Nghe thấy đáp án đó, Lương Khanh Vũ dang tay ra ôm tôi vào trong lòng, nói: “Tốt quá.”
Tôi nghe thấy anh cười hệt như một đứa trẻ vậy.
Cảm xúc bỗng thả lỏng đi đôi chút, dường như có anh là tôi sẽ cảm thấy an toàn.
Tuy tôi biết rõ rằng mình không yêu Lương Khanh Vũ, nhưng ở bên anh tôi thấy lòng thoải mái. Có lẽ chỉ vậy thôi là đủ rồi.
Tôi yêu Lý Hào Kiệt, nhưng tôi lại lo được lo mất. Tình yêu như vậy không hề tốt chút nào.
Lương Khanh Vũ đưa tôi về nhà trước. Tôi thay đồ, anh đề nghị ra ngoài ăn, tôi nhớ rằng tủ lạnh còn ít đồ bèn nói với anh: “Ở nhà đi, em nấu cho anh.”
“Thật à?”
Lương Khanh Vũ nhìn tôi với ánh mắt đầy vẻ không tin tưởng.
Tôi cười đáp: “Là thật đó! Anh yên tâm, em nấu ngon lắm, không khiến anh bị ngộ ᵭộc đâu.”
“Đồ ăn em làm, dù có là tђยốς ᵭộc thì anh cũng vui vẻ thưởng thức.” Nói xong, Lương Khanh Vũ cũng đi theo tôi vào phòng bếp. Anh xắn tay áo sơ mi lên, hỏi tôi: “Có cần anh giúp gì không?”
Chúng tôi bận bịu trong bếp hơn một giờ, chế biến ra hai món xào một món canh.
Sau khi ăn xong, Lương Khanh Vũ chủ động đề nghị rửa bát, tôi không cho. Anh lại nắm lấy tay tôi rồi đưa lên môi khẽ hôn một cái, nói: “Anh muốn ở cùng với em, không phải là để em nấu nướng hay rửa bát, anh chỉ muốn yêu thương em nhiều hơn.”
Khuôn mặt tôi lập tức đỏ bừng lên, tôi không biết nói gì cho phải, đành phất tay một cái: “Vậy em không rửa nữa.”
Sau đó, tôi đứng bên cạnh nhìn Lương Khanh Vũ thành thạo rửa sạch bát đũa.
Đến 11 giờ anh mới về.
Trước khi đi, anh lấy hộ chiếu của tôi nói là để làm visa, chỉ nửa tháng là xong rồi.
Nói cách khác, tôi chỉ còn nửa tháng ở thành phố Vĩnh An này.
Ngày hôm sau, tôi đi xin nghỉ việc.
Lý Hào Kiệt không đồng ý, nhưng tôi vẫn dọn đồ đạc về, không quay trở lại công ty nữa.
Mấy ngày qua tôi chỉ ở lỳ trong nhà, thi thoảng lại gọi điện cho Khương Thanh.
Thời gian cứ trôi đi từng ngày một.
Hai tuần sau, Lương Khanh Vũ nói cho tôi rằng đã làm xong visa. Anh còn liên hệ được một công ty bên ấy, qua đó là làm việc cho công ty kia luôn, như vậy thì có thể trực tiếp chuyển visa du lịch thành giấy phép lao động rồi.
Đồng thời anh đã mua được vé máy bay, chính là ba ngày sau.
Tôi hỏi anh rằng đã nói cho ba mẹ anh biết chưa. Lương Khanh Vũ im lặng một lúc rồi mới nói: “Đi rồi hãy nói.”
Ở đầu điện thoại bên này, tôi khuyên anh hãy nói cho ba mẹ trước đi.
Ba mẹ của Lương Khanh Vũ là người tốt, nếu bọn họ biết con mình sắp đi nước ngoài, chắc chắn hai ông bà sẽ lo lắng lắm.
Với lại người già cả có mấy ai là muốn xa cách với con cháu mình đâu.
Tôi khuyên mãi, Lương Khanh Vũ chỉ đáp rằng “anh biết rồi”.
Tôi biết là anh sẽ không nói.
Tối hôm Lương Khanh Vũ gọi điện cho tôi, tôi ở nhà, nghe thấy tiếng ᵭ.ậ..℘ cửa rầm rầm!
Lý Hào Kiệt. Trong đầu tôi chỉ nghĩ tới cái tên này!
“Mở cửa!”
Tiếng của Lý Hào Kiệt nhanh chóng vọng tới từ ngoài cửa, rất nóng nảy, nhưng có phần không rõ, tôi biết là anh ta đã uống say rồi.
Lý trí bảo tôi rằng đừng có mở cửa!
“Mở cửa ra, mở ra!”
Giọng của Lý Hào Kiệt khá to.
Bởi vì đang buổi tối, mà nhà tôi lại khá rộng với trống trải nên tôi nghe được rất rõ giọng nói của anh.
Sau đó tôi không mở cửa, anh bèn bấm lên chuông cửa có hình. Tiếng chuông chói tai vang khắp căn phòng.
Rơi vào đường cùng, tôi đành ấn nhận cuộc gọi, câu đầu tiên mà tôi nói là: “Anh đi đi, tôi không mở cửa đâu.”
Nếu mở cửa, tối nay tôi chắc chắn sẽ sa sút ϮιпҺ thần ngay.
Qua màn hình chuông cửa, tôi thấy Lý Hào Kiệt bên ngoài chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, còn phanh nhiều cúc ra, tóc cũng rối bời, mặt đỏ lên, dường như đã say rồi.
Bây giờ đang tháng ba đầu xuân, nếu anh ta ăn mặc như vậy tới đây, chắc là lạnh lắm rồi.
Thấy anh ta như vậy, tôi không khỏi thấy đau lòng.
Nhưng tôi nhanh chóng răn đe bản thân rằng đừng để vẻ bề ngoài lừa dối.
Nghĩ như vậy, tôi tắt chuông cửa có hình đi.
Nhưng tiếng chuông lại vang lên ngay tức thì. Tôi bấm nghe, vờ như mình không kiên nhẫn một chút nào: “Tổng giám đốc Lý, anh định làm gì? Anh còn như vậy tôi sẽ gọi cα̉пh sάϮ đấy!”
“Chờ chút! Đừng cúp máy! Anh không gõ cửa, anh không ấn chuông nữa, anh có mấy lời muốn nói với em.”
Lý Hào Kiệt nói.
Giọng anh lộ rõ rằng anh nhận thua.
Lý Hào Kiệt như thế thật sự hiếm thấy.
Tôi vốn định bấm phím cúp máy, nhưng lại rụt tay lại, rũ mắt xuống rồi bảo: “Anh nói đi.”
Mấy ngày nữa là tôi đi rồi, sau này sẽ không còn gặp lại nữa.
Để nghe xem anh ta sẽ nói gì, coi như là lần cuối cùng đi.
Tôi cứ khuyên mình như vậy.
Lý Hào Kiệt đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào camera trò chuyện như thể đang nhìn tôi.
Anh ta nói: “Tống Duyên Khanh, anh điên rồi.”
“Gì cơ?”
Nghe câu nói không đầu không đuôi này, tôi không hiểu gì cả.
“Anh biết là anh không thể thích em, cũng không nên thích em, nhưng chỉ cần tỉnh táo là đầu óc anh toàn hình ảnh của em. Anh cảm thấy mình điên rồi. Anh biết rõ những gì mình làm là không đúng, nhưng anh vẫn cố tình làm. Anh biết rõ thu mua công ty của em, bắt em làm trợ lý của anh thì chắc chắn sẽ khiến em ghét anh, nhưng anh không chịu được. Lúc đιêи ¢υồиɢ nhất, anh còn cảm thấy đó là điều đúng đắn, chỉ cần em ở bên cạnh anh, dù có hận anh đến mấy cũng chẳng sao.”
Hình ảnh trong màn hình rất chân thực, tôi có thể thấy rất rõ ánh mắt và vẻ mặt của Lý Hào Kiệt. Đó là vẻ mặt yêu tôi sâu sắc đιêи ¢υồиɢ, cũng là vẻ hối hận tột độ.
Khoảnh khắc ấy, tôi đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, thậm chí còn muốn mở cửa cho anh.
Tôi biết là mình không thể như vậy được.
Lý Hào Kiệt đã làm tôi bị tổn thương như vậy mà tôi còn cho anh ta cơ hội, vậy tôi biết dùng gì để báo đáp Lương Khanh Vũ đây?
Tôi nhắm mắt lại, nhẫn tâm nói: “Thứ anh yêu không phải là tôi, anh chỉ yêu cái cảm giác không chiếm được mà thôi!”
“Không phải!” Lý Hào Kiệt lập tức phủ nhận: “Anh cũng từng cho là như vậy, cho nên tuy anh biết đợt này Lương Khanh Vũ và em bận chuẩn bị đi nước ngoài, nhưng anh cố gắng không cho mình nhúng tay.”
Lời của anh khiến tôi sợ hãï, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Thì ra anh ta biết hết mọi chuyện.
Thấy tôi không nói câu gì, Lý Hào Kiệt gượng cười một tiếng, chống tay lên tường: “Sợ rồi à? Em có biết anh nhẫn nại vất vả tới mức nào không? Mãi tới khi biết em với anh ta đã đặt vé máy bay, anh mới nhận ra rằng tình cảm của anh dành cho em không phải là ham muốn chiếm hữu vì không chiếm được…”
“Tổng giám đốc Lý, anh say rồi.”
Tôi cắt ngang lời anh ta.
Tôi khẳng định chắc chắn là anh ta đã say. Vì Lý Hào Kiệt tỉnh táo luôn rất uy nghiêm, không có chuyện anh ta sẽ nói ra lời như thế này.
Lý Hào Kiệt nhìn vào màn hình chuông cửa, hồi lâu sau anh mới nói: “Ở lại đi, Tống Duyên Khanh, anh sẽ không kết hôn với Tống Duyên Minh, anh sẽ tống cô ta vào tù. Chỉ cần em chịu ở lại, em muốn gì anh cũng chiều.”
Tôi kinh ngạc nhìn vào màn hình.
Tôi không rõ Lý Hào Kiệt có đang nói dối hay không, nhưng lời anh vừa nói lại khiến lòng tôi chua xót không thôi.
Lý Hào Kiệt thật sự quá giỏi, anh ta luôn có thể dễ dàng làm ϮιпҺ thần tôi rối bời.
Tôi im lặng một lúc lâu, thuyết phục bản thân nhiều lần trong lòng rồi mới nói với Lý Hào Kiệt: “Không, tổng giám đốc Lý, tôi đã từng yêu anh, nhưng người tôi yêu là Lý Hào Kiệt kiêu ngạo không ai sánh bằng, chứ không phải Lý Hào Kiệt đang yếu đuối cầu xin tôi ngay trước cửa nhà tôi lúc này.”
Nói xong, tôi ấn nút tắt màn hình. Đồng thời tôi cũng mở luôn chế độ tránh làm phiền.