là căng đâu!

Vi trố mắt:
– Hả? Sao…. sao cậu biết bé San… lấy chồng?
Thăng đặt bàn tay của Vi vào trong tay mình:
– Nãy anh Việt với tớ đưa cậu vào đây chứ một mình tớ sao vừa lái xe vừa ôm cậu được? Lúc ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu, anh ấy có vô tình kể là bé San có bầu nên cưới sớm…

Tường Vi giật thót cả người:
– Hả? Ôm á? Thế anh Việt đâu rồi?
Thăng liếc nhìn Vi, tủm tỉm:
– Cậu ngất ra giữa đường, không bế lên thì cậu định buộc dây kéo đến Ьệпh viện à? Hỏi hay quá! Yên tâm đi, ngoài gầy ra thì tớ không thấy gì đâu, còn đồ Ьệпh nhân là lúc nãy các cô γ tά thay. Anh Việt về rồi, sáng mai anh ấy đi công tác sớm. Nhờ xe ô tô của anh ấy chứ tớ đi mô tô cơ mà!

Đầu óc Vi thật ra vẫn chưa thể quen với kiểu nói chuyện này của Vương Thăng, nó cứ làm sao ý! Nên cô vẫn lo sợ mơ hồ. Đang định hỏi tiếp thì điện thoại cô reo lên. Lúc nãy Vi để điện thoại trong túi quần nên giờ nó vẫn ở bên cạnh cô chứ không phải nằm trong túi ҳάch. Thấy số của Tường San, cô ra giấu cho Thăng im lặng vì cô không muốn em gáι lo lắng. Vừa lướt máy lên chưa kịp nói câu gì, cô đã nghe tiếng em lanh lảnh:
– Chị Hai, chị và anh Thăng gặp nhau rồi hả?

Loa điện thoại của Vi không nhỏ nên cô thoáng đỏ mặt đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Vương Thăng rồi mới trả lời bé San:
– Là sao? Chị không hiểu! Tường San cười:
– Trời ạ, cả cái nước Việt Nam này đều hiểu, mỗi mình chị không hiểu. Anh Vương Thăng đăng một cái status sặc mùi ngôn tình và tag tên chị tгêภ Facebook, giờ bão like luôn mà chị tôi còn giấu em gáι bé nhỏ này đến bao giờ?
Vi ngơ ngác:

– Hả? Chị không biết gì cả. Chị vừa gặp lại Vương Thăng tối nay nhưng… thôi, để chị xem Facebook đã! Khi nào gặp thì kể nhá!
Vi nói xong thì tắt máy và bấm vào trang Facebook cá nhân. Một status to tướng ᵭ.ậ..℘ vào mắt cô do Vương Thắng gắn thẻ:
– Từ ngày… tháng…. năm 20…, Vương Thăng xin thề sẽ không bao giờ gây chuyện, không bao giờ cãi vã và ЬắϮ пα̣t Lâm Tường Vi xinh đẹp. Vương Thăng chỉ yêu thương, trân trọng Vi thôi. Nếu vi phạm, Vương Thăng xin chịu mọi hình phạt từ Vi và mọi người!
Phía dưới đã là hàng trăm like. Hoàng Bảo Long là người đầu tiên bình luận:.
– Top cái status! Quá nhanh, quá пguγ Һιểм!
Kế đó là Trương Bá Trọng:

– Đã chụp lại status và giữ cẩn thận. Nếu vi phạm, ҳάc định g.ã.y chân với tụi này!
Lê Minh bình luận:
– Ồ! hay quá!
Đến cả thầy dạy võ ngày trước là Nguyễn Nam còn bình luận đầy ẩn ý:
– Ố là la!
……..
Còn rất nhiều bình luận nữa, nhưng có một người Tường Vi để ý, chính là Út Linh. Cô bé ấy gửi một icon trái tιм khiến Vi khó hiểu. Cô ngạc nhiên nhìn Thăng:
– Này, cậu làm thật đấy à?

Thăng gật đầu:
– Vương Thăng này có nói chơi bao giờ đâu! Trước giờ chỉ ân hận một việc là hiểu nhầm người mình yêu nên không dám tỏ tình thôi!
Vi liếc nhanh cậu bạn, lòng hơi hẵng hụt nhưng bày ra bộ mặt không quan tâm:
– Thế mà cũng ra vẻ bản lĩnh. Đến yêu còn không dám nói thì làm được gì?
Vương Thăng tò mò:
– Không biết …. giờ nói có kịp không nhỉ?

Vi thở dài:
– Ai biết được, đó là việc của cậu chứ có phải của tôi đâu!
Thăng hít một hơi, nhìn thẳng vào Vi và nói:
– Lâm Tường Vi, tôi yêu cậu!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *