Tình cuối – Chương 13
Tác giả : An Yên
Vương Thăng nghe ông Doãn Nghiêm nói thì rơi vào trầm tư suy nghĩ. Những gì bố anh nói quả không sai, nhưng Thăng chẳng hiểu tại sao tâm trạng mình lại tồi tệ như thế. Mọi thứ có lẽ không nên định liệu trước, như người xưa bảo rằng ” nói trước bước không qua”. Cái viễn cảnh Vương Thăng nghĩ tới trước khi gặp Vi rất đẹp và đáng nhớ. Vậy mà thực tế lại quá phũ phàng. Có lẽ bởi lâu nay Thăng cứ nghĩ rằng Vi luôn dõi theo anh, luôn yêu anh, Vi có thể ngông nghênh với tất cả nhưng luôn hiền lành trước anh. Chính vì lẽ đó, như một thói quen, Thăng luôn mặc định rằng cô là một phần trong cuộc sống của anh, không thể khác được. Thăng chưa từng nghĩ đến sự xuất hiện của người thứ ba. Nghĩ đến ánh mắt họ trao nhau, Thăng bực điên cả người. Thở hắt một cách bực dọc, Thăng ᵭάпҺ mạnh tay xuống ghế:.
– Bực mình thật!
Cứ tưởng rằng mỗi mình nói mỗi mình nghe, nào ngờ lời vừa buột miệng, Thăng nghe tiếng ông bố quốc dân vang lên:
– Này, bực mình thì ᵭάпҺ mình chứ ᵭάпҺ ghế à? Không hành được người lại hành cái ghế sao?
Thăng ngước lên, bố anh đang bước xuống cầu thang:
– Không phải bố cố tình theo dõi mà hôm nay trời nắng gắt, mẹ con nhức đầu hơi khó ngủ nên bố xuống pha cho mẹ ly trà hoa cúc!
Thăng bật cười, bố mẹ anh là thế, cứ như vợ chồng son vậy. Có lẽ qua nhiều giông bão, họ biết trân trọng hơn hạnh phúc mà mình đang có:
– Trời, con có chất vấn đâu mà bố phải trình bày? Sao bố không nói bà Ꮙ-ú pha cho?
Bố anh vừa bước về phía phòng bếp vừa nói :
– Đấy cứ tư tưởng như thế nên mãi chưa có người yêu đấy!
Thăng cười vui vẻ trước ngữ điệu của bố. Rồi như nhớ ra điều gì, Thăng nói:
– À, con định tới thành phố C để ôn tập vì đằng nào con cũng thi ở đó. Vả lại, còn vài tháng nữa là đến kỳ thi rồi, con muốn tranh thủ học vì càng ngày quy chế thi càng có nhiều điều đổi mới!
Ông Doãn Nghiêm gật đầu:
– Ừ, cái đó tùy con, bố mẹ giờ là người cũ rồi, con thấy đúng thì cứ thế mà làm. Vậy con đã tìm hiểu trường lớp chưa? Khi nào tới thành phố C?
Thăng trầm tư:
– Chắc khoảng một tuần nữa bố ạ. Trọng và Long đang hoàn tất thủ tục du học. Hai cậu ấy cũng tham dự kì thi dù đã trúng học bổng. Tuy nhiên, cần có kết quả thi ở Việt Nam, hai bạn mới đủ thủ tục nhập học ạ!
Dừng một chút, Thăng nói tiếp:
– Chúng con định mấy ngày tới đi thăm một số cựu Thanh niên xung phong ở huyện Y thuộc vùng ngoại thành và trao mấy phần quà cho các bác ấy. Chúng con trích từ tiền tiết kiệm lâu nay để mua quà. Đây là những Thanh niên xung phong trong kháng chiến chống Mỹ, nhưng khi hòa bình lập lại, họ thành những người quá lứa lỡ thì. Vì thế, Tỉnh ta đã xây cho họ một khu tập thể, cùng trồng trọt, chăn nuôi và tiếp tục cuộc sống không hôn nhân, mãi là đồng đội của nhau. Vừa rồi chúng con đọc một bài báo viết về họ nên quyết định đi thăm trước khi thi Đại học ạ!
Nghe xong kế hoạch của con, ông Nghiêm thấy hài lòng. Con trai ông đã trưởng thành thật rồi, bởi chàng trai này đã biết nghĩ cho người khác, biết nhớ ơn những người dành cả tuổi thanh xuân ở chiến trường, đã để lại một phần ς.-ơ τ.ɧ.ể cùng tuổi trẻ đầy nhiệt huyết ở đó. Ông gật đầu:
– Ừ, các con nghĩ được thế là tốt. Cứ làm những việc tốt, chúng ta tròn từ trong tâm thì cuộc đời sẽ không còn méo mó nữa. Còn chuyện kia, anh tính sao đây?
Nghe bố nhắc tới chuyện ban nãy, Thăng hít một hơi rồi nói:
– Thật ra, cô ấy đã chuẩn bị bước sang năm thứ ba của đại học, còn con lại chưa trở thành sinh viên. Con muốn khi có kết quả thi đợt này sẽ tới gặp cô ấy. Lúc đó, con thấy mình đủ tư cách hơn chứ giờ đây con đã có gì trong tay đâu!
Ông Doãn Nghiêm nghiêng đầu hỏi:
– Có đủ niềm tin không?
Vương Thăng nhíu mày:
– Niềm tin sao bố?
Bố anh mỉm cười:
– Ừ, niềm tin vào con bé và tin vào tình cảm của chính mình. Ngày trước các cụ yêu nhau, xa nhau cả chục năm bởi chiến tranh còn chờ đợi được, nhưng thời nay có quá nhiều cám dỗ trong cuộc sống, liệu con có đủ niềm tin không?
Thăng gật đầu, giọng chắc nịch:
– Con tin!
Ông Nghiêm đi lại vỗ vai con trai:
– Đúng, nếu cuộc sống không có niềm tin sẽ rất nhạt nhẽo, nếu tình yêu không có niềm tin sẽ không còn giá trị gì nữa! Thôi, đi ngủ, ngày mai còn chuẩn bị để lên đường!
Thăng chào bố rồi lên phòng, vệ sinh cá nhân và đi ngủ. Thực ra, anh nghĩ lúc nãy Vi đã rất giận rồi. Nếu những ngày tới, anh cứ cố chấp đến gặp cô, chả khác gì lửa đổ thêm dầu. Thời gian đôi khi cũng là một liều tђยốς bổ của tình yêu. Anh hi vọng ngày mình cầm kết quả đỗ Đại học, gặp lại Vi, mọi việc sẽ khác. Còn chàng trai đó, một người như Tường Vi, nhiều anh chàng theo đuổi có gì là lạ đâu? Một học sinh xinh xắn, giỏi giang và ngông nghênh, chắc chắn giờ đây sẽ là một sinh viên năng nổ và nhiệt huyết, trưởng thành. Bố nói đúng, ba mươi chưa phải là Tết. Lúc nãy, Vi cũng khẳng định đó chỉ là đàn anh ở khóa tгêภ thôi mà. Có lẽ do Thăng nói hơi quá lời nên cô chọc tức anh thôi, đúng không nhỉ? Trang cá nhân Facebook của Vi chỉ đăng những gì liên quan đến gia đình, việc học và hoạt động của Đoàn trường. Vương Thăng chưa từng thấy Vi nói tới chuyện hẹn hò hoặc có hình ảnh anh chàng ban nãy. Thế nên, cứ để vạn sự tùy duyên vậy! Thăng nghĩ thế nên thoải mái chìm vào giấc ngủ, chuẩn bị cho những dự định sắp tới…
Trong khi đó, tại một ngôi nhà khác, có một cô gáι sau khi vệ sinh cá nhân lại không tài nào ngủ được. Rất nhiều cảm xúc hỗn độn hiện lên trong Vi. Cô ngồi tгêภ giường, mắt ráo hoảnh nhìn màn hình laptop. Cô đang xem lại những hình ảnh của lễ kỷ niệm vừa được Đoàn trường đưa lên trang của nhà trường. Vi muốn đuổi những suy nghĩ trong đầu ra khỏi trí óc. Hình ảnh Vương Thăng tức giận khi thấy cô đứng với Minh Nhật không biết Vi nên vui hay buồn. Có phải Thăng không muốn cô trò chuyện với người con trai khác? Nếu thế chẳng phải cậu ấy cũng để ý cô hay sao? Cũng có thể Thăng tức giận bởi không thích kiểu con gáι đi đêm về hôm hoặc cậu ấy đang bực bội chuyện gì đó nên trút giận lên Vi. Cô không biết Thăng đang nghĩ gì, cũng như chẳng biết tác giả của đóa hoa tường vi xinh đẹp kia là ai. Nhưng cô đã từng nghĩ đến ngày Thăng trở về, cả hai người sẽ khác bởi sau hai năm xa cách, cô và Thăng đều trưởng thành hơn. Thậm chí có lúc cô đã nghĩ sẽ lấy hết can đảm để bộc lộ tình cảm của mình với Thăng, rồi cậu ấy nghĩ gì, nói gì cô cũng vui vẻ chấp nhận. Vậy mà ngày cậu ấy trở về, mọi thứ lại biến thành một cuộc cãi vã nảy lửa, để rồi cả hai kết thúc cuộc gặp gỡ bằng sự bực dọc.
Vi khẽ thở dài, gập Laptop lại và nằm xuống. Cô và Vương Thăng ʇ⚡︎ựa như hai dấu trong điện tích – trái dấu thì hút nhau, cùng dấu thì đẩy nhau. Có lẽ cô và anh ngông nghênh giống nhau, cái Tôi cao giống nhau nên đẩy nhau, chả biết nhường nhịn là gì.
Kể từ hôm đó, Vi không thấy Vương Thăng đến tìm mình. Trong lòng cô có chút hẫng hụt, nhưng rồi nghĩ lại và gạt đi. Mọi chuyện của cô và Thăng vốn chưa bắt đầu, tất cả những hình ảnh đẹp đẽ chỉ xuất hiện trong trí tưởng tượng của cô mà thôi. Có lẽ đêm đó cậu ấy vì tình cờ đi qua đây thôi. Vi không ở trong tιм thì việc gì Thăng phải tới kiếm tìm. Hè này, cô sẽ có một tháng đi tình nguyện ở huyện vùng cao cùng với các sinh viên trong khoa. Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, cô sẽ lên đường, tham gia vào các hoạt động sôi nổi của tuổi trẻ, đem sức trẻ giúp đỡ những người khó khăn hơn mình, sẽ được dạy chữ cho những trẻ nhỏ khát khao đến trường mà không có điều kiện, sẽ được gặt lúa với bà con nông dân, sẽ được tham gia làm các công trình thủy lợi…. Ý nghĩa của tuổi trẻ ở đó và những việc ấy có lẽ sẽ giúp cô quên đi tình cảm vụng dại thời học sinh…
Minh Nhật dù chuẩn bị ra trường nhưng vẫn cùng với khoa của Tường Vi tham gia chuyến tình nguyện này. Mọi người đều biết anh chàng cao lớn, hiền lành ấy theo đuổi Vi nhiệt tình lắm. Nhưng đúng như lời hứa với cô, Nhật luôn giữ khoảng cách, tôn trọng cô chứ không vồ vập thái quá như nhiều chàng trai khác. Có những lúc Vi nghĩ chẳng hiểu sao mình lại không thể rung động trước một người tốt như Minh Nhật, mà cứ ôm mãi bóng hình của một kẻ ăn nói cộc cằn, hễ gặp là cãi nhau như Vương Thăng? Nhưng biết làm sao được, tình yêu có gượng ép được đâu? Thế nên, một tháng ròng rã, Vi không vào ๓.ạ.ภ .ﻮ xã hội. Tгêภ vùng này, sóng phập phà phập phù, nếu rảnh, cô sẽ trèo lên cây gọi về cho bố mẹ và Tường San.
Em gáι cô đã chuẩn bị tất cả cho một năm học mới ở ngôi trường sư phạm mà nó mơ ước tại thành phố C sầm uất. San chọn thành phố C không phải bởi ở đó phát triển hơn, mà vì nhà và cả công việc của Trí Văn ở thành phố ấy, hai người sẽ dễ dàng gặp nhau hơn. Vi cũng như bố mẹ tôn trọng quyết định đó và hoàn toàn tin tưởng ở Tường San. Nhưng dạo gần đây, mỗi lần gọi điện về nhà, bé San cứ ậm ờ, ăn nói khó hiểu. Chả biết có chuyện gì, nhiều lúc tò mò, Vi hỏi nhưng con bé lại luôn tỏ ra là mình ổn. Em gáι cô rất ngoan lại dịu dàng, nữ tính nên chẳng bao giờ Vi phải lo lắng. Người nó yêu cũng chững chạc, đàng hoàng và tỏ ra ҳάc định lâu dài với San nên vô cùng gần gũi với gia đình cô dù biết phải chờ đợi San học hết Đại học và bố cô cũng vô cùng nghiêm khắc. Có thể nói Tường San đang có một cuộc sống rất bình yên, mọi thứ với cô bé đều tốt đẹp. Vi mừng vì điều đó. Ít ra, cô em gáι có ngoại hình giống mình luôn suôn sẻ mọi thứ, dù mới mười tám tuổi nhưng bé San rất ra dáng người lớn, chỉn chu trong mọi việc. Nhiều lúc bố mẹ còn yên tâm về San hơn cả chị của nó.
Một tháng sau…
Vi vui vẻ trở về, làn da trắng trẻo sau một tháng đi tình nguyện đã ngăm ngăm khiến bố cô bật cười:
– Mẹ nó ơi, thế này là dễ nhận biết nhỉ? Bé San lâu nay ôn thi vất vả, tuy có hơi xanh xao nhưng vẫn giữ làn da trắng, còn bé Tường Vi nhà mình giờ trông hay quá…
Vi dẩu môi:
– Ý bố là con xấu đúng không? Hi hi, một tháng nữa mới vào năm học, con sẽ ở nhà chỉ đọc sách và nấu nướng, vậy là trắng xinh ngay!
Cả nhà cũng cười vui vẻ. Sau bữa tối, Vi dọn dẹp cùng em rồi đi lên phòng. Trước giờ, hai chị em cô vẫn ở chung một phòng. Sắp tới, bố sẽ ngăn phía tầng dưới thêm một phòng nữa để tiện cho việc học tập của cô và Tường San. Em gáι cô vừa lên đến phòng thì vội lao vào nhà vệ sinh và nôn thốc tháo. Vi hσảпg hốϮ chạy theo:
– Bé San, sao thế? Em khó chịu ở đâu?
Vỗ vỗ lưng em, chờ cho San nôn hết, Vi mới nhìn kĩ em. Cô giật mình khi nhận ra Tường San xanh xao hẳn, gầy sọp đi. Con bé học rất tốt, đâu phải ôn thi vất vả đến mức này? Với lại, nó biết kết quả đỗ đại học cách đây một tháng rưỡi rồi kia mà, đâu phải mới thi xong? Trước ngày Vi đi tình nguyện, San vẫn hồng hào, tròn trịa, sao mới một tháng mà trông nó xơ ҳάc thế này? Vi lo lắng:
– Bé San, mai chị đưa em đi khám nhé!
Tường San lắc đầu, hai dòng nước mắt tuôn rơi tгêภ gương mặt xinh đẹp:
– Chị Hai, không cần đâu… em…
Vi nhíu mày:
– Làm sao? Thôi, ra giường ngồi cái đã!
Cô đỡ San ngồi xuống giường rồi vuốt mấy sợi tóc của em đã dính bết vào trán:
– Bình tĩnh, có chuyện gì từ từ nói chị nghe!
Tường San ngước nhìn chị rồi bật khóc nức nở:
– Chị Hai, em sai rồi. Em không biết đối mặt với bố mẹ kiểu gì đây????
Chưa bao giờ Vi thấy Tường San tồi tệ như thế. Cô vỗ lưng em rồi nói:
– Bé San, chuyện gì cũng có thể giải quyết được hết Em nói chị nghe xem nào
San nhìn chị, đôi mắt đã sưng mọng:
– Chị, chị ơi….em…em….có..thai…rồi…