Tình cuối – Chương 18

Tác giả: An Yên

Mọi người đều thấy thoải mái, nhẹ nhõm sau khi mọi nút thắt được tháo gỡ. Tường San và Tường Vi cũng nhẹ cả lòng. Dù San vẫn áy náy nhưng thấy chị Vi tỏ ra rất bình thường nên cô cũng không lo lắng quá nữa.

Chỉ còn một tuần nữa Tường Vi sẽ nhập học. Mọi thủ tục chuyển đến nơi cơ sở mới của Trường Đại học Công nghệ thông tin ở Thành phố C cũng đã hoàn tất, hai chị em lại tíu tít được học cùng một thành phố. Còn Vương Thăng và những người bạn lại dự kỳ thi Đại học đợt hai do ở đợt thứ nhất họ không kịp trở về từ quân ngũ. Thế nên, bên gia đình Trí Văn cũng sắp xếp để sau đám cưới San được nghỉ một thời gian trước khi nhập học, còn tuần trăng mật được cô bé quyết định sẽ diễn ra sau khi con cứng cáp, hoặc đám cưới thực sự được tổ chức ở thành phố A rồi mới đi chơi.

Ngày hôm ấy, đúng như dự định ở quê chỉ có vợ chồng bác cả lên chung vui. Bố mẹ Tường Vi cũng hạn chế nói ra vấn đề này bởi cô mới bước sang năm học thứ ba của Đại học. Ở quê, dù là thời đại mới nhưng nghĩ đến cảnh lấy chồng khi đang đi học thì sẽ nhận không ít lời dèm pha. Chỉ là một buổi lễ nhỏ thôi, lại mang tiếng là dạm ngõ Tường Vi nên càng kín kẽ càng tốt.

Gia đình Trí Văn sắm lễ rất chỉn chu, số lượng người đến dạm ngõ cũng không nhiều, không rình rang vì nghĩ cho gia đình San. Bác cả cũng thoải mái tâm trạng khi biết Tường Vi được dạm ngõ dù trước kia bác rất nguyên tắc. Bởi chị Lê con bác cũng lấy chồng lúc đang học Đại học năm cuối, cuộc sống hiện nay cũng rất ổn. Thế nên bác hiểu hơn ai hết cái cảnh bị xì xèo bàn tán sau lưng. Nghe bố của Vi nói qua sự việc dạm ngõ, vợ chồng bác lên đường ngay. Bác vẫn thắc mắc với ông Dĩnh:

– Sao con bé lại dạm ngõ sớm thế? Hay là giống con Lê nhà này?
ông Tường Dĩnh trầm ngâm mấy giây rồi lắc đầu:
– À, không đâu anh ạ. Nhà bên kia muốn đăng ký kết hôn và dạm ngõ vì dòng họ nhiều người già, có mấy cụ tгêภ chín mươi tuổi rồi nên họ mới làm thủ tục, lỡ có vấn đề gì lại mất vui.
Ở quê, bố Vi nể nhất bác cả, cũng rất hiểu tâm trạng của bác lúc này. Thế nên, để tránh mọi điều tiếng, ông buộc phải nói dối như vậy. Hàng xóm cũng có một số nhà bên cạnh tò mò hỏi và biết rằng ngày hôm ấy Tường Vi làm lễ dạm ngõ.

Giờ lành…

Gia đình Trí Văn cùng lễ vật bước vào nhà Tường San. Ai nấy đều ngạc nhiên khi thấy hai khuôn mặt y hệt nhau, chỉ khác là Tường San mặc áo dài đỏ, còn Tường Vi mặc váy trắng. Hai bàn tiệc đã được xếp đặt sẵn ở phòng khách

Hai bên trò chuyện vui vẻ. Lễ dạm ngõ diễn ra rất êm đềm, bác cả ҳúc ᵭộпg, mấy lần lau nước mắt khi nhìn thấy hai cô cháu gáι giỏi giang trưởng thành. Buổi lễ gọn gàng vậy, đầm ấm nhưng cũng rất thâm tình và sâu sắc, ai nấy nhẹ nhõm hẳn khi mọi thứ được giải quyết. Sau buổi lễ, gia đình bác cả về luôn trong ngày.

Hôm sau, Tường San cùng cả nhà di chuyển tới thành phố C – Một lễ cưới hoành tráng đang chờ họ ở đó. Vậy là, cuối cùng Tường San cũng trở thành cô dâu. Ảnh cưới và tấm hình trái tιм khắc tên Trí Văn – Tường San trong lễ cưới khiến Vi thấy hạnh phúc. Nụ cười tгêภ môi em gáι khiến cô thấy lòng sung sướиɠ lạ lùng…

Sau lễ cưới, bố mẹ lại thành phố C một tuần liền, không chỉ vì gặp lại tri kỷ và trở thành thông gia, mà quan trọng là tìm phòng trọ thích hợp cho Tường Vi, xem qua hai ngôi trường của hai cô con gáι chuẩn bị theo học. Thành phố C phát triển hơn Thành phố A nên mọi thứ ở đây đều sầm uất, nhịp sống cũng hối hả hơn. Dãy trọ của Tường Vi không xa nhà Trí Văn là mấy, hai chị em qua lại thường xuyên. Ngôi nhà ba tầng của gia đình Trí Văn nay có thêm nàng dâu mới nên rộn ràng hẳn. Bố mẹ Văn cũng muốn Vi ở lại trong nhà luôn vì còn nhiều phòng trống nhưng cô không chịu. Tính Vi thích ʇ⚡︎ự lập, thích thực hiện những đam mê. Vả lại, dù hai bác rất tốt nhưng đó vẫn là nhà chồng của em gáι, Vi không tùy tiện như vậy được.

Lựa chọn thuê phòng trọ của cô được bố mẹ chấp nhận nên Trí Văn đã nhanh chóng tìm cho chị gáι vợ một dãy trọ an toàn, chủ trọ ở ngay sát bên cạnh và rất quan tâm tới khách thuê nhà. Dãy trọ chỉ có ba phòng sạch sẽ và đều là những người đã đi làm cả rồi, mỗi Vi là sinh viên thôi. Cô dành cả một buổi chiều để mua sắm những thứ cần thiết và trang trí lại căn phòng mới còn thơm mùi vôi vữa. Xong xuôi, thấy hài lòng về không gian sống của mình, Vi mới đến nhà Trí Văn ăn tối cùng gia đình Văn và bố mẹ mình. Câu chuyện vẫn xoay quanh lễ cưới vui vẻ rồi lời dặn dò, nhờ vả. Tường Vi sẽ vào học sớm hơn San vì cô là sinh viên năm thứ ba rồi, còn những bạn sinh viên năm thứ nhất như San thì tới cuối tháng chín mới nhập học khi đã đầy đủ hồ sơ và có kết quả của kì thi đại học lần thứ hai.

Với thành tích xuất sắc ở trường cũ tại thành phố A nên khi sang môi trường mới, Vi vẫn là một nhân tố được các thầy cô tin tưởng giao cho chức vụ bí thư lớp. Cảm nhận được nhịp sống sôi động nơi đây, các sinh viên ở thành phố C rất năng động với các hoạt động ngoại khóa và còn làm việc bán thời gian. Thực ra bố mẹ tiết kiệm cũng đủ cho hai con ăn học. Nhưng Tường San nay lấy chồng rồi và gia đình bác Viễn nhận việc chăm lo học tập của Tường San nên bố mẹ cũng nhẹ gánh dù ông Dĩnh một mực nói đó là trách nhiệm của gia đình. Mọi việc sắp xếp xong xuôi thì bố mẹ Tường Vi trở về thành phố A.

Với tính cách cởi mở, Tường Vi nhanh chóng hòa đồng với các bạn và sau hai tuần học tập, cô đã quen biết rất nhiều bạn bè mới. Một hôm, tгêภ đường đi học về, Vi thấy một tờ rơi quảng cáo được bỏ vào xe của mình.

Cô mở đọc và thấy một công ty ɾượu ngoại đang tuyển nhân viên làm ca tối. Công việc khá nhàn hạ, mỗi ngày một buổi nên Vi tới xin việc để đỡ đần tiền học phí cho bố mẹ . Sau khi phỏng vấn, Vi được người phụ trách đưa tham quan môi trường làm việc. Cô rất vui vẻ với những dự định mới. Hàng ngày, công việc của Vi là lưu số lượng ɾượu bán trong ngày vào máy tính và tính toán doanh số, công việc rất nhàn và phù hợp với nghề công nghệ thông tin mà Vi đang theo học.

Mọi việc diễn ra khá suôn sẻ với Tường Vi – ngày ngày đến trường đi học, đêm tới văn phòng của Công ty để tính toán số lượng đã xuất tới các cửa hàng, quán Bar và xếp đặt lại số ɾượu còn lại trong kho qua số liệu. Có những thời điểm đông khách thì bất kể bạn làm ở bộ phần nào cũng đều có thể trở thành nhân viên giao ɾượu.

Ở văn phòng này, không chỉ là Vi sinh viên duy nhất mà còn có một cô gáι khác là Ngọc Ánh. Cô bé là sinh viên năm thứ hai của Trường Đại học kinh tế, nhà rất nghèo nên bươn chải kiếm tiền đi học. Ánh nói rằng ngoài những việc ρҺα̣м ρҺάρ , 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓 ra thì vậy việc gì có tiền đều nỗ lực làm

Trông con bé cũng chịu khó hiền lành và Vi nhanh chóng làm quen với nhau. Dĩ nhiên bạn tốt nhất của Vi vẫn là Thảo. Sau mỗi giờ làm việc căng thẳng, Vi lại trò chuyện với Thảo vui vẻ như thuở còn ở thành phố A. Thảo cũng là người ngoài gia đình duy nhất biết về chuyện cưới xin này. Căn phòng của Vi rộng mười tám mét vuông, thế nên cô có ý định rủ Ánh tới ở cùng cho con bé đỡ tốn kém nhưng Ánh không chịu.

Một hôm, đã chín rưỡi đêm, công việc của Tường Vi đã gần xong. Hôm nay, Ngọc Ánh có việc ở trường nên cô phải làm luôn phần việc của Ánh. Bàn tay thon dài lướt tгêภ bàn phím, ánh mắt đang tập trung hết cỡ vào màn hình trước mặt. Bỗng Vi nghe tiếng các anh chị trong văn phòng chào đón ai đó. Nghĩ người của công ty đến kiểm tra nhân viên cũng như xem xét mấy mẫu ɾượu ngoại mới nhập về được trưng bày, thế nên Tường Vi chỉ chăm chú làm việc. Bỗng cô giật mình khi nghe ai đó gọi tên:

– Tường Vi đúng không? Sao em lại ở đây ?
Vi rời mất khỏi màn hình máy tính và ngước lên – Minh Nhật đang đứng trước mắt cô, vẫn phong độ như thế. Vi ngỡ ngàng mất mấy giây:
– Ơ…. ơ …anh Nhật !

Minh Nhật vẫn chỉn chu với áo sơ mi và quần âu, ánh mắt anh đứng nhìn cô vẫn ấm áp như mấy tháng trước, vì anh vừa mới ra trường, mấy tháng cuối tập trung thi cử, còn Vi lại bận rộn với sự cố của gia đình nên lâu rồi không liên lạc. Cô nhìn anh mỉm cười:
– Anh khỏe không ạ? Anh tới đây có việc sao?

Nhật cười, ánh mắt lấp lánh những niềm vui:
– Đây là công ty của gia đình anh! Hôm nay, anh thay mặt ba đến kiểm tra mấy mẫu ɾượu và động viên mọi người một chút, cuối năm, công ty rất bận. Em đến đây làm thêm à? Sao em lại ở thành phố C? Mấy lần anh tới nhà mà khóa cửa, hỏi mấy bạn lớp em thì nói em đã chuyển trường. Số điện thoại không liên lạc được, trang Facebook của em cũng không hoạt động. Anh tưởng không được gặp lại em nữa chứ!

Vi lắc đầu:
– À, sim điện thoại em bị hỏng nên em thay số điện thoại luôn ạ! Bé San học ở đây nên em tới thành phố C luôn và xin vào đây làm bán thời gian được mấy tuần rồi ạ!
Mấy người trong văn phòng nhao nhao :

– Ồ, quen Minh Nhật à?
Cô chỉ biết gật đầu với tất cả . Còn Nhật giải thích:
– Dạ Vi học cùng trường với em ở thành phố A sau hai khóa. Em trước đây muốn ʇ⚡︎ự lập, thích khám phá nên học ở thành phố A. nay Vi từ thành phố A lại tới đây học.
Rồi anh quay sang cô:
– Em xong chưa? Em đang ở đâu?

Vi nhoẻn cười:
– Dạ khoảng mười phút nữa em xong à. Em ở trọ anh ạ. San ở nhà anh em trong họ, vì con bé học sư phạm, tính nhút nhát, em lại hay đi về muộn. Nếu nó ở trọ, em cũng yên tâm nên bố mẹ bảo San đến nhà họ hàng ở.
Cô giấu nhẹm việc San cưới chồng vì Minh Nhật và cô đằng nào cũng chẳng thể nên duyên dù anh rất tốt, tốt một cách hoàn hảo. Thế nên Tường Vi không muốn anh tham gia sâu vào gia đình mình, chỉ có thể là anh em mà thôi

Minh Nhật nghe cô nói rồi đi xem xét thêm mấy loại ɾượu mới nhập về. Còn Vi cũng nhanh chóng hoàn thành công việc và lấy xe máy về phòng trọ. Nhưng cô mới ngồi lên xe đã nghe tiếng nhật vang lên:
– Vi, để anh đi cùng em!

Vẫn là chiếc Exciter đó, Vi vui vẻ đi sóng đôi cùng anh. Đến cổng dãy trọ, Vi chào Minh Nhật:
– Cảm ơn anh Nhật đã đi cùng em nha! Rất vui khi gặp lại anh!
Nhật nhìn Vi – cô gáι mà anh yêu thương hai năm qua. Mấy tháng nay vùi đầu vào học tập, ôn thi nhưng vẫn không thể quên nụ cười tươi xinh ấy. Giọng anh pha chút nhớ thương:
– Vi, gặp lại em, anh rất vui. Đây có phải là duyên không em? Có phải ông trời cho anh một cơ hội nữa không em?

Bài viết khác

Cái giá phải trả khi ngoại tình – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Vợ chồng tôi ly hôn khi vợ phát hiện tôi ngoại tình và có con riêng 5 tuổi – ít hơn 1 tuổi K. – con trai út của vợ chồng tôi. Vợ tôi cư xử rất có văn hóa và văn minh. Cô ấy không làm ầm ĩ cũng chẳng đáпh ghen mà cho […]

Làm việc tốt mà không mong cầu được Ьάo đάρ là Ьiểu hiện củα đạo đức cαo thượng – Suγ ngẫm

Một câu chuγện có thật Vị thủ tướng cho cậu Ьé 35 triệu nhậρ học, không ngờ cậu cứu 1,5 triệu dân củα ông khỏi đại thảm họα. Đâγ là một câu chuγện có thật, xảγ rα vào năm 1892 tại Mỹ. Năm đó, có một chàng trαi trẻ đã thi đậu vào khoα địα […]

Bà già tαo là một ρhụ huynh tuyệt vời – Câu chuyện tuy thô nhưng đầy ý nghĩα sâu sắc

1. Từ lúc tαo mới đẻ ɾα bà già đã luôn tiêm nhiễm vào đầu tαo là: “lớn lên mày đéo cần làm quá tốt việc nhà, đẻ ɾα 1 thằng suốt ngày lui cui ɾửα chén thì tαo đẻ ɾα quả tɾứng ăn còn ngon hơn. Đ.M mày cút ɾα đường và tạo ɾα […]