Tình cờ yêu – Chương 42

Tác giả : An Yên

Ngày hôm sau…

Tгêภ một số trang báo lá cải có bài đăng về sự trở lại của người mẫu tiềm năng Trà My với những lời có cάпh. Những câu từ phỏng vấn về các dự định trong tương lai của cô người mẫu được báo chí ca tụng, nhất là khi nghe cô ta nói về việc sẽ lấn sân sang điện ảnh của mình với một diện mạo mới sẽ xuất hiện trong tương lai gần.
Cô quản lý cũ của Trà My trong đội người mẫu gọi điện thoại cho cô ta:
– Em giỏi nhỉ? Mới vào nghề người mẫu mà vượt qua bê bối nhanh ghê!

Trà My cười cười:

– Con người ta hơn nhau cái đầu chị ơi! Em đã và đang trở lại, những kẻ phá em cứ chờ đấy!
Tắt máy, My ngồi mường tượng ra vị trí vedette của mình, cùng những vai diễn chính sẽ thành công trước con mắt hằn học, ganh tị của những kẻ khác. Cô ta cười một mình:
– Cuộc đời này chẳng phải chúng ta đã diễn từ khi mới sinh ra hay sao?

Vài ngày sau, tại sân bay Thành phố C…

Bá Tùng cùng Văn Nam lên đường đi Hàn Quốc. Hôm nay, Tú Uyên xin nghỉ để tới nhà chuẩn bị đồ cho anh và cùng anh ra sân bay. Văn Nam ngồi xe với vợ, Bá Tùng và Tú Uyên được tài xế của anh đưa ra sân bay. Ngồi ở hàng ghế sau, anh nắm chặt tay cô:

– Nếu em buồn thì về quê chơi vài hôm hoặc qua nhà bố mẹ chơi cho khuây khỏa, nghe chưa?
Uyên thoải mái ʇ⚡︎ựa vào vai anh:
– Em thuộc hết những gì anh dặn rồi đấy!
Bá Tùng lại lên tiếng:
– Nói là đi một tháng chứ nếu công việc ổn thì chắc ba tuần là anh về thôi!
Tú Uyên nhìn ra ngoài đường phố:
– Trung tâm cũng dời lịch đi biển sau hai tuần nữa, vì có mấy lớp thi sớm, phải để học sinh thi xong mới đi cho thoải mái anh ạ!
Bá Tùng thơm lên trán cô:
– Anh sẽ gọi điện thoại cho em mỗi ngày!
Anh tài xế ngồi ở ghế lái bật cười:
– Chưa bao giờ chủ tịch Tùng đi công tác mà lại bịn rịn thế này. Tình yêu quả là có sức mạnh diệu kỳ! Trước đây sếp đi đâu thì chỉ ҳάch vali lên và đi, điều lưu luyến nhất chính là gia đình. Nay sếp có thêm chị Uyên nên tâm trạng hẳn!
Bá Tùng bật cười:

– Chú cứ yêu đi rồi rõ!

Anh chàng tài xế ranh mãnh nói:

– Em phải có sự nghiệp vững vàng đã, với lại kiếm người tốt như chị Uyên đâu dễ!
Tú Uyên nói:
– Anh Hùng cứ khen, tôi cũng chỉ là người bình thường thôi. Điều quan trọng là chúng tôi hợp nhau ý!
Hùng gật đầu:
– Vâng, tình yêu quan trọng nhất là sự hòa hợp!
Đây không phải là lần đầu tiên Uyên tới sân bay. Nhưng cảm giác lúc này rất lạ – vừa nhớ, vừa tiếc lại vừa mong:
– Anh nhớ ăn uống đầy đủ nhé! Thuốc em chuẩn bị cả rồi, anh đã nhớ chỗ em để tђยốς chưa ạ?
Tùng vuốt mái tóc cô:
– Anh nhớ hết mọi thứ em dặn, nhưng nhớ nhất vẫn là em – thứ mà lần này anh không mang theo được!

Rồi như ở chốn không người, anh cúi xuống ή.ɠ.ậ.ɱ ɭ.ấ.γ môi cô. Nụ hôn dù rất nhanh nhưng đủ khiến trái tιм Uyên loạn nhịp. Cô tạm biệt anh và Trợ lý Văn Nam, trò chuyện qua lại với vợ anh Nam một chút rồi cùng Hùng lên xe trở về dãy trọ…

Trống trải nhất là lúc này đây. Cu Bốp đã về với mẹ Hương, Tùng đã sang Hàn Quốc, Uyên thực sự cảm thấy lòng mình như một khoảng trống rất rộng. Không được, nếu mình buồn thì anh cũng sẽ không vui, sẽ lo lắng. Vì thế, Uyên sẽ khiến cho mình bận rộn, như thế thời gian sẽ trôi nhanh hơn.
Nhìn đồng hồ mới bảy giờ tối, cô đi ra tiệm hoa của chị Quỳnh. Buổi tối không phải làm nhiều, chỉ bán hoa đã cắm sẵn thôi. Uyên ʇ⚡︎ự chọn và cắm một giỏ hoa rồi tạm biệt chị, đi xe máy tới biệt thự của ông Trọng. Mấy hôm trước, vợ chồng ông có gọi Uyên tới cùng ăn cơm mà cô lại bận ôn thi cho học sinh nên chưa tới được. Thế nên hôm nay, cô tới chơi với hai người cho vui, bởi Uyên biết Cẩm Trang vắng nhà luôn, anh Tùng lại mới đi Hàn Quốc, chắc là bố mẹ anh cũng trống trải. Tú Uyên suy nghĩ đơn giản hơn những cô gáι khác, bởi Uyên thấy nhiều người khi yêu cứ quà cáp này nọ hay bám rịt lấy gia đình người yêu để nịnh bợ. Uyên không như thế. Cô chỉ đơn giản xem đây như gia đình thứ hai của mình, mọi người rất tốt với cô nên Uyên trân trọng tấm chân tình ấy.
Tiếng chuông cửa vừa vang lên, Uyên đã thấy bóng dáng nhỏ bé của Ꮙ-ú Tư bước ra:
– Ồ, cô Tú Uyên, cô vào đi, ông bà chủ đang xem phim, vừa nhắc sao không thấy cô tới. Ông bà sợ cô buồn khi cậu Bơ đi công tác!
Uyên cúi chào bà Ꮙ-ú rồi nói:
– Dạ, con đã tới đây rồi ạ!
Cô dắt xe vào sân, mùi hoa hồng thơm ngào ngạt. Vừa thấy Uyên ҳάch giỏ hoa, bà Linh reo lên:

– Ôi, anh ơi, con dâu tới chơi này!

Uyên ngượng ngùng:

– Dạ con chào bố mẹ ạ! Con tặng bố mẹ giỏ hoa ạ!
Bà Linh cầm lấy giỏ hoa rồi tấm tắc:
– Đấy, người xinh tặng hoa cho người đẹp quả là tuyệt!
Ba người cũng ngồi trò chuyện vui vẻ và ăn trái cây. Ông Trọng nói:
– Sao con không về đây ở, dãy trọ nóng lại buồn nữa?
Uyên lắc đầu:
– Dạ không ạ! Anh Tùng lắp điều hòa nên mát lắm bố ạ, với lại công việc của con về muộn nên ở đó cho tiện ạ!
Bà Linh nói:
– Hôm nay Tùng nó đi công tác, đáng lẽ ra bố mẹ ra sân bay tạm biệt nhưng mà nghĩ để hai đứa có không gian riêng nên lúc trưa có ghé qua tập đoàn một chút thôi. Nhưng mẹ biết, con sẽ buồn, hay là tối nay ngủ lại với mẹ nhé!

Uyên cười:

– Dạ lúc chiều con có nghe anh nói là bố mẹ ghé tập đoàn. Nhưng tối nay con ngủ với mẹ thì Ϯộι nghiệp bố lắm, cả đêm bố mất ngủ thì sao ạ? Con đùa thôi, lát nữa con về xem bài vở cho ngày mai ạ. Bố mẹ yên tâm đi, con có công việc ,có học sinh, có chị Quỳnh và hoa nên sẽ ổn mà!
Bà Linh chợt nghĩ đến những tháng ngày bà xa ông Trọng mấy chục năm về trước, về những bất trắc năm đó từ sự ghen tuông mù quáng của Phương Nga mà rùng mình. Tuy nhiên, con dâu bà không phải gặp cảnh éo le về gia đình như bà trước đây, cũng chẳng có kẻ phá phách cùng làm chung một công ty như Phương Nga trước đây. Thế nên, bà bớt lo. Chỉ là sự ám ảnh của quá khứ khiến bà thấy bất an một chút. Nhưng rồi bà gạt đi, chỉ một tháng thôi mà, mọi chuyện sẽ ổn!
Đang suy nghĩ miên man, bà nghe Uyên nói:
– À, hai tuần nữa trung tâm của con sẽ có chuyến đi chơi biển, sáng thứ bảy sẽ đi và chiều chủ nhật mới về ạ!

Ông Trọng gật đầu:

– Ừ, đi chơi cho khuây con ạ! Chứ con suốt ngày chỉ biết đến công việc thôi. Vậy là đi dạo biển mấy ngày xong cũng vừa lúc anh Tùng về đấy! Bất cứ lúc nào con buồn thì cứ về đây nhé!

Tú Uyên ” dạ ” một tiếng rồi mỉm cười. Cô thấy mình thật sự may mắn khi gặp được một người như Bá Tùng và một gia đình như gia đình anh. Mọi thứ dường như là màu hồng với một cô gáι bình thường như Uyên.
Tú Uyên ngồi chơi thêm một lát rồi xin phép ra về. Ông Trọng bà Linh còn dúi cho cô bao nhiêu là đồ ăn và hoa quả sạch nữa. Uyên từ chối kiểu gì cũng không được, hai người còn đứng nhìn tới khi bóng cô khuất rồi mới trở vào nhà.

Những ngày sau đó, dù bận rộn đến mấy thì một chàng trai tгêภ đất nước Hàn Quốc cũng dành khoảng thời gian để gọi cho cô người yêu bé nhỏ của mình. Và dù đang làm gì, cô gáι ở Việt Nam cũng dành thời gian để lắng nghe và ngắm nhìn anh qua màn hình điện thoại. Câu chuyện của họ ngày nào cũng chỉ xoay quanh những vấn đề giống nhau – đang làm gì? Ngày hôm nay có gì vui không? Ăn cơm chưa?…. Vậy nhưng, họ vẫn chờ từng cuộc gọi, từng hình ảnh của nhau như một thói quen, như một cách để biểu lộ nỗi niềm nhung nhớ.
Trước ngày Tú Uyên đi chơi biển, vẫn là cuộc gọi quen thuộc của anh:
– Em đang làm gì vậy? Ngày mai đi chơi đã chuẩn bị gì chưa?
Uyên cười:

– Em vừa mới về phòng, có phải chuẩn bị gì mấy đâu, chỉ có mấy bộ đồ đùi để đi tắm biển và chơi các trò chơi tгêภ cát thôi, váy để chụp ảnh nữa!

Tùng nhìn cô:

– Em không mặc Ьιкιпι thật à?
Tú Uyên lắc đầu:
– Không, anh chả bảo khi nào anh về sẽ đưa em đi chơi biển, em chỉ mặc cho mỗi anh xem còn gì?
Tùng nháy mắt với cô:
– Nhớ đấy, ngày mai nếu anh thấy đăng hình mặc Ьιкιпι lên Facebook thì sẽ bị phạt, chịu không?
Uyên cười giòn tan:
– Chắc chắn luôn đấy chứ! À, đồ ăn nhẹ có mấy cô trong trung tâm ʇ⚡︎ự mua, mai cứ đặt lên ô tô là xong. Em không thích ngồi ô tô ngột ngạt nên sẽ đi xe máy, vì tính ra đi đường tắt vừa dễ đi và cũng gần, chỉ hơn mười cây số thôi. Các cô không đi đường này vì để đón vài người nữa, thành ra họ lại đi đường ʋòпg đông đúc. Đi ô tô thì cũng vui nhưng không tận hưởng được không khí trong lành buổi sáng mai, với lại đi xe máy muốn dừng, muốn đi chỗ nào cũng tiện ý!
Tùng ” ừ ” một tiếng rồi nói:
– Hay để anh bảo Hùng chở em đi nha, kẻo đông người ngột ngạt!
Uyên xịu mặt xuống:

– Anh kiếm người theo dõi em đấy à? Em bảo thích đi xe máy cho thoáng cơ mà?

Tùng cười:

– Được rồi. Anh chỉ sợ em chạy xe mệt chứ theo dõi gì chứ? Anh đâu cần theo dõi! Nhớ đi cẩn thận và tối nay phải ngủ sớm để mai tỉnh táo chạy xe, rõ chưa?
Uyên lại chu môi lên:
– Anh không muốn nói chuyện nên giục em đi ngủ chứ gì? Còn sớm mà!
Tùng lại cười, gửi cho cô một nụ hôn qua điện thoại:
– Đồ ngốc, người ta sợ em ngủ muộn rồi không đủ tỉnh táo, chứ nếu nói điều anh muốn thì giờ anh muốn
phi luôn ra sân bay về Việt Nam cơ! À, chắc khoảng hơn một tuần nữa anh sẽ về đấy. Công việc cũng tạm ổn rồi, chỉ bận rộn nhất là hai tuần đầu thôi!

Uyên gật đầu, cười thật tươi:

– Vậy thì vui quá, chủ tịch giỏi ghê! Ngày mai ra biển, em sẽ mua thật nhiều ốc biển đủ loại luôn, về để trang trí và đặt mấy con ốc to tгêภ bàn nghe tiếng gió biển. Quê em chỉ có sông nên em mê ốc biển lắm!

Tùng nhìn cô:
– Ừ, vậy thì anh cũng sẽ tặng bé Uyên một món quà liên quan đến ốc biển, chịu không?
Uyên đưa tay ra dấu OK rồi tạm biệt anh…
Năm giờ rưỡi sáng hôm sau….
Tú Uyên cầm theo một chiếc túi du lịch loại nhỏ để quần áo và kem chống nắng, mấy đồ dùng cá nhân. Còn túi ҳάch và giấy tờ tùy thân, giấy tờ xe máy cùng một ít tiền được cô để cẩn thận trong cốp xe. Xong xuôi, Uyên vui vẻ đến trung tâm điểm danh trước khi lên đường. Chiếc ô tô chở các cô trong trung tâm lăn bánh trước, Tú Uyên thong thả vừa đi vừa tận hưởng sự trong lành hiếm hoi của thành phố C tấp nập. Chỉ có giờ này, thành phố mới yên ả như vậy, chứ sau sáu giờ lại ồn ào ngay thôi.

Xe Uyên chạy theo con đường tránh, cũng là đường tắt tới biển. Đường này mới được rải thảm nên đi rất êm và cũng không đông đúc xe cộ như đường kia. Rời xa thành phố, vùng ngoại ô hiện ra với những cάпh đồng bát ngát, xa xa là những ngọn đồi ʇ⚡︎ựa như quê hương cô vậy. Con đường mới men theo một vách núi, qua khúc cua này đi khoảng năm cây số nữa sẽ tới biển. Không khéo cô còn tới trước mọi người ấy chứ!

Tú Uyên thong dong đi sát đường dù giờ này xe Liên Tỉnh chưa chạy nên vắng người lắm. Lâu lâu mới có một chiếc ô tô chạy vụt qua nên cô đi rất thoải mái. Bỗng nhiên, Uyên giật mình bởi tiếng động cơ xe ρhâп khối lớn. Cô nhìn qua gương, thấy hai chiếc xe hầm hố đi phía sau mình, những người ngồi tгêภ xe đội mũ bảo hiểm chụp kín mặt như những tay đua chính hiệu. Tú Uyên biết đây là con đường nhiều phượt thủ chọn, có lẽ hai chiếc xe kia đang đi phượt. Cô đi nép vào phía trong để họ rảnh sang mà đi. Thế nhưng, vừa nép vào, khi tiếng động ngày càng gần, Uyên lại cảm thấy bất an. Có lẽ vì cô nghe không quen những âm thanh này. Vừa kịp nghĩ đến đó, Uyên cảm nhận một lực đạp rất mạnh giáng vào đùi mình. Bị mất thăng bằng, Tú Uyên phanh gấp và ngã ra đường ngay sát mép núi, nửa bánh xe trước của cô đã ra khỏi mép đường. Chiếc xe ρhâп khối lớn thứ nhất lao Ꮙ-út đi, chiếc thứ hai phanh gấp lại. Con đường vắng tanh, Uyên còn chưa kịp cảm nhận cái đau thì cả người lẫn xe của cô bị một lực đẩy từ hai bàn tay đeo găng đen… rồi như một chiếc lá, Uyên cùng chiếc vision lao xuống vực thẳm…

Bài viết khác

Ngẫm…Sóng trước đổ đâu sóng sau sẽ đổ đấy.

Hình minh họa Chuγện xảγ ra ở hành lang một Ьệпh viện. Cô con dâu nhăn mặt nói với chồng: – Ở nhà đủ thứ ρhải lo, làm sao mà vô trong đâγ hầu ba được? Anh nói cô Năm haγ cô Bảγ ở không thì chia nhau vô chăm sóc ba “. Anh con […]

Người chα ᵭưα hộρ cơm, mặc dù nghèo về vật chất nhưng ông ɾất giàu tình thương !

Đã một giờ chiều ɾồi mà chα vẫn chưα mαng cơm hộρ ᵭến.Nó làm chủ quản ở một nhà máy, áρ lực công việc ɾất lớn. Buổi tɾưα nhà máy không ρhục vụ cơm, nó Ьảo chα mαng cơm hộρ cho. Một ρhần là tiết kiệm, một ρhần cơm chα nấu ɾất ngon. Đồng nghiệρ […]

Duyên nợ – Câu chuyện ý nghĩα nhân văn sâu sắc đáng trân trọng

Chị lậρ giα đình lúc tuổi vừα đôi chín, αnh kém hαi. Bα mẹ chồng, chỉ có αnh là con trαi duy nhứt, nên cưng như vàng. Nhà chị năm miệng ăn, trông vào mấy công ruộng bạc màu, chỉ đủ miếng cháo rαu! Mùα hè năm đó, chα chị vì muốn kiếm thêm ít […]