Tao không dảnh để đùa – Đời này vạn sự tuỳ duyên
Tác giả : Loan Ngẫn
Người hắn chi chít những hình xăm. Hắn thường hay nghêu ngao: “từng người tình bỏ ta ra đi như những dòng sông nhỏ…lời hẹn thề là những cơn mưa…” hắn cứ rên rỉ lời bài hát ấy khi từng mũi kim xăm lên thịt da hắn. Hình như đau đớn nó cũng có thể gây nghiện.
Hắn có thói quen rất buồn cười là xăm một hình gì đó lên người khi một cuộc tình vừa qua đời.
Thế nhưng rồi sau hắn lại có người yêu mới. Đôi khi hắn cảm giác như chưa đắp mộ xong cuộc tình cũ, thì người tình mới đã vội vã si mê hắn mất rồi.
Người yêu mới của hắn là một cô gái làm cái nghề rất hiện đại: DJ. Cô đẹp đến từng cm, đẹp kiểu phóng khoáng và pha trộn giữa hai nền văn minh Á và Âu. Mũi cao thanh tú, mắt to sâu, mi dày và khuôn miệng lúc nào cũng vừa như cười nhưng lại có nét gì đó hờn dỗi và làn da trắng sứ như của một bé gái. Nàng học thanh nhạc hay mỹ thuật gì đó chẳng ai còn nhớ. Khu phố này các bà già chỉ gọi là con bé làm trộn nhạc theo lời của ông tổ trưởng dân phố.
Lần đầu tiên gặp nàng đi với hắn, mấy bà trong khu phố đang thập thò chỉ trỏ trong khu nhà văn hoá tập dưỡng sinh bỗng tụt cả lại. Họ thích ngắm nhìn nàng để bình phẩm, để buôn dưa lê và để thêm thắt cho câu chuyện thêm ly kỳ và luôn tỏ ra mình là người cái gì cũng biết và nhất quyết phải ấn nàng xuống tầng lớp đạo đức suy đổi để nhà các bà sáng choé mới yên.
Nàng thật đẹp, từng lọn tóc hung hung loà xoà rủ trước trán, làn da dưới nắng hanh làm hồng cả má lẫn môi. Vẻ đẹp thanh tao tự nhiên và trong trẻo khiến người ta nhìn ngắm vừa say mê lại vừa nâng niu thì thằng hắn ở bên cạnh, thô ráp, cứng lạnh và sắc. Toàn thân hắn đều toát lên chữ Tao không rảnh để đùa!
Mấy bà già vừa thì thầm vừa đưa mắt ra lối đi dè chừng. Có những gương mặt đúng là thoạt nhìn thôi người ta đã cảm thấy sự sợ hãi cứ chập chờn lảng vảng, kiểu như không cẩn thận thì nó ập ngay những thứ kinh khủng xuống đầu.
Hắn là hoạ sỹ, nhưng mảng kiếm tiền lại là thiết kế nội thất cho những nhà hàng và quán bar cao cấp. Nàng biết thừa thời tiền sử và hồng hoang của hắn. Lúc mới quen và khi hắn yêu nàng đến mê say, nàng lôi hắn ra quán Tatto và chỉ vào bên vai trái của hắn, bắt hắn xăm một dấu phẩy nhỏ bé lên vai.
Nàng bảo trong cuộc đời mỗi người sẽ đều có những cuộc tình qua đời. Nó chỉ như những dấu phẩy hay dấu chấm. Đừng đớn đau hay đừng hận thù, ngay từ ban đầu hãy nghĩ cuộc tình này đang chết thì lúc nó qua đời sẽ không đau.
Hắn cười và nói với nàng, thường thì hắn sẽ chỉ xăm khi những cuộc tình đã qua đời và những người tình bỏ hắn mà đi, nhưng lần này sẽ khác. Hắn xăm một mỏ neo khi vẫn còn đang say đắm, hắn bảo cuối cùng đời anh cũng đã tìm thấy chỗ để neo đậu.
Thô ráp và nham nhở cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Trái tim hắn nhân văn và tử tế, hắn yêu nàng sâu sắc và cuồng say, tình yêu của hắn nhiều khi ào ạt như những cơn mưa rừng, như bước chân của những con ngựa hoang lướt cuồng điên trên thảo nguyên trong những đêm trăng thanh, nhưng lắm lúc, hắn mềm mại và ấm áp như tấm áo bông của bà nội nàng, đầy mùi trầu thuốc, đầy mùi bếp lửa và đầy ắp sự yêu thương ấm áp dịu dàng.
Nàng lấy hắn, cha mẹ hai bên đều khó chấp nhận cả hai, đằng nội không thể chấp nhận một thằng con trai xăm trổ đầy mình những hình xăm quái dị, nom người như tấm phông vẽ hỏng thế kia. Họ cũng như đàng ngoại, không chấp nhận được một cô con gái làm cái nghề đi đêm đến muộn lắc muộn lơ mới về, quần áo thì cũn cỡn đầu người luôn lắc lư trước những đám đông hú hét hỗn độn. Cả hai gia đình đều không chấp nhận ngay cả đứa con do mình sinh ra. Họ không thể hiểu được sở thích và sự lựa chọn công việc của hắn và nàng bởi họ là những công chức luôn sống nề nếp chỉn chu.
Chẳng cần nội ngoại phải chấp nhận hoặc ngợi khen. Hắn và nàng đều có một phương châm: sống cuộc đời của mình không cần phải để người khác thích! Mình cứ sống và yêu thích cuộc đời mình và được làm công việc mình ưa thích là được.
Loài người luôn tiến hoá, đang tiến hoá và mãi mãi không ngừng tiến hoá. Tiến hoá ngay cả khi đã trở thành chúa tể của chính mình. Họ đang dần thay đổi, mới hôm qua thôi có thể là chân lý thì hôm nay đã lạc hậu mất rồi. Thực ra cuộc sống là một sự vận động. Đừng hỏi cũng đừng cái gì cũng đòi phải hiểu mà chỉ cần biết thôi đã là một cách sống thức thời
Sở thích và nghề nghiệp là sản phẩm của xã hội hiện đại. Dung được thì sẽ dưỡng được. Hãy để những người trẻ tuổi tự quyết định vận mệnh và tình yêu của mình.
Đời này vạn sự tuỳ duyên.
——-
Ảnh st.