Thế là hết một kiếp người – Câu chuyện xúc động ý nghĩa
Bà lấy chồng nhưng không có con. Vì thời chiến nên chồng đi chiến đấu biền biệt sau ngày cưới, bà ở nhà chăm lo đồng ruộng và săn sóc cha mẹ già. 1 năm sau, vì đơn vị ở xa nên chưa một lần về phép thì gia đình đã nghe tin ông hy sinh.
Giấy báo tử gửi về làng quê đã làm cho bà ngất lên ngất xuống. Bà cũng muốn đi theo ông, nhưng lại nghĩ thương cha mẹ già,mất con không ai nương tựa. Thế là bà đành gượng dậy sống những ngày tháng cô đơn lạnh lẽo. Lấy chồng chưa được hưởng trọn vẹn ngày hạnh phúc, đã phải âm dương cách biệt.
Còn đau đớn nào bằng.
Mới ngoài tuổi 20 bà đã trở thành goá phụ .
Thời gian trôi qua ,bà vẫn ở vậy phụng dưỡng cha mẹ chồng ( vì ông là con một). Cha mẹ giục bà, nếu có ai thương thì đi bước nữa nhưng bà không chịu ,nói rằng ở vậy để chăm sóc ông bà ..
Mấy năm sau ,phần vì tuổi cao ,phần vì thương xót con, nên cha mẹ chồng đã rủ nhau đi hết ,bỏ lại mình bà trong căn nhà trơ trọi.
Bà là trẻ mồ côi ,cha mẹ của bà đi kinh tế mới cũng sinh được một lần rồi thôi.Cha mẹ mất khi bà mới tròn 10 tuổi .Tuổi thơ của bà lớn lên trong sự yêu thương của bà con làng xóm.
Rất vất vả khó khăn nhưng bà đã lớn lên như cái măng rừng … Khi gặp ông ,kết mối tơ duyên cứ tưởng rằng mình sẽ có một gia đình hạnh phúc,nhưng có ngờ đâu phận đời bạc bẽo .Bà cứ lầm lũi ngày ngày đi làm ruộng ,tối lại cô đơn trong căn nhà nhỏ .Bao nhiêu người ,trai tân có ,vợ bỏ hay vợ chết đến dạm hỏi nhưng bà không đồng ý. Bà đã khép lòng dành trọn tình yêu với người đã khuất.
Một hôm ,bà đi làm về nhìn thấy dưới gốc cây ,có một cái thùng cắt tông gập nắp hờ.Tò mò bà lại gần mở ra ,bà thốt lên .
– Trời ơi ,con nhà ai mà lại để như thế này …Một bé trai kháu khỉnh kèm theo một lá thư tay.
“Nhà đông con không nuôi được,ai thấy xin làm phước nuôi giùm ”
Nhìn vào tờ giấy ghi thì biết được,đứa bé đã hơn tháng tuổi nhưng vẫn chưa đặt tên. Bà trộm nghĩ ,âu cũng là ý trời.Chắc thấy bà cô đơn, nên đã đưa đứa trẻ này đến cho bà bầu bạn sớm hôm.Thế là bà bồng đứa nhỏ về nhà và chăm sóc nâng niu. Bà đặt tên cho bé là LƯỢM ( vì bà lượm được mà ). Xóm làng cũng mừng cho bà vì từ nay không hiu quạnh một mình. Vì có con thơ nên bà cũng không đi làm ruộng được như trước, bà ra chợ thuê một gian nhỏ để bán hàng .Cứ ngày ngày ra chợ, bà lại để con ngồi một bên và hàng một bên gánh con đi cho cân..Nỗi khó khăn vất vả khi chăm đứa nhỏ nhọc lắm ,nhưng bao giờ bà cũng nở nụ cười tươi rói. Bà có duyên bán hàng nên hầu như hàng toàn hết sớm .. Con biết đi tốt thì bà cho hàng và con lên xe cải tiến đẩy ra chợ ..
Lúc này bà buôn thêm nhiều mặt hàng nên thu nhập cũng khá .. Từ buôn bán tạp hoá trên một đôi quang gánh , giờ bà đã có hẳn một xe hàng …
Người ta bảo “năng nhặt chặt bị” . Bà cứ tần tảo nuôi con khôn lớn,cho học hành đến nơi đến chốn. Thời thơ ấu của cu Lượm được bà chăm sóc đầy đủ,nên chỉ ăn và học.. Một hôm cu cậu chạy về nhà khi đang giờ học ,mặt mũi bẩn tùm lum hết cả
– Chúng nó bảo là con hoang không có cha..nó vừa khóc vừa nói
– Bậy nào ,bà vừa nói vừa chỉ tay lên bàn thờ…Cha con đó ,con là con của liệt sỹ đấy…Bà sụt sùi nhớ ông…
– Thật hả mẹ ,vậy mà chúng nó nói vậy còn không chơi với con nữa. Bà dỗ dành con rồi hôm sau bà lên trường nói với cô giáo chủ nhiệm của con . Không biết cô giáo nói sao mà từ đó cu Lượm đi học rất bình yên.
Tình thương của bà dành trọn cho đứa con nuôi yêu quý. Bà đã gần 60 tuổi,anh cu Lượm giờ là một chàng trai cao to ,vạm vỡ . Học xong cấp 3 anh xin đi làm công nhân cầu đường,tuy vất vả nhưng lương cao…Cuộc sống thuở hai mẹ con thật là hạnh phúc.Anh đi làm ,bà vẫn ra chợ bán hàng .. Tiền bà kiếm được dư dật là bà lại mua vàng để đấy …Anh đi làm thì bà cho làm quỹ để dành lấy vợ.
Rồi đến ngày anh dẫn một cô gái về ra mắt bà .
Cô gái tên là Phúc. Nhìn cũng xinh xắn dễ coi .
Bà bảo ,chủ yếu hai đứa bây ưng nhau thì bà tổ chức cho,chứ bà có sống được cả đời với các con đâu .
Mấy tháng sau anh chị lấy nhau.Chị làm cấp dưỡng ở cơ quan anh. 1 năm sau chị sinh bé gái đầu lòng . Mấy tháng đầu chị ở nhà chăm con ,cơm nước ,dọn dẹp nhà cửa .Hết nghỉ đẻ chị đi làm, bà phải nghỉ chợ để chăm cháu nội. Cuộc sống bình lặng trôi qua,đến khi chị sinh đứa thứ hai ,thứ ba ,thứ tư…đều một tay bà chăm sóc nâng niu…Khi đứa út được 3 tuổi ,chị cho đi nhà trẻ gửi thì cũng là lúc tuổi bà cũng đã cao. Sức khỏe của bà cũng yếu dần nên ra chợ bữa đực bữa cái ,hàng hoá không nhiều nên thu nhập cũng giảm sút. Cũng từ đây nảy sinh ra mâu thuẫn ,mẹ chồng – con dâu – con trai…
Khi còn khoẻ bà đi chợ thu nhập cũng khá ,nên anh chị thi thoảng lại bảo bà …chúng con cần mua cái này cái nọ ,,bà lại đưa tiền cho để mua .
Vì anh chị biết bà tích cóp được vàng nhưng không biết là bao, nên cũng rất tích cực để MOI… Bà tích được 8 chỉ vàng để phòng thân lúc đau yếu, còn tiền kiếm được từ chợ búa cũng đưa anh chị mua thức ăn và chi tiêu…Nhưng lòng tham con người vô đáy ,chị vợ thấy bà già yếu không đưa tiền nhiều như trước thì sinh ra chì chiết cạnh khoé. Lúc đầu bà cũng muốn cho yên ấm gia đình nên không nói cho con trai biết.
Nhưng đỉnh điểm một hôm, chị con dâu hỏi mượn vàng bà…
– Mẹ có bao nhiêu vàng thì đưa con mượn để con làm ăn ,chứ vàng để có đẻ được đâu. Khi nào bà cần thì con đưa.
– Mẹ chỉ còn mấy chỉ để phòng lúc ốm đau…bà thật thà bảo vậy.
– Ôi giời ,ốm đau chả đến tay vợ chồng con lo chứ ai vào lỗ mà bà cứ vẽ chuyện..đưa cho con làm vốn ,có vốn to thì mới kiếm lãi nhiều…chị con dâu sẵng giọng nói với bà…
Bà cứ ngẩn ngơ suy nghĩ ,vì sức khoẻ của bà giờ như ngọn đèn trước gió ,nay ốm mai đau.Đi chợ thì không gánh được nữa. Lúc khoẻ,bà xếp hàng vào cái thúng rồi ai đi qua bà lại nhờ đội ra chợ hộ để bán . Lúc về thì nếu không nhờ được bà lại cố bê về ( nhà cũng gần chợ mà bà bán hàng mã nên cũng nhẹ ). Thời gian này bà yếu hẳn, ra chợ được rất ít nên lời qua tiếng lại của chị con dâu càng nhiều..bà nghĩ thôi thì chết cũng không mang gì theo được,nên tối đấy có đủ cả nhà bà bảo…
– Mẹ tiết kiệm được 8 chỉ vàng , định để dành nhưng nay chị cần làm vốn thì mẹ đưa hết cho.
Đời này mẹ cũng chỉ có các con là người thân.
Nói rồi bà móc túi ruột tượng vẫn luôn đeo quanh người,moi ra cái túi đỏ nhỏ đưa cho con dâu. Bấy giờ anh con trai mới thủng thẳng nói.
– Đấy ,mẹ đưa hết cho nhà con giữ có phải yên cửa yên nhà không ,già rồi giữ tiền vàng trong người làm gì ..
Từ khi moi được hết tiền, vàng của bà thì anh chị liền trở mặt ..Cuộc sống của bà lao đao đói khổ từ đó. Không có thu nhập,bà chỉ còn sống dựa vào đồng tiền trợ cấp của nhà nước với thân nhân liệt sỹ . Lấy lí do bà già yếu leo lên bậc nhà khó khăn,nên anh chị làm cho bà thêm cái chái bên cạnh nhà cho bà ở…Hàng ngày đến bữa anh chị cho con bê cơm canh cho bà ..
Bà buồn và suy nghĩ nhiều. Với những đồng tiền trợ cấp thì may ra chỉ đủ cho bà thuốc thang,còn muốn mua gì thì lại phải bảo con dâu đưa..Bà nghiện ăn trầu .Đói cũng được nhưng sáng ra phải có miếng trầu để ăn . Được vài lần bà hỏi thì đưa tiền cho bà nhưng cũng chỉ là vài nghìn lẻ thôi. Đến một hôm bà hết cau trầu mới dặn chị con dâu – Mẹ Đại này (quê tôi gọi tên của con cả chứ không gọi tên khai sinh)..nay đi chợ mua cho mẹ ít trầu cau nhé ,hết rồi.
– Gì mà đã hết ,ăn gì mà lắm thế…chị gào lên. Nuôi bà đã tốn kém vào nhiêu rồi ,già không làm được gì thì ăn ít thôi ,báo hại con cháu…
Bà chảy nước mắt, nếu không có bà lượm được và chăm sóc nuôi dưỡng,thì liệu chồng chị có được như hôm nay không..?.
Cứ nghĩ rằng lượm về nuôi khôn lớn sau mình già nó nuôi lại ,ai học chữ ngờ…
Anh chồng cũng hùa cùng vợ nên bỏ bê không chăm nom bà thường xuyên ,cứ kệ bà bên chái nhà ẩm thấp. Lúc khoẻ bà còn đi ra đi vào được, nhưng lúc trái nắng trở trời thì bà nằm bẹp. Bà có bệnh về xương khớp nên đau nhức liên miên.
Con cái như vậy nhưng khi hàng xóm hỏi bà vẫn nói tốt cho con cháu. Bà sống lúc nào cũng nghĩ tốt cho mọi người. Nhưng bà đâu biết được”tấm lòng thơm thảo “của vợ chồng anh con nuôi. Họ coi bà như không tồn tại.. nhiều lúc trên nhà ăn uống nói cười, nhưng họ cũng không ngó ngàng đến bà. Họ kệ bà sống ra sao không cần biết..
Có nhiều đêm bà không ngủ được ,cứ vật vờ đi lại ở cái sân khu tập thể ( khi anh con trai lấy vợ được cơ quan cho một gian nhà tập thể,nên bà đã bán nhà ở quê để đến ở cùng). Bóng dáng liêu xiêu của bà trong đêm khuya thanh vắng ,cứ như đi doạ những người yếu bóng vía…
Trong khi đó con cháu ngủ ngon lành, không biết rằng ở ngoài mẹ mình trăn trở ra sao..Bà cũng mong ông về đón bà đi cho đỡ tủi ,nhưng khổ thay… Trời cứ bắt bà sống lắt lay gần chục năm trời nữa …
Đêm hôm đó , trời mưa lất phất ,bà trằn trọc không ngủ được. Nghĩ lại cuộc đời mình thấy sao mà đắng cay buồn tủi…Bà lại ra sân, nhưng hình như bà đang mải nghĩ điều gì,nên không cảm nhận được những giọt mưa bay tạt ướt người..Bà cứ đi quanh sân rất nhiều vòng …Rất lâu sau bà mới vào nhà ,,ngấm nước mưa nên lúc này bà mới thấy lạnh lẽo..Bà cứ thế ngả người xuống giường mà hai chân vẫn còn thõng dưới đất..Ngọn đèn dầu đã lụi, bà trút hơi thở cuối cùng trong màn đêm thanh vắng..
Rủi thay cho bà ,đúng là số phận nghiệt ngã.
Trước hôm đó cả nhà anh Lượm đi tham quan mấy ngày,họ cũng có đem đồ ăn sẵn để cho bà dùng khi đói..Tuy là khu nhà tập thể nhưng dãy đó chỉ có 3 nhà ở thôi…Hai nhà kia thì họ cũng đi làm suốt ngày,nên cũng không biết gì…Là mấy ngày sau con cháu đi chơi về thấy nhà im ắng (mọi khi bà vẫn hay mở cái đài con để nghe nhạc Phật ). Họ mở cửa chỗ bà ở và giật mình ,bà đã mất trong tư thế nửa nằm nửa ngồi.
Anh Lượm hô hoán lên ,nhưng bà đã mất mấy ngày rồi thì cứu sao nữa ..Người bà đã cứng lại ,sau này mọi người phải giã gừng trộn với rượu,rồi xoa bóp các khớp chân tay cho người bà thẳng lại…
Thế là hết một kiếp người.
Không biết rằng bà mất rồi anh chị có ân hận không hay lại …
Sưu tầm Không rõ tác giả