Tình cuối – Chương 15

Tác giả : An Yên

Những lời bố nói khiến Tường San chỉ biết bặm môi, hai tay bấu chặt vào nhau. Tường Vi thấy tình hình khá căng thẳng bèn nở nụ cười để xua đi không khí ấy. Cũng may, bố cô lên tiếng:

– Đó là chuyện của nhà người ta thôi, có phải chuyện nhà mình đâu mà hai đứa im lặng thế? Vả lại, thời đại này cũng không phải quá khắt khe như trước. Ngày xưa, nếu cô dâu có bầu trước khi cưới thì không được đi vào cửa chính mà phải đi cửa sau đấy!

Dừng một lát, ông nói tiếp:

– Các con cũng biết chị Lê nhà bác cả đấy, chuẩn bị sang năm học thứ tư của Đại học thì ễnh bụng ra và cưới. Nhưng con bé đó cũng bản lĩnh, vác cả cái bụng bầu đi học, rồi bây giờ cũng làm cô giáo giỏi, có sao đâu. Tuy nhiên, chị Lê lúc đó học sắp xong Đại học rồi, chứ như trường hợp của bé Vi vừa nói thì hỏng. Mới năm thứ nhất mà vác cái bụng bầu thì chẳng có nhà chồng nào chấp nhận nuôi con dâu bốn năm Đại học cả. Khó lắm, kiểu gì nhà kia cũng mặt nặng mày nhẹ!
Nghe bố nói thì việc San có bầu lúc này là không thể. Vi gật đầu, bàn tay phía dưới nắm chặt tay em đang run lên:
– Dạ, thôi để tụi con vào dọn dẹp rồi đi ra bắt xe luôn ạ!

Cô kéo em đứng dậy, dọn dẹp bát đũa rồi cùng xin phép bố mẹ lên xe tới thành phố C. Cả quãng đường đi, Tường San mệt nên ngả người ra ghế nghỉ ngơi. Còn Tường Vi, bao ý nghĩ hiện lên trong đầu cô. Vi rất thương bé San và những gì con bé đang phải chịu, cô đều hiểu hết. Giờ đây, chính cô cũng không biết phải làm sao để giúp em. Có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn khi gặp bố mẹ Trí Văn…

Mấy tiếng đồng hồ sau, hai chị em có mặt tại thành phố C khi trời đã trưa. Trí Văn đứng sẵn chờ hai người:

– Em chào chị Vi!
Rồi anh quay sang San:
– Em có mệt không? Mặt xanh mét cả rồi!

Trí Văn cầm túi cho San rồi đưa cả hai chị em lên xe của mình. Anh chàng vừa khởi động xe vừa nói:
– Em có bảo với bố mẹ là chị và San đến nên gia đình em mời hai chị em ở lại ăn trưa ạ!
Tường Vi giọng dè dặt:
– Ngại quá!

Văn cười:
– Xin phép cho em gọi là chị luôn nhé. Ai mà biết chuyện em và San chắc sẽ nghĩ em lừa cô ấy có bầu rồi bắt bỏ này nọ. Nhưng em không như thế, em cũng nhiều tuổi rồi đâu phải con nít. Quen và yêu bé San là em ҳάc định ngay từ đầu, nên với gia đình em chuyện đó không quan trọng đâu, chị và San cứ vô tư đi ạ!
Vi nghe cũng thấy hợp lý. Vả lại, đây cũng là lần đầu cô đến thành phố C nên đành thuận theo ý của Văn, về nhà cậu ấy.

Chiếc xe Camry rẽ vào một ngôi nhà ba tầng khá khang trang, bên cạnh có cửa hàng kinh doanh vật liệu xây dựng. Thảo nào Văn am hiểu về mảng này thế, khá hợp với môi trường kinh doanh của gia đình Tường Vi.

Văn cho xe vào sân rồi dừng lại. Anh mở cửa cho chị em Vi. Vì đã được báo trước nên Vi nhìn thấy hai thân ảnh bước ra, chị em cô vội cúi chào:
– Dạ cháu chào hai bác ạ! Người phụ nữ ăn mặc rất giản dị, trời nắng to nên bà nheo nheo mắt đứng từ thềm mỉm cười nói:
– Hai chị em vào nhà đi kẻo nắng!

Vào đến phòng khách, bố của Trí Văn chỉ xuống chiếc ghế đối diện và mời chị em Vi ngồi. Tuy nhiên, khi hai chị em vừa ngồi lên ghế đã bắt gặp ánh mắt của mẹ Trí Văn. Bà ngỡ ngàng đến mức thảng thốt :
– Ơ, Tường San có chị em sinh đôi à?
Vi và San không lạ lẫm gì với những lời như thế. Từ bé, hai chị em cô đã giống nhau, đã từng bị nhìn nhầm và họ đã quen với những câu nói tương ʇ⚡︎ự như vậy. Tường Vi mỉm cười:

– Dạ không ạ, cháu hơn Tường San hai tuổi, cháu đang chuẩn bị vào năm thứ ba của Đại học Công nghệ thông tin. Chị em cháu hơi giống nhau, ai chơi lâu nhìn quen mới dễ ρhâп biệt bác ạ.
Tường San sau mấy tiếng ngồi xe thì có vẻ mệt. Mẹ Trí Văn nhìn cô bé:
– Con mệt lắm không San? Trưa nay mẹ có nói bà Ꮙ-ú hầm canh dưỡng thai cho con. Bố mẹ nghe Trí Văn nói cả rồi, là tin vui, đừng ngại!

Vi cũng không bao giờ ngờ mọi việc lại suôn sẻ như thế. Em gáι cô quả là tốt Phước, yêu được một người chín chắn, giờ gia đình người yêu cũng ủng hộ hết lòng, mới vào đại học đã mang bầu nhưng họ vẫn vui vẻ. Nếu bố cô cũng chấp thuận thì Tường San chẳng phải đau đầu suy nghĩ.

Tiếng mẹ Văn lại vang lên, khuôn mặt phúc hậu nhìn Vi:

– Bác không biết ý ông bà bên đó ra sao chứ bên này thì ủng hộ hoàn toàn. Dù San mới đỗ đại học nhưng bác nghĩ hai đứa yêu nhau giờ có con thì càng vui. Trước sau gì chả sinh con, thêm người là thêm vui cháu à. Tường San dù mới về đây chơi một lần nhưng hai bác rất hài lòng vì San ngoan ngoãn và lễ phép. Cũng phải cảm ơn ông bà bên đó đã nuôi dạy con cái rất tốt. Giờ nhìn thấy cháu, bác lại càng khẳng định Bố mẹ cháu rất đáng nể.

Trí Văn nãy giờ lấy khăn ướt thấm mồ hôi tгêภ khuôn mặt tái xanh của San. Giờ nghe mẹ nói mới lên tiếng:

– Bố của San cũng nghiêm khắc lắm mẹ ạ!

Tường San hai tay bấu chặt vào nhau, nói nhẹ nhàng:
– Dạ, bố con … không chịu ạ!
Sáng nay, chị hai có hỏi dò nhưng bố nói rất gắt gỏng, bố không chấp nhận việc mới mười tám tuổi đã mang bầu. Còn con vừa không muốn bố giận lại vừa không muốn nghỉ học, nên …

Mẹ Trí Văn nói:
– Để bố mẹ tới nói chuyện với ông bà bên đó xem sao!

Tường Vi lắc đầu:
– Thưa hai bác, bố mẹ cháu rất thương con cái nhưng vấn đề này cháu nghĩ nó thành một lối suy nghĩ…. ăn sâu trong trí óc của bố cháu. Tường San là niềm hi vọng của ông, giờ như thế này, cháu biết, chắc chắn bố cháu không đồng ý ạ. Bố cháu là người coi trọng danh dự nhiều lúc thành ra bảo thủ ạ. Tường San mới đỗ đại học mà đã cưới chồng thì ảnh hưởng đến danh dự của cả gia đình bác ạ…

Mẹ chị Văn gật đầu:
– À, thảo nào thấy mặt con bé buồn buồn…
Lúc đó, Tường San bỗng rụt rè nhìn sang Trí Văn:
– Anh ơi, hay là … mình còn trẻ, sau này còn tiếp tục sinh con, chứ bây giờ em không thể bỏ học. Bố cũng sẽ không cho cưới….biết làm sao đây???
Mẹ Trí Văn – bà Phan Hiền xua tay:

– Không được đâu con à. Đó là một con người, một hình hài, là ɱ.á.-ύ mủ ruột rà. Con đừng nghĩ như vậy mà mang Ϯộι đấy. Nhiều nhà nghèo nhưng họ vẫn lo cho con cái ăn học, rồi nhiều nhà chạy chữa khắp nơi để mong có con. Các con còn trẻ, suy nghĩ đơn giản chứ rất nhiều bạn trẻ bỏ con rồi sau này khó có con mới thấy ân hận. Bố mẹ trước giờ không nói chứ ngày xưa hai bàn tay trắng không có gì trong tay, nhưng vẫn cố gắng lo lắng cho các con sau này…

Tất cả rơi vào trầm mặc. Mẹ Trí Văn nhìn hai cô gáι trước mặt rồi chợt nói:

– Hai cô con gáι của ông bà bên đó khéo léo thế này, hai con giống nhau quá,chỉ có mái tóc chị Vi ngắn hơn một chút.

Bỗng nhiên thấy mẹ Văn đổi câu chuyện sang hướng khác, Vi hiểu bà đang cố gắng để Tường San bỏ đi cái ý nghĩ kia nên cô tủm tỉm:
– Dạ tính cách của bọn cháu cũng khác nhau ạ!

Bà Hiền gật đầu:
– Ừ, Tường San có vẻ hiền lành hơn còn cháu lại mạnh mẽ hơn… Nói chuyện là ta hiểu mà!
Rồi ánh mắt Tường Vi chợt lóe lên:
– Bác ơi, hay là … nếu bố mẹ cháu thấy Tường San nhỏ tuổi quá…. có thể lấy tên của cháu thay cho em San?
Mẹ Trí Văn sững người một giây rồi ánh mắt bà vui vẻ hẳn lên:

– Ừ nhỉ, sao ta không nghĩ ra nhỉ? Chỉ là mượn tên thôi mà, hai đứa giống nhau thế này, chỉ cần chỉnh sửa một chút, nhất là cách đi đứng, nói năng thì chả ai ρhâп biệt được! Nếu cháu chấp nhận như thế thì cháu đúng là vị Bồ Tát sống đã cứu vãn được tình hình. Tường San và Trí Văn sẽ được sớm bên nhau. Còn chuyện đi học, nếu bé San không bảo lưu kết quả thì bố mẹ sẽ lo hết. Con yên tâm, nhà mình là trí thức cả nên không bắt con vì đứa bé mà bỏ học đâu. Chỉ lo cho Tường Vi vì còn những hai năm học ở thành phố A…
Vi lắc đầu:
– Dạ không sao ạ, cháu có cách! Trường Đại học Công nghệ thông tin cũng có chi nhánh ở thành phố C và cháu có thể sẽ chuyển đến đây học vì thành phố này phát triển hơn. Cháu vào vai Tường San nên sẽ dễ dàng tới thành phố C, còn em San vào vai cháu nên phải quyết đoán lên một chút thuyết phục được bố mẹ cho tới đây học nốt ạ!

Mẹ Trí Văn ánh mắt rạng rỡ:
– Được vậy thì hay quá, gia đình bác sẽ tổ chức cưới nhanh chóng một chút, vẫn sang trọng nhưng rút ngắn thời gian để hai chị em đỡ phải vất vả, ông bà bên đó lại nghi ngờ thì khổ. Chỉ là bây giờ phải chọn cách nói thế nào cho hợp lý. Bởi ông bà biết Trí Văn yêu Tường San thì sao lại có thể cưới Tường Vi?

Giọng Tường Vi chùng xuống:
– Dạ, điều đó để cháu lo ạ! Hai bác ơi, Tường San dù ngoan nhưng vẫn dại và trẻ con lắm. Sắp tới, nếu như mọi chuyện trót lọt, bố mẹ cháu sẽ nghĩ người lấy chồng là cháu nên phần nào yên tâm hơn vì cháu cứng rắn hơn em San. Thế nên, dù chưa đủ tư cách nhưng cháu mong hai bác và Trí Văn yêu thương, chỉ dạy cho bé San ạ!

Bố Trí Văn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng:
– Tường Vi, cháu yên tâm, gia đình này chỉ có hai đứa con là Trí Văn và em gáι nó là Ngọc Huyền, con bé cũng đã lấy chồng năm ngoái, cũng vừa tốt nghiệp đại học xong là cưới chồng luôn. Nó đang làm cơm với bà Ꮙ-ú dưới bếp. Kế hoạch của cháu quả là một sự hi sinh, chắc chắn cháu sẽ bị bố mẹ rầy la. Còn Tường San, gia đình này sẽ yêu thương con bé như ở gia đình cháu, bác hứa như thế!

Vì gật đầu:
– Dạ cháu cảm ơn hai bác đã yêu thương bé San, cháu đã bước sang năm thứ ba rồi nên bố mẹ có giận cũng sẽ dễ chấp nhận hơn Tường San, thế nên cháu sẽ cố gắng ạ!

Vi nghĩ đến câu chuyện sáng nay bố nói về chị Lê năm thứ tư đại học thì lấy chồng, thế nên cô xem như ᵭάпҺ liều. Ừ thì bố mẹ sẽ mắng cҺửι, nhưng rốt cuộc chẳng ai thương con bằng bố mẹ. Tường San sẽ đàng hoàng đến thành phố C học đại học và được ở bên người đàn ông mà con bé yêu thương, còn cô chẳng có gì vướng bận cho nên học đâu chả được, học ở đây lại chả phát triển hơn sao? Chỉ là cho Tường San mượn tên trong đám cưới thôi, còn sau đám cưới, mọi việc lại trở về như cũ ở thành phố C. Cô sẽ hạn chế ở nhà để bố mẹ đỡ nghi ngờ, chỉ là ᵭάпҺ lừa ánh mắt của bố mẹ thôi mà. Những ngày phía trước hi vọng sẽ ổn, hi vọng mọi chuyện sẽ thành công…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *