Tình chị duyên em – Câu chuyện nhẹ nhàng ý nghĩa sâu sắc
✍Vân Phương
Họ yêu nhau từ những năm cuối phổ thông và là mối tình đầu, nên kỉ niệm còn sâu sắc lắm !
Tốt nghiệp phổ thông, anh được học bổng du học, chị đỗ vào trường sư phạm, họ chia tay nhau để bước tiếp con đường sự nghiệp của riêng mình, lòng đầy lưu luyến và cùng ước hẹn ngày về đoàn viên !
… Thế rồi những cánh thư nhớ nhung cứ vơi dần. Xa xôi cách trở đã làm đứt đoạn sợi dây tơ hồng, cũng là lẽ thường ở đời .
Dù đau khổ đến mấy thì thời gian cũng sẽ là liều thuốc xoa dịu vết thương lòng. Cuộc sống tươi đẹp vẫn còn trước mắt, tình yêu, hạnh phúc vẫn chờ đón ta tiếp nhận, nên nỗi đau nào rồi cũng qua !
… Bảy năm sau anh về, lúc ấy chị đã được làm vợ, làm mẹ, có người chồng yêu thương, có một gia đình hạnh phúc !
Họ gặp lại nhau như những người bạn cũ, chút quà, vài lời thăm hỏi … thế cũng đủ tình người có trước có sau, hoặc hơn nữa, thêm vài lời trần tình, xin lỗi, thì càng hay hơn …
Nhưng sự việc lại lại hơn thế cơ, từ sự bất ngờ này, mà chị đã ngỡ ngàng hoang mang, buồn vui day dứt, bồn chồn…từ ngày anh về đến gặp và kể cho chị nghe về chuyện tình của anh …
Là chỉ đơn giản một câu thôi, anh bảo :
– Chỉ vì quá yêu em, và không chịu đựng nổi sự xa cách nên anh đã yêu cô ấy, vì hai người giống nhau như hai giọt nước thế này !
Và đưa bức ảnh người con gái đó ra cho chị xem, chị cũng sững sờ … không ngờ có người giống mình đến lạ !
Hôm sau chị về thăm mẹ, nói ra câu chuyện này. Mẹ chị xem bức ảnh cô gái kia xong, bỗng ôm lấy chị và đưa tay quệt nước mắt, bảo :
– Nó là em ruột con đấy ! Hai đứa là chị em sinh đôi. Mẹ nhận nuôi con, chứ không đẻ ra con. Con tìm về gia đình mình đi .
Cảm ơn con đã cho mẹ được hạnh phúc bao năm qua nhé, con gái yêu !
Và bà ôm chị khóc, kể sự tình ngày xưa :
Bà lấy chồng gần chục năm mà không nuôi được đứa con nào, sảy thai, đẻ non mấy lần. Đến lần cuối , sinh non bảy tháng, là con gái, được ba ngày cũng mất.
Lúc đó trong viện có người phụ nữ trẻ, sinh đôi hai cô con gái, không biết hoàn cảnh gia đình thế nào mà nói bệnh viện cho hộ đi một đứa con, nên mẹ chị đã xin thế chị vào đứa con mới mất của bà. Chị sinh ra trước nên nhẹ cân hơn đứa trẻ sau, vậy nên cô kia là em chị !
Sau khi nuôi chị vài năm, bà có sinh thêm được hai người con trai nữa, nên quí yêu chị lắm. Trong nhà cũng không ai biết chị là con nuôi kể cả bố chị !
Chị hẫng hụt, choáng sốc lắm, nhưng tình thân máu mủ ruột rà và nỗi tủi hận bị mẹ cha vứt bỏ, nó day dứt tâm can, chị phải quyết tìm ra sự việc mới được ….
Nhưng chị chưa muốn gặp mặt cha mẹ ruột, chị muốn biết nguồn cơn sự việc đã, biết đâu người đang nuôi dưỡng cô em gái chị cũng chỉ là cha mẹ nuôi thì sao ? Có khi nào mẹ chị sinh đôi hai đứa lại cho hai gia đình nuôi chăng ?
Chị mò mẫm tìm hiểu gia đình cô em gái hiện đang là người yêu của anh ấy, thấy gia đình cũng có ba chị em, hai cậu em sau sinh đôi, cách cô chị 10 tuổi. Cả gia đình đang định cư bên Mỹ .
Chị nói chuyện và nhờ anh giúp làm giám định ADN với em gái, cô đang theo anh về Việt Nam du lịch nên cũng tiện .
Xác định chính xác rồi, hai chị em gặp mặt nhau mừng rỡ quá, hàn huyên tâm sự cảm động mãi không nguôi !
Khi cô về Mỹ, cũng giấu cha mẹ đi làm xét nghiệm huyết thống .
Hồi hộp lo lắng, tâm trạng giống chị gái, chỉ lo sợ mình là con nuôi, rồi lại phải đi tìm cha mẹ ruột, lại đau buồn, tủi phận !
Ôi ! may mắn quá ! Đúng cha mẹ ruột của các cô rồi …
Nhưng sao cha mẹ lại cho chị gái đi từ lúc mới lọt lòng thế nhỉ ? Máu chảy ruột mềm, đau lòng quá …Thương chị thắt lòng, chị ơi …!
Về nhà, tối ngủ cùng, cô em lựa lời hỏi mẹ :
– Con về Việt Nam chơi, có gặp một chị giống con như đúc, lại sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, mẹ ạ !
Mẹ cô bỗng nhỏm phắt dậy, hỏi lắp bắp :
– Đâu, đâu con ? Thật không ? Con vừa nói gì vậy?
Rồi bà ôm mặt khóc rấm rứt, lí nhí kể đứt đoạn :
– Hoàn cảnh lúc ấy khổ quá, cha mẹ mới cưới được hơn một tháng thì Sài Gòn thất thủ vào ngày 30-4-1975
Cha các con là kĩ sư trong quân đội VNCH nên phải đi học tập cải tạo tận Miền Bắc VN
Gia đình ông bà nội ngoại bị bắt đi kinh tế mới, lên đó khai phá rừng để sống.
Mẹ mới 19-20 tuổi, không biết làm gì để nuôi thân, cha các con bị bắt đi học tập cải tạo không biết bao giờ về hay chết trong trại. Mẹ lại bụng mang dạ chửa rồi đẻ sinh đôi hai đứa yếu ớt, nên ông bà ngoại bảo cho các con đi để các con được sung sướng, chứ nuôi hai đứa sinh đôi non tháng thế này thì chắc gì sống được nơi rừng thiêng nước độc .
Nhưng mẹ không đành lòng nên mới cố giữ lại con
Mấy năm khổ sở đi kinh tế mới không chịu được nên cả nhà lại về Sài Gòn tá túc, buôn bán vặt vãnh sống cầm hơi .
Gần chục năm sau cha các con về, gia đình được đi Mỹ theo diện H.O
Cũng mất nhiều năm mới có được cuộc sống như ngày hôm nay .
Cha mẹ day dứt lắm, muốn tìm lại đứa con thất lạc mà không thành.
Nay con nói tìm thấy người con gái giống mình, mẹ muốn liên lạc, biết đâu tìm được chị con thì mẹ mừng lắm con ạ !
Cô cho mẹ xem bản xét nghiệm ADN, hai mẹ con vui mừng chạy ra phòng khách hớn hở khoe :
– Ba lũ trẻ ơi, tìm thấy con gái thất lạc 26 năm trời nay rồi nè !
Cô em xoè tập ảnh chị gái cho cả nhà xem, hai cậu con trai chẳng hiểu gì cứ há hốc mồm, trợn tròn hai mắt, còn cha mẹ và chị gái thì người khóc, người cười …loạn hết cả nhà …
Đúng là ông trời sắp đặt. “Tình chị duyên em”. Cách nhau nửa vòng trái đất, xa nhau từ thuở lọt lòng, hai mươi sáu năm vô tình gặp lại qua người tình của hai chị em, mà cha mẹ tìm được con, chị em tìm được nhau, câu chuyện hay quá vui thật là vui !
Chúc mừng hai GĐ hội ngộ đoàn viên.
Cảm ơn anh (người yêu cũ của chị) nay là em rể yêu quí nhé !