Tình cuối – Chương 10

Tác giả: An Yên

Thấy cô bạn thân úp hai bàn tay vào gương mặt nức nở, Thảo vỗ vỗ lưng Vi rồi thở dài:

– Thôi nào, ban nãy lại cãi nhau hả? Bá Trọng nói không sai chút nào, ” thương nhau lắm cắn nhau đau” mà. Cậu với Vương Thăng tớ nghĩ kiểu như đều có tình cảm với nhau nhưng cậu ấy vì một lý do gì đó mà chưa chịu thừa nhận thôi!

Vi sụt sùi:

– Thôi bỏ đi, chẳng đâu vào đâu cả, mơ hồ lắm. Không sao đâu, cũng đã có gì, đã nói gì đâu, tất cả chỉ là cảm giác! Cách xa hai năm không liên lạc, rồi cậu ấy cũng sẽ quên thôi và tớ cũng vậy. Dù gì cũng ưu tiên việc học trước mà, về đi!

Những câu nói ấy, cử chỉ ấy lại vô tình lọt vào tai ông Vương Doãn Nghiêm đang đứng cách đó không xa, khiến bố Vương Thăng vô thức mỉm cười. Ông nhìn cô bé xinh xắn vừa tạm biệt con trai mình, trông con bé có vẻ ngoài nhỏ nhắn nhưng khá mạnh mẽ. Ban nãy ông có nghe màn ᵭấu khẩu giữa hai đứa và hận thằng con cứ loanh quanh mà chẳng nói nổi cảm xúc của mình. Nhưng ông biết hai bạn trẻ này đang hướng về nhau, lo cho nhau và chẳng muốn đối phương nghĩ tới một ai khác. Nhìn bọn trẻ, ông như được thấy lại chính mình trong bộ quân phục kia. Nhưng nếu ông là cái thằng nhóc Vương Thăng thì đã có thể ăn nói ʇ⚡︎ử tế hơn rồi, không để con bé khóc nức nở thế kia… Haizzz, Thăng à, con còn non và xanh lắm! Nếu để mất những tình cảm trong trẻo của tuổi học trò thì đừng nhận làm con trai của Vương Doãn Nghiêm này nha con! Ông không lại chỗ Tường Vi mà vỗ về mẹ của Vương Thăng rồi lên xe trở về nhà…

Thời gian cứ thế trôi đi, Tường Vi vẫn chuyên tâm vào việc học. Với điểm số cao ngất ngưởng trong kỳ thi Trung học Phổ thông Quốc gia, cô bé được bầu làm lớp phó phụ trách học tập. Mạnh mẽ, quyết đoán và dứt khoát đúng như phong cách của mình, Tường Vi trở nên nổi bật trong trường Công Nghệ Thông Tin dù cô mới là sinh viên năm thứ nhất. Vẻ đẹp của cô nhanh chóng thu hút rất nhiều lời tỏ tình của các chàng trai Công nghệ thông tin, chẳng hiểu vì sao cứ nhìn họ, Vi lại thấy nhàm chán? Cô không ghét bỏ nhưng cũng chẳng tỏ ra thân mật vì hiện tại Vi không nghĩ đến chuyện yêu đương. Trong số những người theo đuổi cô, có một chàng trai rất nổi bật là Cao Minh Nhật.

Cậu ấy hơn Tường Vi hai tuổi, là sinh viên năm thứ ba. Nhật có một vẻ ngoài chín chắn, thường cùng Tường Vi tham gia các hoạt động học tập ngoại khóa của trường. Ngay từ lần đầu nhìn thấy Vi, Minh Nhật đã bị hút hồn bởi vẻ đẹp vừa có chút man dại lại vừa trong trẻo của cô. Cùng hoạt động ngoại khóa, Nhật thấy được cô rất mạnh mẽ và dứt khoát. Điều đó khiến Nhật bị hấp dẫn nên đã chủ động bắt chuyện với Vi nhiều hơn. Điều lạ là trong khi rất nhiều nữ sinh theo đuổi mình, trái tιм Nhật lại chỉ hướng về Tường Vi bé nhỏ, trong khi cô lại hoàn toàn hờ hững với anh…

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới ngày nào đó, Tường Vi đã trở thành sinh viên năm thứ hai của Trường Đại học Công nghệ thông tin. Cô vẫn xinh đẹp, giỏi giang và trái tιм vẫn chẳng mở cho ai khác. Vi và Thăng không hoàn toàn cắt đứt liên lạc mà thực ra là rất ít, bởi trong trại huấn luyện không được sử dụng điện thoại thường xuyên, mọi thứ đều có nguyên tắc nhất định.

Dù Vi biết rồi mọi chuyện sẽ chẳng đâu vào đâu cả, tình cảm học trò mà. Có những lời hứa hẹn dài lâu, nhưng khi bước vào Trường đại học rồi cũng đường ai nấy đi đấy thôi. Huống hồ cô và Vương Thăng chưa một lời hứa hẹn. Biết thế rồi, vẫn cố lao vào việc học để quên đi rồi, vậy nhưng mỗi lần nghe ai đó nhắc đến cậu ấy, hoặc vào một dịp hiếm hoi nào đó thấy Facebook của cậu ấy đăng một bức hình, đăng một Status, Vi lại thấy tιм ᵭ.ậ..℘ mạnh. Tường Vi đâu phải kẻ lụy tình đến mức ngớ ngẩn. Những thông tin tгêภ trang cá nhân của Vương Thăng, cô nàng có thể xem đi xem lại cả trăm lần nhưng chỉ lặng lẽ thả tιм chứ không hề bình luận câu nào cả. Nhiều lúc Vi sợ một ngày nào đó sẽ mệt mỏi khi dõi theo cậu ấy, nhưng chẳng hiểu sao trái tιм của cô bé vẫn không ngừng nghĩ về anh chàng đó. Có lúc Vi cho rằng mình đang ʇ⚡︎ự ảo tưởng về một tình yêu mà đã hai năm rồi không gặp gỡ cũng chẳng chuyện trò gì.

Hai cái Tết trôi qua, năm nào cũng vậy, đúng thời khắc giao thừa, Vi lại nhận được tin nhắn của Vương Thăng. Dù điện thoại đầy dữ liệu cỡ nào, dù bao nhiêu thứ đã bị xóa đi thì hai cái tin nhắn ấy cùng những hình ảnh của chàng trai ấy luôn còn. Có những lúc Vi ʇ⚡︎ự cười mình, hay là cứ xóa quách cho xong, không thấy thì sẽ nhanh quên thôi. Thế nhưng, ngón tay đưa lên rồi lại hạ xuống, thôi đừng bấm vào vậy, không bấm vào thì sẽ không đọc vậy thôi…

Cứ thế, Tường Vi cũng không thể nào biết được rằng có một chàng trai ngoài mặt lạnh như băng, hễ cứ gặp cô là cãi vã kịch liệt, thế nhưng trong hành trang mang theo vào trại huấn luyện có hai tấm hình được cất giữ cẩn thận. Một tấm hình ba nhân bốn mà anh chàng Bí thư cứ bắt cô bé Lâm Tường Vi nạp nhiều hơn mọi người vì ” vô tình làm mất ảnh” của cô theo cách nói của cậu ấy. Tấm ảnh thẻ đó được cất cẩn thận trong chiếc ví mang theo bên người. Một tấm hình khác của Tường Vi khi cô bé mặc áo dài ngượng ngùng đứng dưới gốc phượng được anh Bí thư chụp lén trong ngày cả lớp chụp ảnh kỷ yếu. Cô nàng ngông nghênh không thích mặc mấy bộ dịu dàng nữ tính, ngại ngùng tạo dáng khiến Vương Thăng ngỡ ngàng mất mấy chục giây rồi quyết định lưu lại hình ảnh đó. Bức hình ấy được in ra, ép Plastic cẩn thận và cất vào ba lô như một thứ quý giá, như cất giữ thứ tình cảm trong veo của Tuổi thanh xuân rực rỡ nhất.

Có một lần Bá Trọng thở dài khi thấy Thăng đặt ngón trỏ của mình lên đôi môi của cô bé trong bức ảnh:
– Đồ hâm, oanh liệt đâu không biết, thích cũng không dám nói!

Thăng bật cười:
– Tao cũng thấy lạ, cứ gặp là cãi nhau, nhưng xa lại thấy thiêu thiếu!
Bá Trọng nhìn anh bạn thân:
– Này, thế mày không sợ huấn luyện xong thì Vi sẽ yêu người khác mất rồi à?

Thăng lắc đầu:
– Có lần tao nghe một vị trụ trì nói chuyện với chữ Duyên. Tao mặc định vào cái chữ “duyên ” ấy, có duyên thì sẽ gặp lại, vô duyên thì hứa hẹn cũng chẳng được gì. Cho nên cứ để vậy đi, đến đâu thì đến. Chứ lỡ hứa hẹn mà xa cách lại càng khó chịu!

Rồi cứ thế, chẳng mà thời chiến tranh lửa đ.ạ.n b.o.m rơi, những cάпh thư chẳng được gửi đi, thời đại 4.0 với rất nhiều cám dỗ, rất nhiều phương tiện hiện đại, vậy mà hai trái tιм lạ lùng ấy lại chỉ biết thổn thức khi nghĩ về nhau. Có lẽ, thứ níu giữ họ là một sợi chỉ tình cảm, sợi chỉ ấy bắt đầu từ tuổi thanh xuân son trẻ, dù mong manh nhưng lại rất trong trẻo và đẹp đẽ, đủ để tạo nên một thứ niềm tin vững chắc dù nhiều lúc chính bản thân họ lại thấy mơ hồ…

Tường Vi học xong năm thứ hai cũng là lúc bé Tường San bước vào trường Đại học. Con bé là thủ khoa của Đại học Sư phạm tiểu học, cái ngành nghề đúng với tính cách nhẹ nhàng của nó. Càng lớn, Tường San càng nữ tính và những nét giống Tường Vi lại càng rõ. Phải thật thân thiết và hiểu tính cách của hai chị em mới ρhâп biệt được. Sự giống nhau kỳ lạ ấy khiến nhiều người thấy thú vị, nhất là những chàng trai đến tán tỉnh hai cô bé này. Bố mẹ Tường Vi thực sự hài lòng và ʇ⚡︎ự hào về chị em cô. Cái tiếng ” không có con trai nối dõi ” mà dòng họ khoác lên người ông Tường Dĩnh chưa bao giờ khiến ông để tâm vì sự xuất sắc của hai cô con gáι.

Một hôm, đã ℓêп gιườпg chuẩn bị đi ngủ, Tường San rụt rè:
– Chị Hai…

Tường Vi ngó cái bộ mặt của em rồi nói:
– Bé San có chuyện khó nói à?
San gật đầu rồi nhoẻn cười:
– Chị hai này, em… em …

Tường Vi nhíu mày:
– Gì thế? Này, đừng nói là đang yêu đấy nhé!
Cô bé San đỏ ửng cả mặt:
– Có … được không chị? Là anh Trí Văn đó!

Tường Vi cố lục lại trong trí nhớ hình ảnh những chàng trai hay tới nhà cô chơi với Tường San rồi” à” lên một tiếng. Trí Văn hơn Tường San tận tám tuổi, anh chàng ấy đã theo đuổi em gáι Vi từ ngày con bé học lớp mười một cơ, nhưng Tường San rõ ràng lắm, học là học không tính đến yêu đương. Trí Văn rất lịch lãm, gia đình khá giả và anh ấy đang là kế toán trưởng của công ty xăng dầu. Đúng là người nhiều tuổi trải đời hơn nên trông anh Trí Văn chững chạc lắm. Tường San cũng là con bé rất hiểu chuyện nên hợp nhau là đúng rồi. Vi nhìn em gáι:
– Ờ chị thấy anh ấy chín chắn đấy!

Tường San lại ngượng ngùng:
– Chị hai, chị đừng nói với bố mẹ nha. Em sợ bố mẹ sẽ không vui vì em mới vào đại học, mà em cũng mới chấp nhận lời tỏ tình của anh Trí Văn.
Tường Vi biết chứ, em gáι cô rất hiền, con bé sợ bố mẹ buồn hoặc ngăn cấm dù hai chị em đã lớn rồi, bố mẹ cũng không bao giờ khắt khe cả! Vi nhìn em:
– Anh Trí Văn là người tốt, chị tin anh ấy sẽ đối tốt với em!
Tường San siết tay vào nhau:

– Nhưng …. em có người yêu rồi. Thế sao chị không đồng ý anh Minh Nhật?
Tường Vi mỉm cười, ánh mắt ấy lấp lánh niềm vui khi nghĩ đến bộ quân phục màu xanh lá:
– Vì chị và anh Minh Nhật chỉ có thể là anh em! Mà thôi, dẹp đi, quan trọng giờ chị thích bay nhảy đã, em yêu gì thì yêu, phải chăm lo học tập. Còn giờ thì ngủ đi, ngày mai chị còn phải lên trường sớm để họp chuẩn bị cho dịp kỷ niệm hai mươi năm thành lập trường!
Tường San mỉm cười:
– Chị hai vui vẻ là được, chị vui thì em vui!

Tường Vi với tay tắt đèn điện, chỉ để lại ánh đèn ngủ mờ mờ. Con bé San nói đúng, chỉ cần vui vẻ là được. Dù ngoài kia có nhiều điều khiến con người ta mệt nhoài mà chống đỡ, nhưng chỉ cần khép cάпh cửa nhà, mệt mỏi đều bị ngăn lại, không gian ấm cúng sẽ được mở ra, dịu dàng xua đi mọi tổn thương trong ta, ôm ấp vỗ về ta, không gian ấy chính là GIA ĐÌNH…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *