Thay Chị Lấy Chồng – Chương 176

“Ông chủ vẫn nhớ cháu.”

Tôi cảm thấy rất bất ngờ.

“Vẫn nhớ, mấy năm qua cũng không thay đổi gì, tôi muốn không nhận ra cũng khó.” Ông chủ cười nói, ánh mắt nhìn về hướng Lý Hào Kiệt, “Đây là người yêu cô à? Trông cậu ấy quý phái thật, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.”

Không thể không nói, ông chủ quán ăn cũng thật biết nhìn người.

Tôi mím môi, “Không phải, anh ta chỉ là…”

“Tôi là người yêu của cô ấy.”

Lý Hào Kiệt biết tôi định nói gì nên liền cắt lời.

Tôi nhìn anh ta, cũng không muốn tranh biện gì.

Ông chủ cười, cầm thực đơn đến để lên tгêภ bàn của chúng tôi, “Cãi nhau sao? Không sao, ăn xong đồ ở quán tôi sẽ làm lành thôi.”

Thực đơn của quán ăn vẫn thế, vẫn là những trang giấy, tên và giá món ăn ghi tгêภ đó đều là ông chủ ʇ⚡︎ự viết.

Đã mấy năm trôi qua, giá cũng không tăng lên nhiều.

Tôi nhìn giá của những món ăn mà nhăn mặt, “Ông chủ, ông buôn bán như này không sợ sẽ lỗ vốn sao.”

Ông chủ cười và nói, “Không sợ, buôn bán cũng chỉ để vui vẻ, những khách hàng quen như cô đến đây nói chuyện với tôi là tôi vui rồi, kiếm tiền không phải mục đích chính.”

Tôi gọi hai món tôi vẫn thường ăn trước đó, rồi đưa thực đơn cho Lý Hào Kiệt.

Hỏi anh ta muốn ăn gì.

Lý Hào Kiệt nhìn thực đơn, khuôn mặt dường như mơ màng, cuối cùng mở lời, “Em gọi là được rồi.”

“Anh chàng này vừa nhìn đã biết là một ông chủ lớn, nào, để tôi giới thiệu cho cậu.” Ông chủ nhiệt tình vội vàng cầm thực đơn đến giới thiệu với Lý Hào Kiệt.

Giới thiệu một lúc lâu, Lý Hào Kiệt cũng chỉ chọn một món ϮhịϮ xào thập cẩm.

Sau đó ông chủ đi làm thức ăn.

Cả một quán ăn nhỏ chỉ có hai người là tôi và anh ta, lúc này tôi mới nói, “Tổng giám đốc Lý cũng đã thấy rồi đấy, đây chính là cuộc sống của tôi, tôi và anh là người thuộc hai thế giới khác nhau.”

“Trước đây chẳng phải vẫn rất tốt sao, sao bây giờ lại nói những lời này.” Lý Hào Kiệt nhăn mặt.

Tôi cúi đầu xuống, do dự một hồi rồi ngẩng đầu lên nói rõ từng chữ một, “Lý Hào Kiệt, trước đây là do tôi yêu anh, rất yêu anh, cho dù chúng ta có phải là người ở một thế giới hay không, đâu có sợ sự khác biệt lớn nhường nào, tôi cũng nguyện khắc phục mọi khó khăn để bên anh, nguyện cố gắng để hợp với anh, chỉ cần một ánh mắt của anh, tôi cũng đều bất chấp mọi gian nguy.”

Lý Hào Kiệt nghe thấy những lời này của tôi, trong ánh mắt không một chút vui vẻ.

Ngược lại còn có một nỗi đau không thể hóa giải.

Tôi tiếp tục nói, “Nhưng mà trải qua nhiều sự việc như vậy, sự chân thành của tôi, cũng đều trở nên lãng phí, tôi không muốn yêu anh nữa, tôi mệt rồi.”

“Duyên Khanh, anh…”

“Thức ăn đến rồi!”

Lúc Lý Hào Kiệt đang muốn nói điều gì đó, ông chủ bỗng nhiên bưng một d᷈-/i᷈a ϮhịϮ xào thập cẩm ra, chỉ ngửi hương thơm tôi cũng biết, đã mấy năm không ăn, tay nghề của ông chủ vẫn không thay đổi chút nào.

Vẫn giỏi như ngày nào.

Ông chủ đứng ở một bên ʇ⚡︎ự khen, “Mau nếm thử đi, không phải tôi nói quá, nhưng đầu bếp nhà hàng năm sao cao cấp cũng chưa chắc đã làm ngon hơn tôi đâu.”

Lý Hào Kiệt nhìn ông chủ, dường như là đang đợi ông chủ rời khỏi.

Tôi hiểu ông chủ, ông ấy rất nhiệt tình, sẽ không dễ dàng rời đi như vậy đâu.

Tôi cười và nói với Lý Hào Kiệt, “Ăn đi, lúc ăn cơm không nên nói đến những chuyện không vui, nếu không sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, có gì ăn xong hãy nói.”

Lý Hào Kiệt do dự một hồi mới gật đầu đồng ý.

Nếm một miếng thức ăn, nhìn biểu cảm của anh ta, tôi biết, anh ta rất thích ăn món ăn ở đây!

Sau đó ông chủ đem hết các món ăn ra.

Sau khi ăn xong, Lý Hào Kiệt hỏi ông chủ, “Ông có muốn mở tiệm ở chỗ khác không? Tôi sẽ đầu tư cho ông.”

“Ha ha, cảm ơn tổng giám đốc đã quan tâm.” Ông chủ cười lớn tiếng, “Cả đời này tôi sẽ không đi đâu nữa, tôi phải giữ cái tiệm này, dù gì đây cũng là quán ăn mà tôi và vợ tôi cùng nhau gây dựng.”

Ông chủ nhắc đến vợ, tôi liền thuận miệng hỏi, “Bà chủ đâu rồi? Sao không thấy bà ấy?”

Trước kia lúc đến đây ăn cơm, đều là ông chủ làm món ăn, bà chủ đưa thức ăn lên.

Hôm nay lại không nhìn thấy bà chủ đâu.

Nhắc đến bà chủ, khuôn mặt của ông chủ lộ rõ ánh mắt thất vọng, một hồi sau mới nói, “Bà ấy, mấy năm trước mắc Ьệпh, phải tiêu tốn rất nhiều tiền, vốn dĩ nghĩ rằng có thể chữa khỏi, kết quả năm ngoái lại tái phát, bà ấy mất rồi…”

“Xin lỗi ông chủ, tôi không biết.”

Tôi nhận ra bản thân mình đã nói sai.

Người vừa mất đi người bà như tôi lúc này thật sự hiểu rõ cảm giác của ông chủ, mất đi người quan trọng, cảm giác đau đớn nhường nào.

“Không sao không sao.” Ông chủ cúi đầu đau buồn, “Tôi thấy cả cuộc đời bà ấy cũng chưa từng đón một sinh nhật trọn vẹn, kiếp sau nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, để bà ấy có một cuộc sống tốt hơn.”

“Có một người chồng như ông, đó chính là những ngày tháng đẹp nhất.”

Tôi an ủi ông chủ.

Lúc chúng tôi thanh toán tiền xong rời khỏi quán, Lý Hào Kiệt muốn trả số tiền nhiều hơn nhưng đã bị ông chủ từ chối.

Rời khỏi quán ăn, chúng tôi đi bộ dọc theo con đường nhỏ, trời cũng đã tối, đèn đường mập mờ, hai người chúng tôi đều không nói gì hết.

Nhìn thấy sắp đến chiếc xe trước mặt, tôi nghe thấy tiếng người đàn ông nói ở phía sau, “Em yêu, lần này không cần em yêu anh, hãy để anh yêu em, không cần em phải cho đi, anh sẽ cho đi mọi thứ.”

Chỉ mấy chữ ngắn gọn, nhưng lại làm trái tιм tôi thắt chặt lại.

Hai tay tôi đặt về phía trước, đan chặt vào nhau, một lát sau mới nói, “Không, Lý tổng, tấm lòng của anh, cho dù cho bất kì người nào cũng sẽ có hồi đáp, anh không cần phải lãng phí công sức vào tôi đâu.”

Xung quanh hoang vu không một chiếc taxi.

Tôi chỉ có thể lựa chọn ngồi xe của Lý Hào Kiệt về nhà, lúc tôi xuống xe, Lý Hào Kiệt lại nói, “Hãy để anh yêu em, em có thể dần dần đón nhận, anh chỉ hi vọng em sẽ không trốn tránh.”

Tôi không dám nhìn anh ta, không nói lời nào, cứ thế rời khỏi.

– —

Mấy ngày sau, chính là tang lễ của Tống Tuyết.

Ngày hôm đó, tôi mặc một bộ đồ màu đen, đến nơi làm lễ tang, lần này cũng chỉ có một vài người đến, cũng đều là những gương mặt quen thuộc.

Tôi bước lại, Tống Cẩm Dương vừa nhìn thấy tôi đã tức giận, đẩy tôi một cái rồi cҺửι, “Mày còn có mặt mũi đến đây sao! Mau cút ra khỏi đây!”

Ông ta hét lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

Phan Ngọc cũng cҺửι theo, “Mày làm cho nhà họ Tống thành ra nông nỗi này, còn có mặt mũi đến đây sao! Mau cút đi!”

Mặc dù tôi không biết lần này hai người họ tại sao lại kích động như vậy.

Nhưng tôi rất rõ mục đích của bản thân mình.

Tôi lạnh lùng nhìn mọi người, “Tôi đến thăm bà của tôi, không phải đến để thăm các người.”

“Mẹ tôi còn sống, cũng không muốn gặp cô đâu!” Tống Cẩm Chi cuối cùng cũng lên tiếng, “Tống Duyên Khanh, cô đã phá nát tập đoàn Tống Thị, cô vui rồi chứ!”

“Tống Thị bị phá sản liên quan gì đến tôi?”

Tôi nhăn mặt.

“Liên quan gì đến cô?” Tống Cẩm Dương tức giận xông lại đòi ᵭάпҺ tôi.

Tôi đã chuẩn bị từ trước nên liền né tránh.

Tống Cẩm Dương nhìn tôi chằm chằm, “Mày quyến rũ Lý Hào Kiệt, khiến anh ta đến thời điểm này còn hủy hôn với Minh Minh! Thật là một người phụ nữ ᵭộc ác!”

Hóa ra là vì nguyên nhân này.

Tôi quay mặt nhìn về hướng Tống Duyên Minh đang khóc nức nở, “Ông hãy hỏi chị ta xem, nếu như chị ta không hết lần này đến lần khác làm ra những chuyện quá đáng, Lý Hào Kiệt lại có thể không thể chịu đựng chị ta như vậy sao? Liên quan gì đến tôi.”

“Hu hu hu, đều là lỗi của tôi…” Tống Duyên Minh không ngừng khóc, cũng không nói tại sao.

Cho dù cả nhà họ Tống không nghênh đón tôi, nhưng đây là lễ tang của Tống Tuyết, tôi phải ở đây, tôi phải nói lời tạm biệt cuối cùng với bà.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *