Tình cuối – Chương 19

Tác giả : An Yên

Tường Vi ngỡ ngàng nhìn Minh Nhật. Hóa ra, anh vẫn chưa quên cô. Thời gian tưởng như là liều tђยốς khiến người ta quên đi nhiều thứ, vậy mà mấy tháng trời rồi, anh ấy vẫn cố chấp như vậy ư? Giờ đây, Vi lại còn làm thêm chỗ công ty gia đình anh ấy nữa, khó tránh lắm đây! Khó khăn lắm mới có được chỗ làm thêm tốt, không quá vất vả như thế này, không lẽ vì từ chối Minh Nhật mà nghỉ ư? Nhìn thấy ánh mắt đắn đo của cô, Nhật cười:
– Anh sẽ đợi, được không?
Vi lắc đầu :

– Anh Nhật, em đã nói là …
Minh Nhật ngắt lời cô, ánh mắt chân thành đến khó tả:
– Vi, em nói người đó nhập ngũ giờ chắc đã về rồi đúng không? Vậy anh ta đâu? Tại sao em lại một mình thế này ?
Vi di di chân tгêภ nền đất:
– Cậu ấy đang bận ôn thi đại học đợt thứ hai, vì đợt đầu về không kịp ạ!

Nhật vẫn không cần bỏ cuộc:
– Tường Vi, em nghĩ anh sẽ tin vào một tình yêu cổ tích như thế giữa thời đại này ư? Người ta nói ” nhất cự li, nhì tốc độ”. Đằng này em với anh ta gần gũi không có, tốc độ cũng chẳng thấy. Em có thể không đáp lại tình cảm của anh, nhưng chẳng cần bằng cách ʇ⚡︎ự tạo ra một người yêu trong tưởng tượng!
Tường vi lắc đầu:
– Không phải, cậu ấy có thật mà, chỉ là … em và cậu ấy có một chút hiểu nhầm nên ít liên lạc !

Nhật nhìn thẳng vào mặt cô:
– Tường Vi, hiểu nhầm rồi anh ta bỏ đi. Giờ em ngồi đây chờ anh ta lấy vợ mới chịu chấp nhận sao ?
Vi buột miệng:
– Là em ʇ⚡︎ự nguyện yêu cậu ấy mà. Có phải cậu ấy yêu em rồi phản bội đâu kia chứ?

Minh Nhật lắc đầu :
– Vì anh không cam tâm nhìn em cứ trông chờ mỏi mòn vào một hình bóng xa lơ xa lắc như thế. Em xinh đẹp, giỏi giang, em có nhiều chọn lựa. Tại sao em lại cứ ʇ⚡︎ự làm khổ mình như thế chứ? Anh không bắt em phải yêu anh, nhưng anh không muốn em ʇ⚡︎ự ħàɲħ ħạ mình.

Tường Vi nhìn người con trai cao lớn trước mặt:
– Anh Nhật, em không thấy khổ sao anh lại nói thế? Em và cậu ấy trải qua quãng thời gian thanh xuân bên nhau, dù chưa ai lên tiếng với đối phương nhưng em trước đây đã nói và bây giờ khẳng định lại rằng, em ʇ⚡︎ự nguyện đơn phương. Đến một lúc nào đó, em cảm thấy không còn cảm xúc nữa. Đến lúc em mệt rồi, không đủ sức để dõi theo cậu ấy, em sẽ buông.

Minh Nhật nhíu đôi mày rậm:
– Tường Vi à, anh không biết là em bướng bỉnh hay cố chấp nữa. Người ta có thể hi sinh rất nhiều thứ để đạt một mục đích tốt đẹp, còn em xem, em đang làm gì? Hi sinh cả thanh xuân, cả tình yêu mà cái gã kia chẳng hề hay biết đến sự hi sinh đó. Tại sao chứ? Hi sinh để đổi lấy tổn thương à? Anh không phục! Anh có gì thua kém cậu ấy?

Lúc này, trong lòng Vi dâng lên rất nhiều cảm xúc – nhớ có, yêu có, thương có mà giận cũng có. Hình ảnh Vương Thăng trong đêm hôm đó, những câu nói của cậu ấy vừa khiến cô nhói lòng lại vừa khiến cô hi vọng. Vi hi vọng là Vương Thăng đã ghen, mà ghen nghĩa là yêu, là để tâm đến cô. Những hình ảnh ấy vẫn hiện lên trong đầu óc Vi mỗi lúc đêm về. Cô thay số điện thoại, không đăng gì mới lên Facebook nhưng vẫn mò vào Facebook của Vương Thăng để xem mỗi đêm. Có vẻ như anh bạn ấy cũng không có gì mới cả, chỉ đăng một số quy chế thi và những điều cần lưu ý, đăng một số điều mới mẻ trong môn Hóa học mà cậu ấy yêu thích. Giờ đây, nghe những lời Minh Nhật nói, cô hiểu anh lo cho cô. Anh sợ cô vì đắm chìm trong tình yêu đơn phương mà quên cả bản thân mình, ôm thương tổn vào người, Vi nhìn ánh mắt của anh và cố nén tiếng thở dài. Minh Nhật nhìn biểu hiện của cô thì khoát tay :

– Thôi bỏ đi! Anh xin lỗi vì đã nặng lời với em!
Vi nghĩ nếu cứ dây dưa như thế này cũng không phải cách hay. Cô nhìn Minh Nhật:
– Anh Nhật, em không nói ai tốt ai xấu vì đó là tình cảm chủ quan. Anh rất tốt, tốt lắm, tốt đến mức hoàn hảo. Nhưng tất cả chỉ là em không có phước đó, em chỉ xem anh như một người anh trai luôn che chở và dạy bảo em, chứ không thể… yêu được. Tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu, không thể ép buộc được. Anh có thể …..
Ánh mắt cô nhìn anh vừa như chờ đợi, vừa như tin tưởng lại có cả một chút van nài. Nhật không chịu nổi ánh nhìn đó:

– Haizzz, được rồi, mình không tranh cãi nữa. Anh là người đến sau, dù tấп côпg em mãnh liệt thì vẫn không thể đặt chân vào trái tιм em, đúng không?
Tường Vi lắc đầu nguầy nguậy, xua tay mù mịt:
– Minh Nhật, không phải thế, anh đừng làm khó em . Em không có ý đó. Em chỉ nói kiểu như ta không có duyên ý, anh là người tốt, anh hoàn toàn có được hạnh phúc với người xứng đáng hơn em. Em nói thật đấy !

Nhật thở hắt ra một tiếng rồi nói:
– Tường Vi, em đã nói tình yêu là không ép buộc mà? Em yêu cậu ta thì cũng không ngăn cấm được lòng anh yêu em. Thế nên, cứ vậy đi, anh sắp đi du học hai năm ở Úc.
Nghe đến đó, Vi lại thấy lòng mình chùng xuống. Xa anh, cô sẽ đỡ áy náy khi suốt ngày phải từ chối tình cảm của một người tốt. Xa anh, thời gian sẽ là liều tђยốς tốt để anh quên cô đi và có cơ hội xây dựng hạnh phúc với cô gáι khác tốt hơn cô – một kẻ cứ ôm khư khư bóng hình đơn phương không thay đổi. Thế nhưng, Tường Vi vẫn thấy buồn. Không phải bởi cô ân hận khi không đáp lại tình cảm của anh, mà bởi cô thấy tiếc cho những lời quá thẳng thắn từ chối anh, có thể anh sẽ buồn và thất vọng. Nhưng thà nói thẳng một lần dứt khoát, một lần còn hơn cứ gieo hi vọng, rồi người tổn thương là cả hai. Vi bặm môi:
– Khi nào anh đi ạ?

Nhật nhìn bầu trời đêm. Gió thu se se lạnh khiến người ta run nhẹ, gió thổi tung mái tóc thiếu nữ :
– Ba ngày nữa anh đi! Vi này, anh vẫn nói lại câu cũ nhé! Khi anh trở về, nếu lúc đó em còn ᵭộc thân và quên được cậu ta, em có thể mở lòng với anh không?
Vi thẫn thờ nhìn khoảng không trước mặt:
– Anh Nhật, em cũng không biết nữa. Tình cảm mà, đâu ai nói trước được việc gì. Em của lúc đó sẽ khác với em của bây giờ và anh cũng vậy . Thật lòng, em mong anh hạnh phúc. Hi vọng những năm ở Úc, anh sẽ tìm được người thực sự để yêu thương…

Nhật gật đầu:
– Anh hiểu rồi. Nhưng anh nói trước, nếu không phải người yêu, chúng ta vẫn là anh em. Nếu một ngày nào đó, anh nghe được hoặc biết được anh ta làm tổn thương em, hay bất kỳ ai làm điều đó, thì anh sẽ không để cho kẻ đó yên đâu!
Vi thấy nhẹ nhõm hơn. Ít ra, có vẻ như Minh Nhật nhìn nhận vấn đề thoáng hơn rồi. Cô mỉm cười:
– Em biết rồi. Cảm ơn anh trai!

Nhật khẽ thở dài:
– Vi à, em đừng nói thế, hai năm sau mới ҳάc định có phải là anh trai hay không. Giờ em đưa số điện thoại mới cho anh để anh có thời gian quan tâm em nhiều hơn. Vả lại, ba ngày nữa anh bay, em có thể dành cho anh một buổi thôi, được không?
Vi nhìn lên ánh mắt chờ đợi của Nhật rồi nói:

– Một buổi? Là sao anh? Anh chỉ cần gọi điện thoại cho em là được mà! Còn mấy ngày nữa, anh nên giữ sức khỏe và tranh thủ tạm biệt mọi người chứ?
Nhật bỗng đưa tay gạt mấy sợi tóc của Vi bay trong gió thu:
– Một buổi đưa em đi dạo thành phố C! Vi, anh biết em chưa hề để tâm đến anh, anh hứa sẽ không làm gì thái quá đâu ,không gây hiểu nhầm, khó xử, chỉ là đi dạo, uống cà phê hay đi nhà sách thôi. Anh sẽ giữ khoảng cách, anh nói rồi, anh chỉ gần em khi nào em sẵn sàng mở cửa trái tιм để đón anh, được chưa?

Tường Vi nghĩ anh ấy sẽ đi tận hai năm. Thời gian đó đủ để Minh Nhật quen với những cái mới và nhận ra những thứ không thể nắm bắt trong tầm tay thì không nên cố chấp. Thôi, chỉ một buổi đi dạo thôi mà, Vi cũng sẽ biết thêm về thành phố tấp nập này, mọi thứ sẽ ổn thôi. Nghĩ vậy, Vi gật đầu:
– Dạ, nếu chỉ đi dạo thì được ạ!
Minh Nhật vui vẻ, ánh mắt lấp lánh ấm áp nhìn Vi:
– Ừ, em đi vào đi, đóng cửa cẩn thận nhé! Hẹn em tối mai, được không?

Vi gật đầu:
– Dạ, hôm nay em làm việc cả phần của nhỏ Ánh, ngày mai Ánh sẽ làm phần của em nếu em bận ạ. Thôi thế cũng được, vì dẫu sao anh cũng gần bay rồi!
Vi nói xong thì vẫy tay tạm biệt Minh Nhật rồi đi vào phòng trọ. Anh vui vẻ huýt sáo và phóng xe về nhà…

Tối hôm sau…
Vi ăn mặc kín đáo, chiếc áo len suông cho mùa thu nhẹ nhàng và quần jean phá cách. Cô mỉm cười khi thấy Minh Nhật đến từ sáu giờ tối:
– Anh đến sớm thế? Xin lỗi anh trai, em ăn vận không dịu dàng như các cô thiếu nữ hiền thục khác!

Nhật lắc đầu:
– Không sao, anh thích thế, vì như thế em sẽ là chính mình!
Thực ra, hai tiếng ” Anh trai ” thốt ra từ miệng Vi như một sự nhắc nhở Minh Nhật rằng anh vẫn ở bên ngoài trái tιм của cô, nhưng Nhật cố chấp xem như không nghe thấy từ đó.
Anh đưa Vi đến một nhà hàng khá sang trọng rồi cùng ăn tối. Anh gọi bao nhiêu là món ăn, nhất là hải sản, cứ như cô bị bỏ đói lâu ngày không bằng ý. Anh thản nhiên bóc tôm đặt vào bát của Vi mà không hề biết cô bị dị ứng tôm. Vi gắp một con đã bóc từ bát mình đặt vào bát anh và nói:
– Anh cũng ăn đi, em không ăn được nhiều tôm thế này đâu ạ!

Nhật cười:
– Em ăn đi, tôm không béo đâu. Dạo này trông em gầy đi đấy! Nếu công việc mệt quá thì cứ nghỉ đi, vừa làm vừa học áp lực đấy!
Vi không biết phải nói sao trước sự nhiệt tình của Nhật, ăn tôm cô sẽ bị nổi mẩn khắp người. Vi đang định giải thích chẳng cô dị ứng thì Nhật lại nói :
– Tôm rất tốt đấy, đừng phụ lòng anh!
Cô khẽ thở dài, lời định nói ra ᵭάпҺ nuốt vào trong. Cô nợ anh một tấm chân tình, nên thôi, giờ ăn rồi lát ra mua tђยốς dị ứng vậy. Cô gắp mấy cọng sau ăn trước, nhưng Nhật vẫn giục cô ăn tôm.

Trong khi Tường Vi khó xử với Minh Nhật thì ở quầy thu ngân, một anh chàng điển trai đang đứng trả tiền ăn. Mấy câu nói của Vi lọt vào tai người đó. Bất giác quay lại, nhìn thấy Nhật đang bóc tôm còn cô đang bỏ miếng tôm vào miệng, anh chàng khẽ lẩm bẩm làn môi mềm:

– Đã bị dị ứng sao còn ăn tôm? Hay là ….đó không phải Tường Vi???

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *