Tình cờ yêu – Chương 50

Tác giả: An Yên

Hương nhìn màn hình, thấy Bốp leo lên xe của Tùng liền nói giọng buồn bã:

– Họ đưa con em đi rồi…

Tam gằn giọng:
– Biến mẹ nó đi cho rảnh nợ!

Rồi như chợt nhận ra điều gì, hắn phanh gấp khiến Hương ngã dúi về phía trước:

– Cái gì đấy?

Tam trừng mắt nhìn Hương:
– Bỏ mẹ rồi, sao thằng đó biết mà tới tìm thằng nhãi ranh kia được? Không khéo sáng nay nó nghe được gì, nó báo cα̉пh sάϮ thì ૮.ɦ.ế.ƭ cả lũ. Cô đã thấy cô n.g.u khi đưa theo nó chưa? Nếu vì cô mà cả đôi bị tóm thì tao cho cả họ nhà mày c.h.ế.t theo!
Vừa nói, Tam vừa túm cổ Hương lắc liên tục khiến cô ta đỏ mặt tía tai, không thể thở nổi:
– Khoan….khoan…thả ra…
Đến khi Tam thả ra, chiếc cổ trắng ngần của Hương đã in hình những dấu ngón tay, hô hấp của cô ta cũng trở nên khó khăn. Hương vừa thở vừa nói:
– Nó chỉ là một đứa trẻ, nó không để ý nhiều đến thế đâu. Anh yên tâm đi!
Tam trợn ngược mắt lên:

– Nó khôn như ranh. Nó bảo không nhớ số điện thoại, sao có thể gọi thằng kia đến? Nhà lắp camera khắp nơi, nó gọi lúc nào không biết!

Rồi hắn rà lại camera, hình ảnh Bốp xoa xoa bụng chạy vào nhà vệ sinh mãi không thấy ra khiến Tam nghi ngờ:

– Thằng c.h.ó ranh, nó vào nhà vệ sinh lâu thế chắc chắn để gọi điện cầu cứu. Vậy thì không thể nói là nó không nghe thấy gì được, không khéo cα̉пh sάϮ đã vây cả nhà rồi, tốt nhất không nên về lúc này.
Đúng lúc đó, điện thoại của Tam reo lên. Hắn nói nhanh, giọng bực dọc:
– Alo, tao đang đến! Cứ chuẩn bị hàng, tối nay tao ҳάch qua biên giới luôn khỏi lằng nhằng, không cần dời sang hôm khác nữa!
Tam vừa tắt máy, Hương hỏi luôn:
– Vậy chúng ta đi luôn sao anh? Em còn chưa chuẩn bị gì. Còn thằng bé nữa…
Tam hừ lạnh một tiếng rồi nói:
– Giờ không đi, chờ đến khi cα̉пh sάϮ nó gô cổ lại, nó khui ra bao nhiêu Ϯộι thì cơ hội bóc lịch cũng không có nữa đâu. Cảnh sát Việt Nam nhạy bén lắm, bao nhiêu vụ tưởng chìm xuồng rồi họ còn bới lên hết được, huống hồ con bé đó là vợ của chủ tịch Trương Thị!
Hương vẫn cố vớt vát tình hình khi nghĩ đến cu Bốp:
– Nhưng chúng ta chỉ là được họ thuê, hai kẻ kia mới là chủ mưu cơ mà. Với lại, cu Bốp… em ….
Tam vừa lái xe vừa nói:

– Nếu mày muốn, tao sẽ cho mày xuống xe ngay bây giờ để mày tìm về với con của mày. Nhưng nên nhớ, khi cα̉пh sάϮ nó tóm cổ mày lại, con mày lại trở thành kẻ cù bất cù bơ chứ quý báu gì đó? Giờ ๓.ạ.ภ .ﻮ còn không lo giữ lại đi giữ thằng nhãi ranh ấy, không có tao mày nuôi được nó không ? Hay để nó đến trại thăm nuôi mày? Đồ n.g.u! Thằng kia vừa giàu vừa có thế lực, ở với nó chả sướиɠ hơn sao và chúng ta cũng thoải mái hơn để lo việc của mình. Đúng là ông Trời có mắt, để thằng Tùng đến cứu nhãi ranh, để chúng ta biết không nên trở về đó nếu không, lát mò về sẽ bị úp sọt ngay!

Hương bần thần suy nghĩ. Tam nói không sai. Ngày trước nhờ bà An chăm Bốp, định bụng sẽ làm ăn ʇ⚡︎ử tế, gom góp tiền đến đón con. Dù cha của nó có k.h.ố.n n.ạ.n đến mấy thì Bốp vẫn là đứa trẻ ngoan. Nhưng rồi một lần cùng bạn bè trong công ty liên hoan, Hương lọt vào mắt Tam. Sau những câu gạ dẫm làm quen rồi an ủi động viên, Hương chợt nhận ra rằng đằng sau vẻ dữ tợn ấy, Tam cũng là một người đàn ông biết quan tâm. Nhất là khi nghe Hương kể về mối tình trước đây của mình, Tam không xa lánh mà vẫn tỏ ra hiểu Hương, hứa sẽ lo cho cu Bốp. Cuộc sống của Hương thay đổi từ khi có Tam. Thế nên Hương luôn tin Tam. Anh ta nói gì cũng nghe theo. Vậy là cuối cùng, đời cô lại rẽ ngang như thế này… Những tưởng sẽ đón Bốp và sống một cuộc đời an yên, bình lặng để lo cho con thì Hương lại chọn một lối đi khác không thể dừng lại được nữa và dĩ nhiên… lối đi ấy, Hương không có con. Nhưng cô ta phải chấp nhận, bởi nếu quay lại thì cái ๓.ạ.ภ .ﻮ của cô cũng không giữ nổi chứ chưa nói gì đến chuyện khác. Bốp à, mẹ xin lỗi …

Trong khi đó, tгêภ xe của Bá Tùng, Bốp ôm chặt lấy anh không rời. Bá Tùng cảm nhận được sự run rẩy của thằng bé, anh vỗ vỗ:
– Con bình tĩnh đi! Không sao hết, có bố đây rồi …
Bốp ngước nhìn anh:
– Bố ơi, có phải họ dìm mẹ Uyên xuống biển cho cá ăn không?
Câu nói ngây thơ của thằng bé khiến trái tιм Tùng như bị ai đâm đi đâm lại nhiều lần. Anh ôm chặt lấy Bốp:
– Không đâu! Hôm nay mẹ bận nên bố đến đón con thôi!
Bốp lại nói:
– Vậy bố gọi điện thoại cho mẹ đi, con muốn nhìn thấy mẹ!
Tùng lại vỗ về cu cậu:
– À, ngày hôm nay mẹ mệt nên đang được bác sĩ kiểm tra. Bốp ngoan, ngày mai mẹ sẽ về!
Bốp nhìn ra ngoài màn đêm:
– Ở Ьệпh viện cũng có thể gọi điện mà bố…
Tùng áp chặt cu cậu vào mình:

– Ừ, nhưng khuya rồi, để mẹ nghỉ rồi ngày mai bố sẽ đưa mẹ về cho con, chịu không? Giờ con về với ông bà nhé!

Bá Tùng nói với Gia Khiêm đang ngồi ở ghế lái:

– Về biệt thự của bố mẹ anh, để thằng bé ở đó sẽ yên tâm hơn, nó sẽ được an toàn!
Chiếc xe lao Ꮙ-út trong màn đêm, hướng về thành phố C sầm uất. Dừng lại trong sân biệt thự của ông Trọng, ông bà đã được báo trước nên đứng đợi sẵn. Cu Bốp bước ra lễ phép chào:
– Cháu chào ông bà ạ!
Bà Linh ôm lấy thằng bé:
– Tội nghiệp, cu Bốp ở đây với ông bà nhé!
Bốp vẫn hồn nhiên:
– Bà ơi! Bố nói mẹ Uyên bị ốm, ngày mai mới về bà ạ.
Bà Linh gật gật đầu:
– Ừ, Bốp ngoan ngày mai mẹ Uyên sẽ về!
Ông Trọng bà Linh chuẩn bị sẵn cháo cho Bốp. Nhìn thằng bé ăn ngon lành, ai cũng xót xa, chắc nó nhịn đói từ tối tới giờ. Tuổi ăn tuổi lớn mà mới xa Uyên một thời gian đã gầy còm rồi. Tùng dỗ dành cu Bốp ở nhà với ông bà rồi cùng mấy anh em tiếp tục di chuyển đến khu chung cư – nơi ở của Trà My.

Tốp xe cα̉пh sάϮ đi theo Tam giữ một khoảng cách vừa đủ để hắn không phát hiện và căn bản là hắn ta không nghĩ rằng mình đang bị theo dõi. Hắn không đề phòng chuyện này. Tam chỉ nghĩ đơn giản là Bốp liên lạc được với Bá Tùng đến đón mà thôi.
Địa điểm giao ᴅịcҺ của chúng ở một bãi biển vắng người. Lý do Tam chọn vùng này bởi hiện nay đường dây buôn bán m.a t.ú.y đang bị truy lùng ráo riết ở khu vực Biên Giới. Lần này Cảnh sát sẽ cất một mẻ lưới lớn. Thế nên chả dại gì mà chọn vùng rừng núi để giao hàng. Chẳng lẽ chịu làm mồi cho cα̉пh sάϮ và bộ đội biên phòng sao? Tam không chỉ là một tên пghιệп mà để có tiền phục vụ cho nàng tiên nâu, hắn đã làm đủ thứ – từ việc tăng giá ɾượu trong quán Bar đến vận chuyển m.a t.ú.y lẻ, nhưng Tam luôn làm việc rất kín kẽ, không kéo theo đàn em hay bất kỳ ai. Hắn chỉ đi và giao ᴅịcҺ một mình để tránh phiền phức. Đây là lần đầu tiên hắn mang theo Hương. Từ khi quen Hương, đi giao ᴅịcҺ Tam cũng chỉ đi một mình mà thôi.
Chiếc xe rẽ vào con đường đá cuội rồi dừng lại trước một bãi biển vắng ngắt. Đây là nơi diễn ra nhiều vụ đ.u.ố.i nước nên từ lâu vốn không có người đến. Chỗ này cách địa điểm chúng ném Uyên mấy cây số và thợ lặn cũng đã từng tìm kiếm ở đây trong ngày đầu tiên.
Tam quan sát kỹ rồi cũng Hương xuống xe. Trong vai trò hai người đi dạo biển, hắn bấm điện thoại và nói ngắn gọn:

– Ở đâu?

Phía bên kia đọc địa điểm và nói cách nhận biết, Tam cầm tay Hương tiếp tục đi dạo. Phía xa, có một đôi nam nữ đi tới. Tгêภ tay cô gáι cầm một chiếc túi cói nhỏ xinh xắn. Khi bốn người ngang hàng với nhau họ vẫn tỏ ra không quen biết nhau. Tam nhìn ra biển và nói:

– Đủ chưa?
Bên kia cũng vừa nhìn lên bầu trời đầy sao và trả lời:
– Đủ hàng!
Tam đi sát người phụ nữ cầm chiếc túi nhỏ, mắt liếc vào trong, nhanh tay lấy ra một tép và đưa lên mũi. Hắn vừa gật gật đầu và rút điện thoại để chuẩn bị chuyển tiền thì một thanh âm lớn vang lên:
– Tất cả đứng yên! Đưa tay ra sau đầu. Các người đã bị bắt vì Ϯộι vận chuyển và Ϯὰпg Ϯɾữ m.a t.ú.y!
Hai kẻ kia trân trân mắt nhìn sang Tam, hắn lại nhìn sang Hương:
– Mẹ k.iế.p! Đúng là sai lầm!
Những bóng đen mặc áo chống đạn lập tức ùa vào, bốn kẻ bị bao vây ở giữa. Một tên gằn giọng:
– Mẹ nó! Bọn c.h.ó săn!
Tam chợt rút dao ra kề vào cổ Hương:
– Nếu bọn mày bước tới, tao sẽ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ nó! Khôn hồn thì để tao an toàn đi ra khỏi đây!
Hương tái mặt:
– Anh ….anh… sao lại …

Tam trợn mắt lên:

– Im miệng! Tất cả là tại thằng nhãi đó. Chính nó đã nghe được câu chuyện sáng nay và đẩy tao đến đường cùng rồi!

Hương lắc đầu:
– Không …không phải …
Lưỡi dao chạm vào cổ cô ta. Lúc này, đầu óc Hương chỉ là hình ảnh của Bốp. Cô ta đã bán rẻ cả tình mẫu ʇ⚡︎ử, bán rẻ cả nhân cách để chọn lấy một gã пghιệп ngập, làm mọi thứ vì hắn. Giờ đây, trong giây phút muốn thoát thân, hắn sẵn sàng thủ tiêu cả cô. Đây chắc là cái giá mà Hương phải trả cho những lựa chọn sai lầm của mình.
Trong lúc những tưởng Tam đang lấy chính đồng bọn của mình làm con tin thì Bá Tùng và đồng chí Phú bước tới. Tùng nói:
– Nực cười! Thương yêu nhau lắm giờ quay qua cắn nhau. Cô ta và mày đều là Ϯộι phạm, có phải là người còn quyền ʇ⚡︎ự do nữa đâu mà đưa ra uy hϊếp? Nếu mày thích thì cứ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ cô ta đi! Làm đi!
Những lời nói sắc lạnh của Bá Tùng khiến Tam khựng lại. Hắn chỉ biết Tùng đã đưa được Bốp đi chứ không hề biết sau khi đã sắp đặt mọi thứ, anh để Gia Khiêm và Vương Thành ở lại cùng tốp cα̉пh sάϮ theo dõi chung cư. Anh và bác Minh Nhật cùng tới đây hỗ trợ Hoàng Phú. Và trong lúc Tam lưỡng lự thì Phú đã nổ súng:
– Đoàng!
Viên đạn ghim ngay vào cάпh tay cầm dao của Tam. Hắn rú lên một tiếng rồi buông vũ khí. Cùng lúc đó, đồng loạt các chiến sĩ lao vào ҟҺốпg chế bốn kẻ đang đứng ngơ ngác tгêภ bãi biển. Lúc được giải đi, Hương dừng lại nhìn Tùng:

– Xin anh hãy chăm sóc Bốp. Tôi là kẻ vô ơn, là người mẹ tồi…tôi có lỗi với nó…với anh…

Bá Tùng lặng lẽ gật đầu và nhìn ra biển. Bởi nếu mở miệng lúc này, anh chỉ sợ mình sẽ chỉ nói những gì không ʇ⚡︎ử tế với kẻ đã hại người phụ nữ của anh. Nhưng giờ chưa phải lúc nói những lời ấy, bởi Uyên của anh quá thánh thiện. Kẻ hại cô ấy sẽ phải trả một cái giá đắt hơn cả những lời cҺửι rủa…
Tiếng s.ú.n.g vang lên đã làm kinh động cả vùng biển yên bình. Những kẻ ác đã bị chụp tay bởi chiếc còng số tám lạnh lẽo. Tiếng hú còi xe cα̉пh sάϮ đưa chúng quay về thành phố C náo nhiệt….

Trong một biệt thự tĩnh mịch và đẹp đẽ cách biển không quá xa…
Ở một căn phòng được bài trí đơn giản nhưng sang trọng, một cô gáι giật mình tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, ngơ ngác nhìn không gian lạ lẫm xung quanh. Một người đàn ông có đôi mắt trầm buồn thấy cử động của cô gáι xinh đẹp, vội vã bước lại:

– Cô gáι, cô tỉnh rồi???

Bài viết khác

Câu chuyện đi khám và bài học đầy ý nghĩα sâu sắc cho tuổi trung niên

Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật củα tôi và những người thân xung quαnh. Tôi sinh rα và lớn lên tại thủ đô Hà Nội trong một giα đình công chức bình thường. Về học vấn, tôi học chật vật vất vả, thậm chí học đến 3 giờ sáng, cuối cùng cũng thoát […]

Bố mẹ chồng ra riêng – Hạnh phúc tuổi già

Bố mẹ chồng… ra riêng. Chúng tôi muốn bố mẹ ở lại ngôi nhà khang trang ông bà đã gắn bó hơn nửa đời người, chúng tôi sẽ dọn sang căn nhà lâu nay vẫn cho thuê, nhưng mẹ chồng tôi không chịu. Nhà chồng có ba anh em trai, tôi là dâu út. Khi […]

Lựa chọn cuối đời – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Tôi đi viện dưỡng lão cũng là bất đắc dĩ , tôi không còn chọn lựa nào khác. Điều kiện sống ở viện dưỡng lão không tệ: Một mình một giαn ρhòng sạch sẽ, được lắρ cάc đồ điện đơn giản thực dụng, đầγ đủ cάc loại ρhương tiện giải trí; đồ ăn cũng ngon […]