Tình bạn tuổi học trò 5
Thức Nguyễn
Tôi xin kể tiếp
Từ hôm biết tôi đưa chuyện của tôi và hắn lên chuyện làng quê hắn có vẻ quan tâm lắm chỉ duy nhất là đến đoạn hắn rang trộm ngô là ý hắn muốn bỏ
Nhưng tôi không đồng ý ,tôi bảo hắn đã kể là kể cho hết
Và hắn phải nhất trí
Chiều qua tôi lên ao chặt chuối về thì hắn đèo cháu xuống chơi tôi cười bảo hắn
Này ông
-Gì vậy
-Lớp này nhiều người muốn biết mặt ông khi đọc chuyện hay tôi ốp ảnh ông để mọi người biết nhé
-Hắn cười nói
-Ối trời ôi lớp này tôi phải bảo các cháu mang bà đi chữa Ьệпh
-Ông ҟҺùпg vừa thôi tôi Ьệпh gì mà chữa
-Bệnh bà để lâu sợ khó chữa khỏi
Bệnh ẩm ương
Nghe hắn nói tôi không nhịn được cười
-Mọi người yêu tôi vì tôi có cái Ьệпh ẩm ương đó ông nhớ nhé nếu tôi không nhớ nhầm là có cả ông thời học trò
Hắn cười bảo tôi
Được Được nếu bà chấp nhận điều kiện của tôi
Ông nói đi
-Ngày đi học bà còn hứa tặng món qua cho tôi bà còn nhớ chứ
-tôi nhìn hắn đùa
Hảo hảo tôi bán buồng chuối này thì thừa sức mua quà cho ông
Mà nào tôi có quên đâu
Bao nhiêu lần trước kia tôi bảo mua thì ông bảo ông mua rồi biết bà vẫn nhớ là được
Vậy sáng mai tôi bán buồng chuối này mua luôn
– Hắn cười bảo, bà bán chuối mua tôi không thèm mà dạo này bà cứ sểnh ra là viết lách
Thôi bà cố viết đi bao giờ được tiền nhuận bút bà mua tôi mới nhận và bà tha hồ ốp ảnh tôi lên ๓.ạ.ภ .ﻮ
Rồi hắn cười bảo
Ôi trơig giá hơn 40 mươi năm về trước bà ốp ảnh tôi đọ với Hà Gia Kinh xem tôi có kém hắn không
Bây giờ tôi thành lão già khốt cười phô ra hàm răng ám khói tђยốς nào thì bà còn ốp lên làm gì
Đúng là đổ ẩm ương
Món quà tôi hứa mua cho hắn có đáng mấy đâu .buồng chuối bán mua còn thừa
Lúc đi học nón mũ chả có cứ đi qua cừ hắn lại hái 2 cái lá sen phòng mưa tôi với hắn mỗi người 1 lá
Giờ thấy nói vậy tôi cười bảo
-Vậy ông cứ vui vẻ để đầu trần
Muôn thuở ông không nhận được quà
Vậy bà chớ có hòng ốp được ảnh tôi
Hắn bảo đọc cho hắn nghe phần 4
Tôi đọc hắn ngồi nghe cứ gật gù
Hắn bảo tôi ,bà xem còn quên chỗ nào nghĩ ra đi mà viết nốt ra kẻo để trong lòng bứt rứt khó chịu
Đúng là đồ ẩm ương
Nhìn hắn tôi lại nhớ lại hơn 40 năm trước khi hắn mang truyện cho tôi và biết U tôi nhận trầu nhà khác ,hắn kéo tôi lên gặp U hăn
U hắn đang ngồi vặn chổi dưới ánh đèn dầu
Hắn gọi U
Tại sao U lại làm thế lúc đi làm con đã r dặn u mang trầu xuống hỏi Thức cho con U nhận lời rồi ,tại sao U lại không xuống
U hắn nhìn hắn nói
Không phải U không xuống mà U định tểt xong U xẽ xuống
U không nghĩ nhà kia họ mang trầu lên nhanh thế
Hắn khóc bảo con kệ U đấy U muốn làm thế nào thì làm
Nếu con không lấy được Thức là suốt đời con không lây ai nữa đâu
U hắn cũng khóc nói
Quả Ϯộι với trời U chỉ vô tình rẽ duyên 2 con
Nhìn hắn khóc tôi cũng thấy cay mắt
Rồi hắn sui tôi về khẽ nói với U tôi là U thương cho trả trầu nhà kia
Nhưng U tôi cũng đoán được ý tôi và hắn U nói
Chỗ người lớn nói chuyện với nhau rồi bây giờ trả lời hóa ra mang tiếng là con người đơn sai
Từ hôm đó hắn ngày nào cũng xuống tôi thấy hắn ít nói không hiểu trong đầu hắn tính toán những gì
Tết xong một chiều hắn xuống nhà tôi có mỗi tôi ở nhà hắn nói thì thầm như người buôn bạc giả
Hắn rút trong túi ra một số tiền rồi bảo tôi
Tết xong rồi, tôi chuẩn bị đầy đủ chỉ cần bà nhất trí là ổn
Hắn nói hắn có 1 bà cô hiện đang ở tây nguyên tôi với hắn trốn vào đó tạm 1 thời gian rồi tính tiếp
Nếu dễ làm ăn thì ở đấy mượn cô hắn giữ kín vài năm sau về xin lỗi gia đình
Tiền làm được mấy tháng hắn đưa cho U hắn 1 ít còn hắn để dành chuẩn bị cho cuộc chạy trốn này
Bà yên tâm mọi việc đã có tôi
Tôi có thể khổ nhưng bà thì không vì bà quá khổ rồi
Tôi không thể để bà khổ thêm 1 ngày nào nữa
Tôi nhìn hắn mà nước mắt rưng rưng lúc này sao tôi thấy thương hắn vô cùng
Còn nữa
TN