Tình cuối – Chương 16
Tác giả: An Yên
Cuộc trò chuyện lại tiếp tục khi ông Lương Trí Viễn – bố của Trí Văn hỏi về bố mẹ, về cuộc sống của gia đình Tường Vi. Không hiểu sao, nghe hai cô bé kể, ông Viễn và bà Hiền cứ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Trước khi Ngọc Huyền, em gáι của Trí Văn mời mọi người vào ăn cơm, ông Viễn còn nhìn sang vợ:
– Đúng là duyên lành em nhỉ? Hai gia đình thông gia cùng kết hợp kinh doanh, hai đứa lấy nhau thế thì còn gì bằng!
Sau bữa cơm trưa vui vẻ, Tường Vi và Tường San được Trí Văn đưa vào một căn phòng dành cho khách. Ngôi nhà này khá rộng nên có đến mấy phòng trống, Văn cười:
– Hai chị em nghỉ ngơi nhé! Mọi việc ổn rồi, đừng lo mà ảnh hưởng sức khỏe!
Vi gật đầu rồi mỉm cười một mình. Ổn ư? Biết thế nào là ổn? Thấy em gáι lo lắng thì mạnh miệng nói vậy thôi chứ bản thân Vi vẫn chưa hình dung ra cảnh mình sẽ nói chuyện với bố mẹ như thế nào. Từ trước tới giờ, Vi chưa bao giờ nói dối bố mẹ, với bạn bè cũng chỉ trêu đùa chứ vào những việc quan trọng cô luôn nghiêm túc. Huống hồ, đây là chuyện cả một đời người, lúc nghĩ tới điều đó, Vi không hề có suy nghĩ nào khác ngoài việc giúp em gáι vừa lấy chồng vừa được đi học. Với Vi, việc hệ trọng bao giờ cũng vẫn là việc học . Cô chưa có người yêu, chưa rung động với ai ngoài Vương Thăng – anh chàng ăn nói cộc cằn và không hề để cô vào trong tầm mắt ấy. Vả lại, nếu có ý chung nhân thì cô cũng sẽ không ngại ngần nói sự thật về việc cho em gáι mượn tên trong lễ rước dâu để mọi chuyện yên ổn, bởi dẫu sao giấy đăng ký kết hôn vẫn là tên của Tường San mà, nhưng may mắn là Vi chưa có người yêu để phải nói ra những điều đó và cái ngưỡng cửa khó qua nhất vẫn là sự ϮιпҺ tế, nghiêm khắc của bố Dĩnh – một con người rất ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ khi nắm bắt tâm trạng người đối diện…
Tiếng Tường San vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:
– Chị Hai, làm thế có ổn không chị? Em nghĩ để bố tin như thế này không hề đơn giản chị ạ!
Dù lòng rối như tơ vò nhưng Vi vẫn trấn an em:
– Không sao, có chị lo đây rồi, đừng để cháu của chị buồn! Chiều nay em đi với chị nhé. Chúng mình đi dạo cho khuây khỏa, sẵn tiện chị tẩy cái nốt ruồi còn em cắt tóc ngang vai như chị, vậy là bố không nhận ra đâu. Còn da chị chỉ cần sử dụng tẩy tế bào ૮.ɦ.ế.ƭ vài lần là ổn thôi.Chị sẽ xin bố mẹ ở lại đây thêm vài ngày, ổn rồi mình về, em đừng lo!
Tường San vẫn không hiểu vì sao chị mình liều đến thế! Bố mà biết thì không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng cô bé nhận ra là chị đã hi sinh vì mình và như mọi người bàn bạc lúc nãy thì khi nào em bé cứng cáp sẽ nói sự thật với bố mẹ.
Chiều hôm đó, Trí Văn nghỉ làm để đưa hai chị em đi dạo, mua sắm một chút. Nhưng phần lớn thời gian, cả hai đến tẩy nốt ruồi tгêภ cάпh môi của Tường Vi và chỉnh sửa mái tóc của Tường San. Vì nốt ruồi nhỏ xíu nên mọi việc diễn ra nhanh chóng. Quả thật, sau một chút sửa sang thì đến Trí Văn cũng ngạc nhiên khi thấy hai chị em họ giống y hệt nhau. Anh reo lên:
– Ôi trời, vì em quá quen với bé San chứ nếu không thì chả biết ai là ai cả!
Thái độ của bố mẹ Trí Văn cũng y chang như anh ấy – ngỡ ngàng đến tột độ :
– Trời, hai đứa xin đi chơi mà thế này sao? Khổ thân! Được rồi, vào ăn cơm tối đã!
Sau bữa tối, mẹ Trí Văn nhẹ giọng:
– Tường Vi, hai chị em cháu có tính đi chơi ở đâu nữa không?
Vi mỉm cười:
– Dạ ngày mai, cháu tính hướng dẫn em San mấy thói quen của cháu, rồi đến sáng ngày kia chúng cháu xin phép về ạ!
Bà Phan Hiền nhìn cô gáι trước mặt rồi nói:
– À, bác hiểu rồi, nhưng hai chị em lại tính đi ô tô về à?
Vi gật đầu:
– Dạ vâng ạ!
Mẹ của Trí Văn đặt tay mình lên bàn tay của Vi một cách thân mật:
– Thế thì ngày mai hai chị em cứ đi dạo chơi, thói quen của cháu chắc Tường San cũng phần nào biết rồi, hai đứa gần gũi nhau thế này cơ mà! Vả lại, hai con cũng có ở nhà mấy đâu, cưới hỏi xong sẽ cùng đến thành phố C luôn mà! Ngày kia hai bác cùng Trí Văn sẽ về nhà cháu gặp ông bà bên ấy!
Tường Vi trố mắt:
– Sao cơ ạ? Hai bác về nhà cháu luôn ạ? Nhưng cháu…chưa nói chuyện với bố mẹ… không biết ….
Mẹ Văn lắc đầu:
– Không sao, gia đình bác không thể để cháu chịu được một mình, cũng không để hình ảnh cháu xấu đi trong mắt bố mẹ và mọi người. Yên tâm đi, sẽ ổn thôi!
Tường Vi chẳng còn cách nào khác, cô thấy mình ʇ⚡︎ựa như đã chấp nhận ngồi lên chiếc thuyền do chính tay mình cũng đóng thì đành thuận theo gió trời vậy:
– Dạ để cháu gọi về báo trước với bố mẹ ạ!
Bà Hiền xua tay:
-À, cái đó cứ để Trí Văn làm. Nó muốn có vợ đẹp con khôn thì ʇ⚡︎ự xử lý lấy!
Tường Vi ” dạ ” một tiếng rồi ôm một mớ lo lắng trong bụng. Cô không mường tượng nổi cuộc gặp gỡ đó sẽ như thế nào, bố mẹ cô sẽ phản ứng ra sao trước cái tin động trời ấy…
Cả ngày hôm sau, Vi hướng dẫn cho San kiểu đi đứng mạnh dạn một chút, lối nói rành rõ, giọng hơi nhấn mạnh chứ không hiền khô như San. Tường San vào vai ” chị Vi đang có bầu” khá đạt . Vi động viên em:
– Không sao đâu bé San, đừng lo, có chị đây rồi. Chúng ta cũng ít xuất hiện một lần thì không sao cả. Chắc cũng sắp cưới rồi, phải cưới trước khi nhập học chứ? Bé San cứ khỏe mạnh, vui vẻ để làm cô dâu xinh đẹp nhé!
Sáng ngày cuối cùng ở thành phố C, hai chị em dậy rất sớm với tâm trạng cực kỳ hồi hộp. Gia đình Trí Văn đã đặt sẵn vé máy bay. Đáng lẽ lần đầu được đi máy bay, hai chị em phải háo hức mới đúng nhưng thay vào đó là sự lo lắng xen lẫn hồi hộp. Ngược lại, gia đình Trí Văn rất vui vẻ và nhàn nhã. Bà Hiền vuốt mái tóc ngắn của Tường San:
– Yên tâm, có bố mẹ đây rồi!
Đi máy bay thì chỉ mất ba mươi phút thôi, bầu trời thành phố A đã chào đón họ rồi. Ngồi tгêภ xe taxi, nhìn giỏ quà được chuẩn bị kỹ lưỡng của gia đình Văn mà lòng Vi nặng trĩu, cô không biết sẽ đối mặt với bố mẹ thế nào đây…
Được Trí Văn báo trước nên hôm nay bố mẹ Tường Vi nghỉ ở nhà và đã chuẩn bị sẵn sàng đón khách. Bố mẹ cô hiểu rằng khi gia đình Trí Văn đến đây, có nghĩa là câu chuyện sẽ xoay quanh tình cảm của Văn và bé San nên ăn vận lịch sự và tгêภ bàn đặt sẵn một d᷈-/i᷈a trái cây. Khi mọi người vừa bước vào phòng khách, tay bắt mặt mừng chào nhau sau lời giới thiệu của Văn, Tường Vi để ý bố Văn cứ nhìn bố mình tủm tỉm cười, trong khi ông Tường Dĩnh nãy giờ chỉ nhìn thoáng qua nên chắc không để ý kỹ ánh nhìn của bố Trí Văn, lúc bắt tay lại vừa đưa tay vừa mời ngồi nên chưa nhìn rõ mặt. Khi hai người mẹ và ba đứa con đã yên vị tгêภ ghế, ông Viễn mới bật cười:
– Tường Dĩnh, tôi già quá nên cậu nhận không ra sao?
Lúc đó, không chỉ bố của Vi mà cả chị em cô cũng ngạc nhiên không kém, chỉ mỗi gia đình Trí Văn là giữ nụ cười hiền lành như từ lúc ở thành phố C. Bố Vi nghe vậy thì vội nhìn kỹ khuôn mặt của ông Trí Viễn rồi giọng như nghẹn lại:
– Viễn! Lương Trí Viễn! Trời ơi!
Hai ông bố ôm chầm lấy nhau, vỗ vỗ vai nhau, cả dòng nước rỉ ra từ khóe mắt. Vi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, cứ trân trân nhìn hai người đàn ông trước mặt.
Một lúc sau, họ buông nhau ra, cố quay mặt lau giọt nước mắt ҳúc ᵭộпg, bố Vi lên tiếng:
– Cậu đi đâu mà ngày đó tôi tìm mãi, đã bảo phải cưới chung một ngày, sau này con cái lấy nhau rồi mà bỗng lặn mất tăm!
Ông Viễn cười mà khóe mắt rưng rưng :
– Tôi đến thành phố C rồi gặp Phan Hiền, cả hai làm thuê cùng nhau trong một công trình xây dựng rồi yêu nhau, lấy nhau. Hồi đó tôi bị ςư-ớ.ק mất hành lý, mất luôn số điện thoại của cậu, sau này khá lên, hai lần tôi về thành phố A dò hỏi mà không tìm được cậu!
Vi và San hết nhìn nhau rồi lại nhìn bố. Nãy giờ, ông vẫn chưa kịp nhận ra sự giống nhau đến kỳ lạ của hai đứa con sau khi chỉnh sửa. Lúc này, không khí vẫn ҳúc ᵭộпg, ông nói:
– Bất ngờ quá, gia đình Trí Văn chắc đã biết chuyện rồi. Nhưng bố muốn giải thích cho mẹ và các con. Bố của chúng tôi, tức là hai ông nội của mấy đứa nhỏ này là bạn chiến ᵭấu trong kháng chiến, vào sinh ra ʇ⚡︎ử có nhau. Họ đã hứa hẹn nếu có con trai con gáι thì kết tình thông gia. Nhưng họ lại chỉ sinh được toàn con trai chứ không có con gáι. Bố của Viễn đã đỡ đạn cho bố tôi và hi sinh. Hòa bình lập lại, bố tôi tìm đến nhà Viễn kết tình thân, Viễn gọi bố tôi là ba nuôi. Chúng tôi là những đứa trẻ sinh ra trong bom đạn và thân nhau từ khi hòa bình lập lại.
Bố của Trí Văn tiếp lời:
– Ngày đó, tôi rất nghèo, rồi mẹ tôi mất, sau đó bố của Tường Dĩnh cũng quα ᵭờι. Chúng tôi tạm biệt nhau vì tôi tới thành phố C kiếm sống, nhưng rồi sau đó bị ςư-ớ.ק sạch hành lý nên mất liên lạc với Dĩnh. Bao nhiêu năm trôi qua, nay Trí Văn gần ba mươi tuổi rồi. Đấy là duyên trời, cuối cùng con của chúng tôi lại yêu nhau…
Khuôn mặt hai người mẹ cũng đẫm nước mắt, chị em Vi cũng ҳúc ᵭộпg, ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. Thảo nào khi nghe cô kể về gia đình mình, bố Trí Văn lại tỏ ra vui mừng đến thế. Vậy mà hai bác giấu nhẹm đi chuyện ấy cho tới giờ phút này. Tiếng bố cô vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Vi:
– Ừ, hai đứa yêu thương nhau, tôi biết . Nhưng bé San mới đỗ đại học. Lúc đầu tôi cũng ngờ ngợ khi nhìn Trí Văn nhưng chưa đủ độ thân thiết để hỏi, chỉ biết gia đình kinh doanh vật liệu xây dựng, nào hỏi tên bố mẹ đâu? Thấy Văn nó quyết tâm chờ đợi con bé, tôi cũng yên tâm. Thời đại bây giờ yêu nhau phức tạp, đâu như tụi mình ngày trước. Biết vậy, cứ đợi chờ là hạnh phúc các con nhỉ? Nền tảng tình cảm hai gia đình vậy là quá tốt rồi…
Bốn năm, phải, nếu như không có sự cố bầu bí kia thì mọi việc sẽ ổn hơn. Vi đang định mở lời thì mẹ Trí Văn mỉm cười:
– Anh Tường Dĩnh nói phải, vậy là hai gia đình mình có duyên thông gia rồi, nhưng hôm nay gia đình em tới đây để bàn một việc với anh chị. Người ta nói ” cưới vợ phải cưới liền tay”. Có lẽ vì thế mà Trí Văn nóng vội muốn hỏi cưới em San. Dĩ nhiên là gia đình em vẫn để cháu ʇ⚡︎ự do học tập thành tài.
Ông Dĩnh ngạc nhiên:
– Ồ, sao vội vàng vậy con? Bé San nó ngoan, con cứ yên tâm, có mất đi đâu mà lo. Giờ mới bước vào ngưỡng cửa mười tám tuổi, con đường học hành còn dài, dù có chuyện gì cũng không cưới bây giờ được. Thà con bé học năm cuối đại học còn đỡ, đây nó mới năm đầu tiên mà?
Mẹ Trí Văn vẫn giọng thật ngọt và thật nhẹ:
– Dạ, anh nói không sai ạ. Các con có yêu nhau cũng cần học tập, có sự nghiệp để lo cho bản thân và gia đình. Nhưng thú thật là nóng vội quá nên hai cháu có đi quá giới hạn. Tường San đã có bầu bốn tuần rồi, thế nên gia đình em tới đây để bàn chuyện cưới xin.
Ông Tường Dĩnh chỉ kịp ” hả” lên một tiếng rồi đưa cặp mắt kinh ngạc nhìn sang hai con gáι. Chỉ một giây sau, ông mở to mắt nhìn hai thân ảnh y hệt nhau trước mặt:
– Hai đứa đang làm trò gì thế?