Thế thân – Chương 3

Vợ chồng Đức Tuấn và Uyên Linh lại được ông Nhân cho gọi đến nhà để ăn cơm. Thời gian này, ông Nhân thường xuyên kêu họ đến mỗi cuối tuần. Để vui lòng ông nội, Uyên Linh và Đức Tuấn cũng sắp xếp công việc để đến và cố gắng làm tròn vai diễn của một đôi vợ chồng hạnh phúc. Uyên Linh ʇ⚡︎ự tay đi chợ chọn cá làm món canh chua. Đây là món mà ông Nhân thích nhất.

Hôm nay có cả Đức Tùng và bà Cẩm Thu ở nhà. Đức Tuấn ở nhà tгêภ nói chuyện cùng ông và Đức Tùng. Uyên Linh xuống nhà bếp phụ bà Mai nấu ăn. Bà Cẩm Thu thì tгêภ phòng riêng làm việc. Vừa lấy con cá trong túi ra để làm thì mùi tanh của cá xộc vào mũi làm cô vô cùng khó chịu. Lâu rồi cô mới làm lại món cá này. Cổ họng cứ nhờn nhợn muốn ói liền chạy vội vào nhà vệ sinh. Bà Mai thấy vậy tủm tỉm cười nghĩ đến một chuyện vui đang sắp xảy đến.

Bữa ăn nhanh chóng dọn lên bàn. Khi vừa múc bát canh cá ra khỏi nồi thì Uyên Linh tiếp tục có dấu hiệu nôn ói, cô cúi đầu xin phép mọi người rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Ông Nhân nhìn bà Mai, hai người nháy mắt với nhau ra ám hiệu. Dường như nhận ra điều gì đó, tâm trạng của ông phấn chấn hẳn. Bà Tâm, Đức Tuấn và Đức Tùng hơi ngơ ngác nhìn theo Uyên Linh. Riêng bà Cẩm Thu thì hơi cau mày nghĩ ngợi rồi chợt nhận ra điều gì khiến bà rất giận, môi mím chặt, ghì đôi đũa xuống bát cố kìm cơn giận.

“Cháu có sao không?”

“Dạ, cháu không sao ạ. Chỉ hơi khó chịu chút thôi ạ. Lâu rồi cháu không ăn cá nên ngửi mùi không quen”
Ông Nhân nhìn về phía bà Mai ra ám hiệu cho bà lên tiếng trước.
“Có lẽ cô Linh có tin vui rồi”

Bà Mai cười cười nửa đùa nửa thật. Tuy là người giúp việc nhưng bà làm việc đã gần 30 năm, ngay từ khi Đức Tuấn mới sinh nên gia đình ông Nhân rất coi trọng bà. Từ khi mẹ Đức Tuấn mất thì bà cũng đảm nhận luôn trách nhiệm của một Ꮙ-ú nuôi. Những bữa ăn bà đều ăn cùng gia đình như một thành viên chính thức.

“Ồ, hai đứa cũng nên có em bé rồi. Xem này, ông cũng già lắm rồi, cũng uốn nhìn thấy chắt của mình trước khi nhắm mắt”

Uyên Linh và Đức Tuấn nhìn nhau. Một phần vì ngại ngùng một phần vì hai người hoàn toàn không có ý định có thai. Không biết phải nói với ông nội thế nào.

“Ngày mai Tuấn đưa Uyên Linh đi Ьệпh viện khám nhé!”

“Dạ! cháu…”

“Sao nào! Không lẽ để cho nó đi một mình hả”

“Đương nhiên là không rồi. Tại cháu hồi hộp quá! Ngày mai cháu sẽ đưa Linh đi khám ạ”

Uyên Linh không nói gì, cô biết là khó có chuyện này vì cô đã uống tђยốς tгáภђ tђคเ sau khi hai người có quαп Һệ. Nhưng thời gian uông cũng cách khá lâu nên cũng không dám khẳng định định chắc chắn.
Đức Tùng nhìn Uyên Linh, vẻ mặt có vẻ thất vọng. Anh không mong muốn điều này xảy ra. Nếu Uyên Linh và Đức Tuấn có con thì hi vọng anh với Uyên Linh ngày càng thấp. Anh ta cứ nhìn Uyên Linh chằm chằm đến nỗi bà Cẩm Thu phát hoảng vội huých vào chân con trai mình nhắc nhỏ vào tai “ăn đi”. Lúc này, Đức Tùng mới giật mình tỉnh táo trở lại, gắp miếng thức ăn bỏ vào bát nhưng đầu óc thì cứ mơ tưởng về một chuyện xa xôi nào đó.
***
“Cô lại giở trò phải không? Tôi biết ngay mà. Định lấy lòng ông nội tôi chứ gì?”

Đức Tuấn thất vọng cầm tờ giấy xét nghiệm không có thai vứt xuống bàn. Lúc đầu tưởng Uyên Linh có thai thật, trong lòng anh ta cũng khấp khởi mừng thầm. Hàng ngày thường bắt cô phải uống tђยốς tгáภђ tђคเ nhưng tin cô có thai lại khiến anh rất háo hức. Trong sâu thẳm lòng mình, Đức Tuấn vẫn luôn mong có gì đó với Uyên Linh. Khổ nỗi cái miệng anh ta không thể bớt nói những lời cay ᵭộc với vợ mình.
“Rõ ràng, anh cũng biết chúng ta không thể nào mà”

“Biết thế, nhưng tại sao lại nôn ói khi nhìn thấy thức ăn. Ai mà chả nghĩ cô có…À mà cô cố tình phải không?”

“Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ. Dù sao trong mắt anh tôi cũng chả tốt đẹp gì”.

“Phải nói sao với ông đây?”

“Cứ nói sự thật thôi”

Uyên Linh đứng dậy bỏ đi, mặc kệ Đức Tuấn đang ngây người với tờ giấy xét nghiệm của vợ. Có thể là anh ta đang tiếc nuối mọi việc đã không diễn ra theo ý muốn của mình.

Ông Nhân thoáng thất vọng khi nghe Đức Tuấn báo Uyên linh không có thai. Nhưng ông vẫn kiên trì với kế hoạch của mình. Tiếp tục lấy lý do dạo này ông yếu nên muốn các cháu thường xuyên ở bên cạnh. Nhân dịp này liên tục lên kế hoạch để khiến Uyên Linh phải có thai.
……………………………………………………………..
***
Ông Lâm trao đổi với Hoàng Giang, vị bác sĩ điều trị cho ông Bình rất lâu trong phòng.

“Tôi muốn xuất viện cho anh tôi”.

“Đang điều trị tốt sao ông lại muốn xuất viện?”

Hoàng Giang tỏ vẻ khó hiểu.

“Tôi muốn đưa anh ấy về nhà để tiện cho người thân chăm sóc”

“Nhưng lỡ như có chuyện gì sẽ khó cấp cứu kịp thời”

“Chuyện đó thì bác sĩ khỏi lo”.

Ông Lâm nhìn vị bác sĩ mỉm cười bí hiểm rồi đưa ra một phong bì dày cộm.

“Từng này đủ anh tôi xuất viện chứ. Nhưng tuyệt đối không được nói với Uyên Linh”.

“Tôi làm theo đúng trách nhiệm của mình. Ông cầm về đi”

Ông Lâm hơi bất ngờ về hành động của Hoàng Giang. Ông ta tức giận bỏ ra ngoài khỏi phòng.
Hoàng Giang là bạn thân của Văn Thành, cũng biết Uyên Linh. Anh cũng biết Văn Thành thầm thương trộm nhớ Uyên Linh cả 10 năm nay mà chưa thành. Đến giờ anh vẫn một mực với mối tình đơn phương này chưa mở lòng với ai. Biết được ý đồ đen tối của ông Lâm, Văn Thành liền đem chuyện này kể với anh mong Uyên Linh sẽ biết mà tìm cách cứu bố. Hoàng Giang biết, với mối quαп Һệ và âm mưu của mình, ông Lâm sẽ tìm cách gây sức ép khiến ông Bình xuất viện.

“Em biết ngay mà. Sớm muộn gì chú ấy cũng tìm cách đẩy bố vào chỗ c̸–h̸-ế-t̸”.

“Giờ em tính sao?”. Văn Thành lo lắng nhìn Uyên Linh!

“Trước mắt em phải bí mật đưa bố em chuyển đến một Ьệпh viện khác trước khi ông ấy hành động”.

“Em có cần anh giúp gì không?”

“Anh giúp em như vậy là đủ rồi. Em ʇ⚡︎ự lo được”

Uyên Linh nói vậy để Văn Thành không phải lo lắng cho cô. Từ trước đến nay mỗi khi cô gặp khó khăn gì Văn Thành đều xuất hiện bên cạnh cô để giúp đỡ. Điều này khiến cho Uyên Linh vô cùng áy náy. Lúc nào cũng cảm thấy mắc nợ anh. Cô thực sự không muốn phiền lụy đến anh nhiều hơn nữa.

Văn Thành nhìn Uyên Linh vẫn không thể không lo lắng

“Em chắc chứ? Có gì cứ nói với anh. Không cần ngại”

“Vâng. Anh đừng lo. Em làm được mà”.

Chi phí để chuyển viện điều trị cho bố quá lớn. Uyên Linh xoay sở mượn bạn bè nhưng vẫn không thể đủ. Cô lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Đi dạy tгêภ lớp cứ như người mất hồn. Gương mặt bơ phờ mệt mỏi. Ngọc Ngân, bạn đồng nghiệp cũng là chị em thân thiết của Uyên Linh lấy làm lạ bèn gặng hỏi.

“Em cần một số tiền rất để cứu bố. Chú Lâm đang có ý định hãm hại ông nên muốn ông xuất viện. Em muốn bí mật chuyển bố đến một Ьệпh viện khác”.

“Trời! Ông ấy nỡ vậy sao?”

Uyên Linh cười nhạt, gương mặt đầy vẻ đau khổ:

“Chị cũng biết ông ấy luôn tìm cách hạ bệ bố em. Đây là cơ hội tốt dễ gì ông ấy bỏ qua. Em phải hành động trước nếu không bố em sẽ gặp пguγ Һιểм. Chỉ có điều chi phi quá lớn, em đang chưa biết sẽ xoay sở như thế nào. Mấy ngày nay em rầu về chuyện này lắm không ngủ được”.

“Đức Tuấn biết chưa?”

“Anh ấy…”

Uyên Linh thở dài, có vẻ ngập ngừng không muốn nhắc tới Đức Tuấn.

“Thôi bỏ đi”

“Hai người dù gì cũng là vợ chồng”
Ngọc Ngân cũng biết chuyện Uyên Linh và Đức Tuấn không ưa nhau. Nhưng cô nghĩ chuyện này là chuyện lớn, nên nói cho chồng biết, có thể anh ta sẽ niệm tình nghĩa giúp đỡ.

“Chị biết anh ấy ghét em mà”

“Cũng không hẳn. Đức Tuấn không phải là người tuyệt tình như vậy”.

Ngọc Ngân có vài lần gặp gỡ Đức Tuấn qua Uyên Linh. Trước khi cưới anh ta cũng có đến trường vài lần đưa đón cô. Lần đi du lịch năm ngoái cùng đoàn trường, Đức Tuấn cũng đi cùng. Qua quan sát Đức Tuấn, Ngọc Ngân nhận thấy, anh ta chưa hẳn đã ghét cô như lời cô nói. Ánh mắt anh ta lúc nào cũng hướng về phía cô. Thậm chí còn tỏ ra ghen tuông khi cô và đồng nghiệp nam có vẻ thân thiết. Điều này thì người trong cuộc không thể nhận ra được. Chỉ có Ngọc Ngân đã từng trải, đứng từ ngoài nhìn vào mới thấy.

“Em sẽ đến gặp tên Bách vay nóng”
Ngọc Ngân giật mình khi Uyên Linh nhắc đến tới ҳα̃ Һộι ᵭeп này. Hắn là kẻ chuyên cho vay nặng lãi nổi tiếng khắp thành phố. Nhiều người lỡ vướng vào hắn ta sống dở ૮.ɦ.ế.ƭ dở. Mặt khác hắn ta từng nhiều lần trêu ghẹo Uyên Linh. Lần này đến gặp hắn khác gì ʇ⚡︎ự dâng mồi đến miệng cọp.

“Không được đâu em. Nguy hiểm lắm”

“Hắn ta sẽ không dám làm gì em đâu. Ít nhiều em cũng là con dâu nhà thế gia. Chắc hắn cũng nể tình”

“Trời ơi, em túng quẫn đến mức trí thông minh cũng đi vắng luôn vậy hả? Hắn mà tình nghĩa gì chứ”

“Em hẹn với hắn rồi. Ở khách sạn Ánh Dương, 3 giờ chiều nay”

“Có ai lại hẹn làm ăn ở khách sạn không hả con bé dở hơi này? Em quá liều lĩnh rồi”.

“Em có mang máy ghi âm làm bằng chứng. Chắc hắn không dám làm gì em đâu”.

Uyên Linh nói vậy chỉ là để làm cho Ngọc Ngân yên lòng. Bản thân cô cũng cảm thấy rất căng thẳng khi đến gặp tên Bách. Cô chuẩn bị mọi thứ để đề phòng, kể cả máy ghi âm. Bất đắc dĩ cô mới phải tìm đến hắn. Ngoài cách này ra cô không không nghĩ ra phương án nào khả thi hơn.

Ngọc Ngân nhìn cô với vẻ mặt vô cùng ái ngại “không biết trong đầu con bé này nghĩ gì nữa. Tình huống này пguγ Һιểм thế mà nó vẫn quyết đi. Nó thừa thông minh để hiểu mà. Không được! Mình sẽ báo cho Đức Tuấn biết, lỡ có chuyện gì có có người tiếp ứng”. Nghĩ vậy, cơ mặt cô giãn ra, đỡ phần căng thẳng lo lắng cho cô bạn đồng nghiệp đáng thương này.

Bài viết khác

Món quà cuối đời của Dược Vương 141 tuổi: Vỗ nhẹ một chỗ trước khi đi ngủ, ngừa được hơn 100 loại bệnh

Phòng ngừa Ьệпh tật là biện pháp hữu hiệu giúp tăng cường sức khỏe, tăng tuổi thọ. Danh y thời Đường thọ 141 tuổi đã để lại một bí quyết vô cùng đơn giản, có thể giúp phòng ngừa 127 loại Ьệпh. Tôn Tư Mạc, danh y thời nhà Đường, được hậu thế tôn là […]

Chiếc bánh mì chα không kịρ ăn – Câu chuyện ҳúc ᵭộпg là một bài học ý nghĩα sâu sắc

Tôi là con út tɾong giα đình có bα αnh em. Từ nhỏ tôi đã là cô bé ngoαn ngoãn, chịu khó học hành. Có lẽ vì hαi điều này mà bố mẹ ɾất chiều chuộng và tự hào về tôi. Hình minh hoạ Hết lớρ 12, dù ɾất mong muốn theo ước mơ ɾiêng, […]

Bánh đúc không xương – Xúc động câu chuyện ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Sαu ngày giỗ đầu củα mẹ tôi, bố mời mọi người đến họρ giα đình. Tɾong cuộc họρ, tiếng ông nội sαng sảng quyền lực, tiếng chú Hảo buông bải nước đôi, tiếng cô Hậu thẽ thọt xα xót. Chỉ có tiếng bố tɾầm lắng nhưng lại như những nhát búα nện vào tɾái tιм […]