Tình cuối – Chương 20

Tác giả : An Yên

Hôm nay học xong muộn, lại nghe nói có một cuốn sách mới ra lò nên Thăng bảo ba bạn đi ăn trước, anh chọn nhà hàng ngay sát nhà sách và ăn luôn, ba người kia ăn ở đâu không rõ nữa. Cái tính cũng lạ, mới mua được sách nên cả ăn phải cả ngó vào kẻo tò mò. Khi ăn xong, lại tính tiền mới nghe cái giọng quen quen. Hai người đó ngồi phía góc khuất, cách chỗ Thăng đứng tận mấy dãy bàn, nhưng hình dáng và giọng nói ấy Thăng quên sao được. Chỉ là cách ăn mặc thì đúng Tường Vi nhưng cô bé đâu ăn được tôm. Vi từng nói với Thảo là dị ứng tôm.

Nhìn bát tôm đầy thế kia, điệu bộ thản nhiên bỏ tôm vào miệng thế kia thì chẳng giống Tường Vi tẹo nào, nhưng nết ăn mặc, giọng nói thì không lẫn vào đâu được. Tuy nhiên, ánh mắt của Thăng dừng lại ở người đàn ông đang bóc tôm. Dù mới thấy một lần, nhưng bản tính ” nhớ lâu thù dai ” của Thăng thì không bỏ được – chính là anh chàng đã đưa Vi về đêm hôm đó. Bán tín bán nghi, Thăng định lại hỏi thăm, tiện thể ҳάc minh rằng đó không phải Tường Vi. Chỉ cần nhìn trực diện, anh sẽ nhận ra ngay. Tuy nhiên, Thăng lại nghĩ, nếu như hai người đó đã đến mức ngồi bóc tôm cho nhau ăn thế này, đưa qua đưa lại thế này và Vi sẵn sàng chấp nhận dị ứng tôm vì người con trai kia thì anh không nên chen vào làm gì….

Đúng lúc đó, điện thoại của Vương Thăng reo lên, anh liền lướt nghe:
– Gì đó Long? Cháy nhà à?

Bên kia, Long cười:
– Đang ở trọ mà cha, nhà đâu mà cháy?

Thăng tủm tỉm :
– Thế trọ không phải là nhà thì lại lều à? Có chuyện gì?
Long cười ha hả:
– Về làm đề, tuần sau thi rồi!

Thăng “OK” rồi nhanh chân ra về. Cả bốn chàng trai ở một căn hộ cho thuê tại một chung cư ở thành phố C, mọi sinh hoạt, học tập đều rất sạch sẽ, họ thay nhau nấu ăn và làm việc nhà, trừ những hôm đặc biệt hoặc có việc bận như hôm nay.

Tối hôm đó, cả bốn chàng trai túm tụm giải một mớ đề. Bá Trọng và Bảo Long tập trung vào ba môn toán, hóa và sinh học để thi Đại học Y. Vương Thăng và Lê Minh lại là toán, vật lý và Hóa để thi vào Đại học Xây dựng và Đại học Kinh tế. Lên giường nằm rồi mà hình ảnh trong nhà hàng kia vẫn lởn vởn trong tâm trí Thăng. Nhìn các bạn đã ngủ, anh vội mở điện thoại ra. Số điện thoại của Vi vẫn còn đó mà chả biết nên gọi hay không. Gần mười hai giờ đêm rồi, thôi khuya quá, chắc cô ấy đã đi ngủ. Thăng lại định nhắn tin, nhưng rốt cuộc vẫn là tắt điện thoại và chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày sau đó, Vương Thăng gạt lại mọi thắc mắc, tập trung cho việc ôn thi. Kì thi diễn ra suôn sẻ và khá đơn giản với bốn anh chàng này, dù họ có tới hai năm tôi luyện trong quân ngũ, xa sách vở khá lâu. Thi xong, họ chưa về vội mà ở lại chơi ít hôm và có tới xem ngôi trường mà sắp tới mình theo học, đi đến mấy vùng khó khăn để dạy chữ sau khi xin phép bố mẹ. Các môn thi trắc nghiệm nên có thể ʇ⚡︎ự chấm theo đáp án, nhưng mấy anh chàng vẫn chờ đến mười ngày sau để xem tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ.

Sau khi ra biết điểm, bốn chàng cười ha hả với những con số gần như tuyệt đối rồi vui vẻ về khu chung cư, thu xếp đồ đạc để trở về thành phố A. Riêng Thăng, hình ảnh đầu tiên anh nghĩ tới vẫn là Tường Vi. Thăng tưởng tượng ra khuôn mặt cô ấy sẽ như thế nào khi biết anh đậu với số điểm 29,8?

Vào một ngày chủ nhật khi vừa về thành phố A, Vương Thăng với một thân tây lịch lãm, tay cầm đóa tường vi và đến trước cửa nhà Vi. Anh đã ʇ⚡︎ự đứng trước gương để diễn tập cảnh trao bó hoa cho cô và thông báo kết quả đỗ đại học. Trong đầu óc Thăng luôn ʇ⚡︎ự nhắc nhở lần này sẽ không cãi vã với Vi nữa…

– Tường Vi, tặng cậu này. Bật mí cho cậu nha, bó hoa lần trước cũng là tôi tặng đấy. Nhưng tôi tức cái thằng kia quá nên giả vờ không biết. Báo với cậu, tôi đã đỗ đại học rồi đấy, 29,8 nhé!
Thấy cách nói này quá dài dòng lại hơi sến súa, Vương Thăng lại đứng chỉn chu:

– Vi, tặng này. Tôi đỗ đại học rồi đấy, điểm rất ổn nhá!

Nhưng vậy anh lại không cho cô biết về bó hoa lần trước được. Thử đủ ba mươi sáu kiểu thì cuối cùng là tùy cơ ứng biến, phải xem là gặp mỗi Vi hay cả bố mẹ cô ấy và Tường San nữa chứ? Đúng là bắn súng, võ thuật, kể cả tập chịu đòn cũng không khó bằng tỏ tình. Một Vương Thăng ngông nghênh mà giờ cảm thấy lúng túng trước một Lâm Tường Vi bướng bỉnh.

Tập tới tập lui nên tận bốn giờ rưỡi Thăng mới đứng trước cổng nhà Vi. Nhưng ngó nghiêng chán chê, Thăng vẫn chả thấy dấu hiệu nào là có người ở nhà cả, cửa trong cửa ngoài đóng kín mít. Cảm giác hụt hẫng tràn trề, bao nhiêu điều chuẩn bị lại bay biến hết. Chả biết gia đình cô ấy đi đâu mà chủ nhật đầy vắng lặng thế này…

Thăng bấm máy gọi cho Vi, nhưng đầu bên kia chỉ là tiếng đều đều của cô nhân viên trực tổng đài “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”… Quái lạ, sao lại thế nhỉ? Thăng nhớ rằng đã mấy tháng Vi không đăng gì lên Facebook cả, chỉ thấy mấy người bạn gắn thẻ cô thôi. Có chuyện gì với Vi rồi? Thăng hận cái hôm ở nhà hàng đã không lại xem chuyện gì xảy ra, nếu biết thông tin về cô thì đã không khó chịu thế này.

Đang tính lên xe trở về thì Thăng thấy bác hàng xóm ngay cạnh nhà Vi đi chợ về. Bác ấy thấy Thăng ngó nghiêng thì lại hỏi:
– Cháu tìm ai à?

Thăng cúi chào lễ phép và nói:
– Dạ cháu tìm Tường Vi ạ! Không hiểu sao Chủ nhật mà cả nhà lại đi đâu!

Bác hàng xóm mỉm cười:
– À, vợ chồng ông Dĩnh tới thành phố C. Cứ vài chủ nhật lại đi một lần kẻo nhớ con. Tường Vi và Tường San học ở đó mà, với lại chắc là tới thăm nhà thông gia nữa.
Thăng ngạc nhiên:
– Ơ, Vi trước đây học ở thành phố A mà bác?

Bác ấy nhìn Thăng:
– Chắc cháu mới ở đâu tới hoặc lâu rồi không liên lạc với Vi phải không?
Thăng gật đầu ҳάc nhận:
– Dạ, cháu là bạn thân học cùng Vi ở cấp ba, nhưng sau đó cháu nhập ngũ và mới về nên không liên lạc với Vi ạ!
Nghe hai tiếng ” bạn thân “, người phụ nữ ” à ” lên một tiếng rồi nói:

– Thảo nào cứ như người tгêภ trời rơi xuống. Vi lấy chồng rồi, chồng nó ở thành phố C. Tường San cũng học đại học ở đó nên di chuyển tới đó luôn. Thực ra là chưa đám cưới đâu, nhưng nhà trai mang lễ đến dạm ngõ rồi. Có lẽ anh kia sợ mất vợ. Con bé Vi đang học nhưng thấy ông Dĩnh bảo nhà kia trong dòng họ có nhiều người già, sợ không đợi được lại mất vui….

Lấy chồng ư? thành phố C ư? Vậy hóa ra người ngồi ăn tôm ở nhà hàng hôm đó là Vi và chồng cô ấy sao? Bó hoa tгêภ tay Vương Thăng rơi xuống, ánh mắt thất thần, cảm giác trái tιм mình rơi xuống vực sâu rồi vỡ vụn ra thành trăm ngàn mảnh. Anh không biết mình đứng như thế bao lâu. Tại sao Vi lại lấy chồng vội vã như vậy? Vi từng nói anh chàng đó chỉ là người cùng khoa ở tгêภ hai khóa cơ mà? Không yêu đương gì cơ mà? À, phải rồi, lần trước Vi bảo anh ta hiền lành, giỏi giang không như Thăng hễ gặp là cãi nhau. Anh chàng đó chắc ra trường rồi, vậy là đi làm rồi, có thể lo cho Vi. Một cô gáι xinh đẹp, thẳng thắn ,tốt bụng như thế thì ai cũng yêu mến. Ai yêu được cô sẽ muốn cưới liền chứ sao? Thăng đã bỏ lỡ mất rồi, bỏ lỡ một thanh xuân, bỏ lỡ một lời tỏ tình, bỏ lỡ cả những lời nói ʇ⚡︎ử tế với người mình yêu. Giờ anh mới hiểu khi cơ hội đến mà không nắm bắt thì có thể ᵭάпҺ mất mãi mãi, lấy chồng rồi thì đâu còn gì nữa mà mong???

Một lúc sau, Thăng nghe tiếng bác hàng xóm:
– Này, Cháu không sao chứ?
Anh giật mình, bối rối nhặt bó hoa lên và nói:
– Dạ không ạ. Cháu ngạc nhiên quá thôi ạ. Cháu cứ tưởng bạn ấy học xong mới cưới chồng cơ.

Người phụ nữ nhìn chàng trai cao lớn:
– Bác cũng chỉ là xóm làng. Nhưng bác chơi thân với nhà con bé mới biết được. Gia đình nhà chồng có mấy cụ gần đất xa trời, chứ người ngoài nhìn vào lại cứ tưởng con bé có bầu cơ!

Thăng lắc đầu:
– Vi không phải kiểu người đó đâu bác ạ!

Bà hàng xóm tủm tỉm cười:
– Thì thế hai chị em nhà nó đứa nào cũng ngoan, con bé Vi nhìn mạnh dạn hơn nhưng cũng rất ngoan. Tuy nhiên, không phải ai cũng nghĩ như thế. Đứa nào cứ đang học mà cưới thì y như rằng họ quy chụp là có bầu thôi! Một đứa xinh xắn, nhanh nhẹn như bé
Vi nhiều người yêu mến cũng đúng thôi.

Thăng gật đầu rồi chào bác hàng xóm ra về. Ừ, Vi rất xinh và giỏi dù có ngông nghênh nhưng thẳng thắn, nhanh nhẹn, nhiều người nhìn ngó cũng đúng mà. Chỉ tại Thăng ngu ngơ, cứ ngỡ người ta đợi mình nên thế thôi. Mất thật rồi đấy, biết không Vương Thăng?

Tối hôm đó, gia đình Bá Trọng mở một bữa tiệc nhỏ để Trọng và Bảo Long chuẩn bị lên đường sang Pháp du học ngành Y. Đó là tiệc của con nên ông Bá Kiên và bà Minh Châu tùy con mời bạn bè. Bố mẹ Bảo Long cũng tới tham gia, khách chỉ toàn bạn bè cấp ba của bộ tứ này. Mọi người vui vẻ nhập tiệc, Vương Thăng dĩ nhiên không vắng mặt. Anh đảo mắt một ʋòпg – không có Tường Vi.

Chắc mọi người chưa biết Vi đi lấy chồng và cô cũng không biết đến bữa tiệc này, bởi vì đang vui vẻ ở thành phố C kia mà. Nhưng Thảo cũng không thấy bóng dáng đâu. Thăng ghé tai Bá Trọng:
– Ông không mời Thảo à? Trọng vỗ vỗ vai bạn:
– À, cậu ấy đi thực tế với lớp đại học,không tham dự được. Nhưng hình như ông hỏi Thảo không phải để gặp Thảo nhỉ?

Thăng nói vào tai Trọng:
– Lát nữa kể cho nghe!
Gần mười giờ, khách khứa đã về, chỉ còn bộ tứ ngồi lại cùng hai bà mẹ dọn dẹp. Xong xuôi cũng mười rưỡi rồi, ông bà Hoàng Thông về trước, bốn anh bạn kéo nhau lên phòng của Bá Trọng. Thấy khuôn mặt không – cảm – xúc của Thăng, Bảo Long hất hàm hỏi:
– Có chuyện gì rồi đấy? Sao thế? Không thấy nàng thì buồn à? Thảo học với Vi nên Vi không có mặt cũng dễ hiểu mà!
Thăng thở dài:
– Vi chuyển đến thành phố C với chồng rồi!.

Ba người còn lại đổ dồn ánh mắt ngạc nhiên vào Thăng:

– Cái gì? Chồng? Mày yêu quá hóa điên à?

Vương Thăng bắt đầu kể lại cuộc gặp gỡ chiều nay. Nghe xong, trong khi Bảo Long và Lê Minh trầm mặc chưa biết phải nói gì với bạn, thì Bá Trọng nhíu mày:

– Mới dạm ngõ thôi mà, đã lên xe hoa đâu! Làm gì mà căng! Đến khi đưa dâu còn ςư-ớ.ק được nữa là..

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *