Thế thân – Chương 54
“Uyên Linh”
“Chuyện này trước sau gì cũng xảy ra”
“Tôi sẽ giải thích cho anh ta hiểu”
“Không không giải thích. Nếu không phải là cậu thì cũng là người khác thôi. Cơ bản là anh ấy không đủ tin tưởng ở tôi. Tình yêu mà cứ mãi sống trong nghi ngờ thì khác gì đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌. Sau này có gia đình rồi cậu sẽ hiểu”
“Đương nhiên tôi hiểu chứ”. Đức Tùng nghĩ thầm. “Tôi lúc nào cũng tin tưởng Uyên Linh. Lúc nào cũng chỉ một lòng một dạ hướng về anh ta. Chỉ tiếc rằng anh ta có phúc mà không biết hưởng”.
Uyên Linh vẫn coi Đức Tùng như một cậu trai trẻ mới lớn, chưa hiểu chuyện tình cảm. Nhưng cô đã lầm rồi. Chàng trai có tâm hồn một đứa trẻ ấy thực chất có một trái tιм rất chân thành, rất chín chắn trong tình cảm. Nhưng cô mãi và sẽ không bao giờ nhận ra được.
“Mình về thôi! Muộn rồi”
“Để tôi đưa Uyên Linh về”
“Không cần! Tôi ʇ⚡︎ự về được”
“Không được! Trời tối thế này, một thân một mình phụ nữ đi tгêภ đường không an toàn chút nào. Uyên Linh không cần phải ngại. Chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Chỉ cần không thẹn với lòng”
“Không thẹn với lòng”
Uyên Linh nhắc lại câu nói của Đức Tùng nhoẻn miệng cười. Cậu ta đúng là một chuyên gia có biệt tải lật ngược cảm xúc người ta một trăm tám mươi độ mà.
“Vậy được”
Uyên Linh leo lên xe của mình rồ máy. Đức Tùng liền bám theo xe của cô.
“Dừng đây được rồi”
Uyên Linh dừng lại trước cửa nhà Thu Vân.
“Nhà này là…” Đức Tùng hơi ngờ ngợ.
“Nhà Thu Vân đang ở”
“Uyên Linh biết chuyện rồi sao?”
“Ừm”
Đức Tùng vô cùng bất ngờ khi biết Uyên Linh đã tìm được chị gáι mình. Như vậy là cô đã biết chuyện của Văn và chuyện bà Cẩm Thu.
“Chuyện đó… Chuyện của công ty… Uyên Linh cũng biết?”
Uyên Linh nhìn Đức Tùng khẽ gật đầu.
“Vậy là Uyên Linh cũng biết mẹ tôi đứng đằng sau vụ này?”
“Đúng vậy”
“Chắc Uyên Linh khinh thường tôi lắm đúng không?”. Đức Tùng cúi xuống đất có một chút xấu hổ vì những hành vi xấu xa của mẹ mình đã làm với chính gia đình mình.
“Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho những việc mình làm. Cậu không phải chịu trách nhiệm gì trong việc này cả. Huống hồ, tôi có thể hiểu được tại sao mẹ cậu lại làm như vậy. Chuyện người thân bày trò hãm hại nhau, chính bản thân tôi cũng đã từng đau đớn chứng kiến và trải qua hết rồi. Chỉ mong rằng cậu có thể khuyên nhủ được dì quay đầu lại”
“Tôi không biết phải nói sao nữa! Thật sự rất hổ thẹn”
“Cậu đừng như vậy. Chỉ cần khuyên giải được mẹ cậu đừng làm gì tổn thương đến ông nội nữa. Ông đã già rồi, cần được nghỉ ngơi. Cả một đời chèo chống gia đình đối mặt biết bao sóng gió. Thật lòng tôi rất thương ông”
“Uyên Linh yên tâm! Tôi nhất định không để mẹ tôi làm tổn hại ông nội”
“Tôi tin ở cậu! Về an toàn nhé! Tạm biệt”
“Ừm! Tạm biệt”
***
“Uyên Linh! Trời ơi! Em đi đâu mà đến đây giờ này vậy?”
Thu Vân tá hỏa khi Uyên Linh xuất hiện bất thình lình trước cổng nhà mình vào lúc nửa đêm.
“Em muốn đến ภ.ﻮ.ủ ש.ớ.เ ς.-ђ.ị và cu Bin mà”
“Thôi vào nhà đi hẵng nói chuyện”. Thu Vân hối hả giục Uyên Linh và nhà mình.
“Sương lạnh thế này, đứng ngoài này chắc ốm mất. Con bé này chẳng biết lo cho bản thân gì cả”. Không biết từ bao giờ Thu Vân nhiễm cái tính hay càm ràm như một bà nội trợ thực thụ.
“Anh Văn đâu rồi chị?”
“Anh ấy có chuyện phải đi mấy ngày”
Thu Vân không muốn kể lại chuyện Đức Tuấn đã đến đây và ra lệnh cho trợ lý khởi kiện đòi bồi thường thiệt hại mà Văn đã gây ra. Nếu không trả hết nợ có thể anh ta phải ngồi tù.
Nếu giữa Đức Tuấn và Uyên Linh không có chuyện gì xảy ra, vẫn là một cặp vợ chồng hạnh phúc thì chuyện này sẽ chẳng khó khăn gì. Chỉ cần Uyên Linh lên tiếng là Đức Tuấn sẽ phải bỏ qua mọi chuyện. Giờ mọi chuyện căng thẳng như vậy, chỉ sợ anh ta tính cả nợ xưa thù cũ mà sẽ không bỏ qua cho cô và Văn. Cô cũng không muốn liên lụy đến Uyên Linh nữa. Dù sao thì cô em gáι này đã chịu đủ thiệt thòi vì cô rồi.
“Có muốn ăn gì không để chị nấu?”
Nhắc đến thức ăn, Uyên Linh bây giờ mới cảm thấy đói.
“Có mì không chị? Trời lạnh thế này ăn mì là nhất”
“Ừm! Chờ chị lát”
Uyên Linh xoa xoa hai bàn tay cho đỡ lạnh. Ngồi xuống giường nhìn cu Bin đang ngủ say như một thiên thần. “làm trẻ con thật tốt biết bao. Chẳng phải suy nghĩ gì. Người lớn thật phiền phức, phải không con trai?”. Uyên Linh thì thầm rồi vuốt trán cu Bin. Cô nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cháu mình, lơ mơ chìm vào giấc ngủ.
“Uyên Linh! Uyên Linh”
Thu Vân gọi khẽ nhưng không thấy Uyên Linh phản ứng gì. Có lẽ quá mệt nên cô ngủ ngon lành. Quên cả cái bụng vừa này đang réo liên hồi.
Thu Vân vén màn, kéo mền đắp ngay ngắn lên người Uyên Linh rồi nhẹ nhàng trèo ℓêп gιườпg, bò qua người Uyên Linh và Cu Bin nằm ở phía bên kia. Một chút cảm giác ấm áp của gia đình len lỏi vào giấc mơ.
***
“Cô đến đây làm gì?”
Bà Cẩm Thu nhìn Hồng Diễm ngạc nhiên xen lẫn một chút hiếu kỳ. Cô ta và gia đình bà chả có một chút quαп Һệ gì. Chưa bao giờ thấy cô ta xuất hiện trong ngôi nhà này.
“Bà cũng nên làm quen với sự xuất hiện của tôi trong cái cái nhà này dần đi. Tôi sắp trở thành người một nhà với bà rồi đó”
“Người một nhà? Cô bị điên à?”
Bà Cẩm Thu cười nhạt. Đức Tuấn thì không thể nào, còn Đức Tùng sao lại có thể hẹn hò với cô gáι ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ này được chứ. Bà sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta là con dâu bà. Tiếng tăm của cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì. Nếu so với Đức Tùng thì quả là xứng đôi vừa lứa lắm. Nhưng bà vẫn muốn có một đứa con dâu ngoan ngoãn, biết nghe lời chứ không phải là đứa con gáι ngổ ngáo, mặt lúc nào cũng kênh kiệu, không coi người khác ra gì như Hồng Diễm. Nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý.
“Tiếc thật! Người bị điên như tôi lại sắp là phu nhân của tổng giám đốc Hùng Phát, nữ chủ nhân tương lai của ngôi nhà này. Sao? Bà thấy thế nào?”
Hồng Diễm câng mặt nhìn bà Cẩm Thu bằng nửa con mắt. Cô ta cũng đã nghe danh bà Cẩm Thu đã lâu. Cốt nấn ná ở nhà họ Nguyễn chỉ vì tài sản của tập đoàn Hùng Phát nhưng đáng tiếc thay, con trai bà ta lại là người bất tài không được ông Nhân trọng dụng nên mãi vẫn dậm chân tại chỗ. Chắc hẳn bà ta căm tức lắm. Chuyện bà ta năm lần bảy lượt bày kế hãm hại Uyên Linh cô cũng có nghe đến rồi. Giờ đến lượt Hồng Diễm, chắc chắn bà ta cũng sẽ không tha cho cô ta.
“Nói ҟҺùпg nói điên cái gì không biết”
Bà Cẩm Thu tức tối quay đi không thèm nói chuyện với cô ta nữa. Càng nói càng thêm bực bội khó chịu mà thôi. “Con nhỏ này còn khó đối phó hơn cả Uyên Linh. Chắc chắn nó sẽ không chịu yên phận mà sẽ nhiều trò quái quỷ để đối phó mình. Không được! Phải nghĩ cách triệt hạ nó trước đã”. Bà Cẩm Thu nghĩ thầm.
“Cậu Đức Tuấn! Cô ta…”
Bà Mai vừa thấy Đức Tuấn về đã vội chạy ra cửa báo cáo.
“Là bạn gáι mới của tôi”
“Cậu…Cậu…”
Bà Mai ú ớ.
“Uyên Linh… Uyên Linh…”
“Cấm không được nhắc đến cô ta trong cái nhà này nữa. Bà nghe rõ rồi chứ?”
Mắt Đức Tuấn long lên như đe dọa bà Mai khiến bà có chút hoảng sợ, lập tức im bặt.
“Vâng”. Bà Mai cúi đầu rồi lui xuống bếp.
“Anh! Về rồi hả? Em nôn nao quá muốn đến nhà anh trước. Không giận em chứ?”
“Ừ!”. Đức Tuấn lạnh nhạt chỉ ừ một tiếng lấy lệ.
“Sao thế? Không giận mà cái mặt sụ ra một đống thế kia!”
Hồng Diễm ưỡn ẹo ngồi lên Đức Tuấn, bắt đầu ʂ.ờ ʂσạ.ηɠ thì tay Đức Tuấn đã chặn lại.
“Ở đây không tiện”
“Được rồi! Tha cho anh đấy”
“Bà Mai! Ông nội đâu?”
“Ông Nhân vừa đi ra ngoài rồi”
“Đi ra ngoài?”
Đức Tuấn ngạc nhiên khi nghe bà Mai nói ông Nhân đi ra ngoài. Tình trạng của ông như bây giờ không khác gì một đứa trẻ tiểu học, sao lại có thể đi ra ngoài một mình được chứ.
Đoán được suy nghĩ của Đức Tuấn, bà Mai vội lên tiếng giải thích.
“Cậu yên tâm, là cô Linh đưa ông ấy đi. Chắc là cũng sắp về rồi”
“Uyên Linh? Ai cho cô ta về đây? Lại còn dám đưa ông nội đi”
Đức Tuấn lộ rõ sự tức giận.
“Cậu sao thế? Trước đây cô ấy cũng hay đưa ông đi dạo mà”
“Trước đây khác, bây giờ khác. Gọi cô ta đưa ông nội về đây cho tôi”
Bà Mai thấy Đức Tuấn lên cơn giận dữ thì vội vàng gọi điện cho Uyên Linh.
“Không có ai nhấc máy! Thưa cậu”
Đức Tuấn không nói gì nhìn bà Mai gầm gừ. Hình như bao nhiêu tức giận về Uyên Linh anh ta đang trút giận hết lên đầu bà Mai thì phải.
“Có lẽ cô ấy cũng sắp về rồi”
Đức Tuấn ngồi phịch xuống ghế, tay day day chiếc cà vạt. Bộ quần áo com lê cùng trở nên nóng bức, anh muốn nổ tung lên.
“Nào! Bớt nóng đi! Để em giúp anh”
Hồng Diễm đứng sau Đức Tuấn trườn người sang phía trước Đức Tuấn, tay lắt léo cởi nút thắt của chiếc cà vạt tгêภ cổ Đức Tuấn.
“A ha! Chuyện hay gì thế này? Tôi đang được xem cảnh nóng miễn phí sao?”
Giọng Đức Tùng oang oang từ lúc bước vào gặp ngay cảnh Hồng Diễm đang uốn éo trước mặt Đức Tuấn. Nhìn ngứa cả con mắt.
“Liêm sỉ của hai người bị rớt hết rồi sao? Dám làm trò mèo ở nhà này?”
“Không phải việc của cậu”
“Ô hay! Đây cũng là nhà của tôi mà. Nói như thế này có phải là quá đáng rồi không. Anh đừng tưởng chỉ có mình anh mới là con cháu Nguyễn Gia”
Đức Tuấn biết mình không thể nào nói lại với Đức Tùng, cậu ta là một kẻ hoạt ngôn không ai có thể nói lại được nên đành im miệng.
Đức Tùng cố ý nói lớn.
“Tôi nghĩ anh nên biết thân phận mình trong ngôi nhà này thì hơn đấy”. Hồng Diễm xen vào.