Tình cuối – Chương 17

Tác giả : An Yên

Nghe bố hỏi, nhất thời hai chị em Vi cứng đờ cả người, bao nhiêu ngôn từ được sắp đặt trong đầu đều bay biến hết. Mọi việc diễn ra quá bất ngờ, mọi kế hoạch bị đổ vỡ nhưng lại ” đổ vỡ ” một cách vui vẻ hơn, nút thắt được tháo lỏng ra khi hai ông bố là bạn bè thân thiết. Chị em Vi lúng túng nhìn bố, định mở miệng rồi lại chả biết nên làm gì. Đơn giản vì câu trả lời vẫn chưa có. Theo như cách nói của bố ban nãy thì dù Tường San có thai vẫn chưa được làm đám cưới. Vậy vai diễn có cần thực hiện nữa hay không? Tường Vi đưa mắt nhìn bác Phan Hiền, nhưng rồi cô giật mình khi nghe tiếng bố:

– Tường San, sao con lại cắt tóc thế?
Trí Văn lên tiếng:
– Bố ϮιпҺ mắt thật đấy! Con tưởng bố nhìn phải thử thách hai chị em mới nhận ra kìa!
Ông Dĩnh bật cười:
– Trời ạ! Con gáι của bố mà, chỉ cần liếc một cái là nhận ra ngay, dù chúng có chỉnh sửa kiểu gì, người ngoài có thể nhầm lẫn nhưng bố mẹ thì làm sao mà nhầm được chứ! Huống hồ, con bé San đang có bầu, người nó xanh xao hơn. Mấy ngày trước bố đã nghi nghi rồi, nhưng thú thực vẫn không dám nghĩ đó là sự thật!
Rồi ông quay sang Tường Vi:

– Vi, con tẩy nốt ruồi? Định làm Lê Lai liều mình cứu chúa à?
Cái cảm giác làm việc xấu bị phát giác nó lạ lắm, có một chút xấu hổ, một chút bẽ bàng, cả một chút sợ hãï nữa. Vi đảo mắt ngang dọc rồi cúi mặt:
– Bố, vì con thương bé San quá…
Ông Dĩnh không khó nhìn ra ý định của con gáι:
– Tường Vi, con định làm gì? Định nói người có thai và sẽ kết hôn là con đúng không? Có ai chấp nhận được cảnh chị gáι có bầu và kết hôn với người yêu của em không? Vậy rối loạn cả gia đình à? Ai có thể tin chứ bố thì không bao giờ tin! Con của bố tính nết ra sao, chẳng lẽ bố không rõ. Con đâu tệ đến mức có thể làm ra việc đ-.ồ.ḭ̃ ๒.ạ.เ đó chứ?

Tường Vi bỗng qùγ xuống sàn gạch, nước mắt tuôn ra:
– Bố Dĩnh, con xin lỗi bố! Chỉ vì thấy em lo lắng rằng bố sẽ không cho em cưới Trí Văn, con không biết bố và bác Viễn là chỗ thân thiết. Con biết em San sai rồi, nhưng mong bố mẹ cho em ấy được lấy người mình yêu và được thực hiện ước mơ học tập, trở thành một cô giáo ạ!

Ông Tường Dĩnh nhìn cô con gáι lớn đang qùγ dưới sàn. Chỉ mấy chục phút trôi qua mà lòng ông nhiều cảm xúc quá, từ việc gặp lại người tri kỉ Trí Viễn đến việc cô con gáι nhỏ có thai – đứa con mà ông rất ʇ⚡︎ự hào, tin tưởng chẳng kém gì cô chị, thậm chí có khi ông còn tin tưởng Tường San hơn Tường Vi vì tính cách cô em ôn hòa, điềm đạm hơn chị. Dù rằng Trí Văn là chàng trai tốt nhưng có nghĩ bằng chân ông cũng chẳng thể cho rằng Tường San đi quá giới hạn khi mới tròn mười tám tuổi với bao ước mơ phía trước, với một chặng đường dài thực hiện mơ ước mà con chưa chinh phục được. Giận con hay thương con? Lòng người cha vừa xót xa vừa có chút bất lực. Do ông dạy con chưa đủ khiến con chẳng biết giữ mình hay do giá trị nhân phẩm trong cuộc sống đã đổi thay? Ông không biết nghĩ thế nào cho phải. Thời đại này người ta nghĩ thoáng hơn, bớt khắt khe đi. Tuy nhiên, chẳng khắt khe không có nghĩa là dễ dãi, là tùy tiện. Thế nên, dù thương con nhưng ông không thể dễ dàng chấp nhận chuyện đó.

Bà Phương lặng lẽ rơi nước mắt:
– Tường San, sao con dại dột thế? Tuổi này giờ cưới xin kiểu gì đây? Thế con định là mới sinh viên năm thứ nhất đã ôm bụng bầu đi học hay sao? Rồi bà con làng xóm họ cười cho, đẹp mặt chưa con?
Tường San vội qùγ xuống cạnh chị:
– Bố mẹ, con sai rồi! Nhưng con xin bố mẹ đừng bắt con nghỉ học, cũng đừng bắt con bỏ em bé, đó là kết quả của tình yêu giữa con và anh Văn, là cháu của bố mẹ. Con hứa sẽ chăm chỉ học tập như mười hai năm qua để làm con dâu tốt, chỉ xin bố mẹ thuận cho chúng con!

Bà Lan Phương nhìn một màn trước mắt, lòng người mẹ thương con đứt ruột. Biết con có tình cảm với Trí Văn nhưng bé con của bà chẳng biết gì ngoài học. Những việc nữ công gia chánh, hai đứa con gáι của bà biết cả nhưng bé Vi mạnh mẽ hơn, dứt khoát hơn còn em San lại hiền lành quá, thế nên bà chưa khi nào dám nghĩ Tường San bé bỏng lại sa vào lưới tình sớm thế. Nhưng giờ đã lỡ rồi biết làm sao đây? Lòng bà đang rối như ๓.ạ.ภ .ﻮ nhện thì thấy Trí Văn vội lại đỡ Tường San lên và qùγ xuống :
– Thưa bố mẹ, suy cho cùng, lỗi là ở con không biết kiềm chế sau khi uống ɾượu. Em San đang có bầu, bố mẹ đừng bắt em qùγ. Nếu phải chịu phạt, cho con được qùγ thay em, thay cả chị Vi, cũng vì chúng con mà nghĩ kế sách, bố mẹ đừng trách chị ấy ạ!

Ông Tường Dĩnh khoát tay:
– Đứng lên cả đi! Vi, con tính làm gì mà sửa cho hai chị em giống nhau thế hả?
Mẹ Trí Văn nhìn hai cô gáι đáng thương nên đỡ lời:

– Anh Dĩnh, thật ra bé Vi là một cô con gáι mạnh mẽ và là một người chị tuyệt vời. Khi biết Tường San có bầu, biết tính bố sẽ không chấp nhận nên Tường Vi có ý định sẽ nhận là mình có thai, sau đó, trong đám cưới cô dâu lấy tên Tường Vi dù tгêภ thực tế Tường San vẫn khoác áo cưới. Thế nên con bé mới đi tẩy nốt ruồi và bảo em gáι cắt tóc cho giống nhau. Chúng tôi nghe cháu nói, thấy cháu Vi đang cố tìm lối thoát cho em gáι, nhưng rõ ràng chúng ta là người lớn, không thể làm việc như thế được. Tuy nhiên, nghĩ rằng cháu chỉ nói đầu môi, việc chưa thực hiện nên chúng tôi cũng giấu việc anh và anh Viễn là bạn thân thiết lâu năm. Chúng tôi nghĩ, người ta nói rằng ” con dại cái mang”, tất cả chúng ta đều là ” cái ” và ” cái ” nào cũng thương con cả nên quyết định nói chuyện với anh chị để đưa ra phương án tốt nhất, trọn vẹn đôi đường, vừa giúp các cháu nên duyên xây dựng gia đình êm ấm, lại không ảnh hưởng đến danh dự của gia đình.

Ông Tường Dĩnh trầm ngâm. Cái điều đáng nói không phải là ông ngăn cản hạnh phúc của con. Ở đời này, tìm được một người yêu thương mình, thủy chung với mình không phải là điều đơn giản. Nhưng trái chín cần đúng mùa, hoa nở phải đúng thì. Cái tuổi của Tường San là tuổi ăn học, nó chưa hiểu gì về phận làm vợ, làm dâu. Dù con gáι ông hiền lành, ngoan ngoãn, hiểu biết, nhưng kiểu cưới chạy bầu nó như một niềm vui hai chiều – vui vì được xây dựng hạnh phúc gia đình, lại có con cái, nhưng lo vì phải đối mặt với lời đàm tiếu của thiên hạ khi tuổi đời còn quá trẻ, nhất là với một đứa con gáι mười tám tuổi và lâu nay mang tiếng là gia giáo, giỏi giang. Thà rằng nó học gần xong đại học, cái môi trường sinh viên yêu đương rồi lấy chồng còn dễ hiểu hơn, đằng này San còn quá non dại.

Tiếng bà Hiền lại vang lên:
– Em biết các cháu đã làm khó bậc sinh thành, Tường San là con gáι, lại nổi tiếng nết na, gia giáo bấy lâu nay, giờ anh chị phải đối mặt với bà con ở quê, làng xóm láng giềng. Nhưng thật sự chúng ta cũng không nên cưỡng lại quy luật ʇ⚡︎ự nhiên. Chúng em đảm bảo cháu vẫn được học hành đầy đủ và trọn vẹn, được thực hiện ước mơ làm cô giáo. Gia đình em dư sức lo công việc cho con khi ra trường.

Ông Trí Viễn nãy giờ im lặng bỗng thở hắt ra một tiếng:

– Dĩnh à, tôi tính thế này ông xem được không. Hơi thiệt thòi cho gia đình ông nhưng ở thời điểm này chắc là hợp lý. Gia đình tôi sẽ tổ chức đám cưới cho hai cháu, dĩ nhiên không phải vì sợ mang tiếng làm cho con người ta có bầu, mà đơn giản là chúng tôi nghĩ tới hạnh phúc của con. Giờ Tường San còn ít tuổi, tôi tính chúng ta cứ cho hai cháu đăng ký kết hôn, cái này lên phường là xong mà. Còn về lễ cưới, bên gia đình chúng tôi vẫn sẽ tổ chức đàng hoàng cho hai con, hai gia đình ta coi như người một nhà. Còn bên này, gia đình nhà gáι chỉ cần làm vài mâm cơm báo cáo tổ tiên và đại diện các bác ở quê lên là được. Khi nào Tường San sinh con xong, bé cứng cáp, cháu học sang năm thứ hai, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới ở thành phố A mời bà con làng xóm, còn giờ chỉ là nghi lễ để hai con chính thức làm vợ chồng.

Ông Dĩnh thở dài một cái rồi nói:
– Thực ra, tôi cũng như ông, nghĩ đến hạnh phúc của con là chính, đó là điều quan trọng nhất. Tôi chịu điều tiếng sao cũng được, chẳng sao cả, chỉ là con bé nó mới vào đại học, tính lại hiền lành nên tôi sợ bà con làng xóm nói qua nói lại, nó ʇ⚡︎ự ti.

Đến lúc này Tường San mới thấu hiểu hết tấm lòng người cha. Cô bé yêu và chỉ biết rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực mà không nghĩ tới những ràng buộc trong xã hội mà những bậc sinh thành luôn cάпh cάпh trong lòng. Cô đã khiến bố mẹ phải lo nghĩ rồi, giờ có tới mười cái miệng và ngàn lời xin lỗi cũng chẳng thể thay đổi được gì. Cô bé mười tám tuổi mím chặt môi rồi nói:
– Bố mẹ, con sai rồi, con ích kỷ chỉ nghĩ đến mình mà không nghĩ cho bố mẹ, cho gia đình. Bố mẹ nuôi con ăn học bằng này, giờ con chưa đền đáp được gì đã gây phiền phức.

Ông Dĩnh cũng như mọi người lại rơi vào trầm tư. Đến cuối cùng, thấy không khí căng thẳng, Tường Vi lên tiếng:
– Dạ, con xin phép được nói ạ. Như con đã trình bày với gia đình bác Viễn, lúc đầu tính giấu cả bố mẹ, dù lúc đó con cũng không biết giấu diếm kiểu gì, biết sai rõ ràng nhưng lại không muốn em lo lắng quá mà ảnh hưởng tới em bé. Thế nên, giờ đây, khi bố mẹ đã biết rồi, bản thân con cũng chưa có người yêu, bạn bè học đại học chẳng thân thiết với ai ngoài cái Thảo, con nghĩ là cứ làm một lễ dạm ngõ như bác Viễn nói. Nếu có bà con ở quê lên đại diện thì cứ nói là dạm ngõ cho con rồi sau này mới cưới.
Bà Phương nãy giờ vẫn im lặng nghe mọi người bàn cách. Bà thương đứa con gáι bé bỏng, mới bước vào đời đã gặp phải việc như thế này. Bà rơm rớm nước mắt nói:
– Vi, điều con vừa nói sẽ giải quyết được việc trước mắt, nhưng tương lai của con thì sao? Con có nghĩ rằng người ta đồn đại con có chồng rồi, sau này chuyện chồng con sẽ khó khăn không?

Vi cười, một nụ cười rất nhẹ như một sự thư thái trong tâm hồn:
– Mẹ à, dạm ngõ chứ đã cưới đâu ạ? Con nghĩ mọi người nên nghĩ thoáng một chút. Chúng ta chỉ lấy tên của con để các bác, các thím ở quê đỡ bàn tán thôi ạ. Cũng như hàng xóm nhà mình, có chị lấy chồng khi đang là sinh viên năm thứ ba, rồi vẫn học hết Đại học, giờ cuộc sống rất ổn định đấy thôi! Con nghĩ nó chỉ là hình thức. Bản thân con chưa biết khi nào lấy chồng, nhưng tới lúc đó, đám cưới diễn ra là bình thường, mọi người vẫn sẽ nghĩ là con đã được dạm ngõ và đến lúc hợp năm hợp tuổi mới cưới thôi, có gì đâu ạ!
Thấy cơ mặt của các bậc phụ huynh đang giãn ra, Vi nói tiếp:

– Quan trọng là hai em hạnh phúc, tình cảm thông gia hai gia đình vui vẻ, còn sau này, em San mấy năm nữa cưới hay là con cưới chồng thì lúc đó mới làm lễ rước dâu, mới nhiều người biết, lúc đó mới chính thức cưới cơ mà! Chứ giờ đây, trong phạm vi nhỏ hẹp của một lễ dạm ngõ, con thấy đơn giản, sau này sẽ chẳng ai nghĩ tới dạm ngõ đâu đúng không ạ?
Ông Trí Viễn tủm mỉm cười:
– Giá mà hồi đó bà sinh thêm một thằng con trai nữa, tôi cho nó hốt luôn con bé Tường Vi về thì nhà mình sẽ có hai cô con dâu bậc nhất thiên hạ.

Mọi người cùng cười vui vẻ. Có lẽ cuộc sống nên như vậy, nhiều khi ta tưởng chừng như tình thế không thể nào thay đổi, tưởng chừng đã đi đến bước đường cùng, nhưng nếu ta biết lạc quan suy nghĩ đến những điều tốt đẹp mà bỏ bớt đi quy tắc ràng buộc, mọi chuyện có lẽ sẽ dễ dàng tháo gỡ hơn…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *