Sau trận cháy ngô gia 8

8.
Lực lui cui dựng giàn mướp sau nhà. Bà Năm nhìn Hoàng Hạc mang cái bụng bầu vượt mặt ngồi lặt rau thì la lên:
– Đứng dậy, đứng dậy liền. Để đó cho mẹ. Con ột ệt rồi đừng có đứng lên ngồi xuống như vậy hổng nên. Phải ráng giữ gìn sanh cho mẹ đứa cháu nội ngon lành mới được chứ?

Hoàng Hạc phì cười:
– Con khỏe re mà mẹ. Phải xốc vác mới dễ sinh.
– Kệ đi. Xốc vác nhưng đừng có mần chuyện nặng nhọc. Đợi sanh đẻ cứng cáp rồi muốn mần gì thì mần, mẹ giữ em cho.

Hoàng Hạc đứng dậy, biết mẹ chồng cưng và muốn có cháu nội nên cô cũng chìu. Hạc thấy cuộc đời mình quá đầy đủ. Tuy không biết mẹ và hai em hiện đang ở đâu, có bình yên hay không nhưng cô tin, với khả năng của Địa chủ Khang, rồi thì có ngày ông ấy sẽ tìm được gia đình mình. Nhưng gia đình ấy cô không muốn thấy lại người làm cha đó nữa. Người đàn ông đã làm tan nát một mái ấm khiến vợ con ông ta lưu lạc tha phương mà chưa một lần hối hận. Hạc đã biết lão Tùng bị cách chức biếm làm thứ dân và bị lưu đày. Nhưng cô mừng vì mẹ con Như Hoàn vẫn bình yên. Nếu không có họ giải thoát cho cô, thì giờ đây có lẽ tuổi xuân của cô như chim bị giam vào l*иg son cả đời tù đày dưới tay người đàn ông mà cô khinh ghét và ghê tởm.

Được tái hợp với Lực, người mà cô yêu thương, ngày đêm nhung nhớ và nhận được tình thương của mẹ Lực. Nếu không vướng bận mẹ và hai em,. Hạc nghĩ cô không còn mong muốn gì hơn. Cuộc sống bần hàn nhưng không thiếu thốn, ngày ngày cùng chồng làm việc mưu sinh chờ đợi đứa con bảo bối ra đời. Cô có mục đích sống rõ ràng, không như thuở trước, nhìn thời gian trôi qua trong vô vọng.

– Chị Năm ơi, có nhà hôn?
– Có đây, có đây. Tiếng ai nghe quen vậy cà.
– Tui nè. Khang nè chị Năm.
– Úy Trời, anh Hai. Mới xuống hả? Vô nhà đi.

Ông Khang xăm xăm vào nhà. Bà Năm quẹt hai tay vào vạt áo rồi xoắn xít ra cửa. Ông Khang thấy Hoàng Hạc thì cười:
– Cha chả. Chị sắp bồng cháu rồi hén? Nay tui tới đưa thêm cho chị niềm vui ngất trời luôn nè. Chuẩn bị ϮιпҺ thần đừng có ngất nhen.
– Nói gì ghê vậy anh Hai?
– Chị nhìn đi?

Ông Khang nép qua một bên, nhường chỗ cho ông Cao ( Giờ gọi là Năm Quyền) bước lên. Bà Năm sững người, trố mắt nhìn chằm chặp vào người đôi diện, miệng lắp bắp:
– Đây là…đây là…

Ông Năm có chút ngại ngùng rồi bình tĩnh trở lại:
– Mình không nhận ra tui sao?

Bà Năm không tin vào mắt mình, cất tiếng gọi:
– Lực ơi, vô coi ai nè con.

Lực cầm cái khăn Hạc đưa, lau mồ hôi khắp mình mẫy rồi đi vào, cặp mắt sáng lên khi nhìn thấy ông Khang, bỗng anh khựng lại: Cha của anh đây sao? Cha ૮.ɦ.ế.ƭ năm năm trước rồi mà? Sao hôm nay lại trở về bằng xương bằng ϮhịϮ như vậy chứ?

Lực lắp bắp kêu:
– Cha…cha thật sao?

Ông Quyền vỗ vai Lực:
– Không phải cha chứ còn là ai nữa? Ngay cả cha mình mà nhìn cũng không ra kia à?
– Vậy…hôm đám tang…???

Ông Khang cười sang sảng:
– Thôi cho vô nhà cái đi rồi ta kể đầu đuôi cho nghe. Đứng đó thắc mắc hoài bộ không biết đường xa tới đây hai ông già này mệt lắm sao? Cháu dâu nấu ngay bình trà cho bác với cha chồng con nói chuyện coi nè.

Hoàng Hạc cũng bất ngờ lắm. Cô biết chuyện ông Năm bị ﻮ.เ.+ế+..Ŧ, và cô cũng đoán ra thủ phạm là ai nhưng không có chứng cớ. Đám tang buồn tẻ chỉ có láng giềng, bà Năm thần trí bất minh còn Lực đã đi xa kể từ dạo cô về với Hương Tùng. Vậy thì có thể ông Quyền đã được cứu sống nhưng mãi đến khi Hương Tùng tàn rụi mới dám lộ diện.

Bà Năm mắt không rời ông Quyền, khẽ ngồi xuống cạnh ông, nắm bàn tay chai sần của ông ๓.â.-ภ ๓.ê như tìm lại nét quen thuộc ngày nào. Ông Khang chậm rãi nói:
– Tui phát hiện ra anh Năm bị thằng Tùng ᵭ.ậ..℘ một gậy vào đầu, bỏ vô bao cột đá dìm xuống sông. Chờ nó vừa quay đi là tui kêu người lặn xuống mò ảnh lên. May là ảnh vẫn còn thở. Tui bí mật đưa ảnh đi chữa trị. Nhưng ảnh bị thương đầu nặng quá, tuy đã tỉnh nhưng không nhớ gì. Suốt mấy năm liền khờ khạo như vậy rồi cuối cùng cũng tỉnh ra. Tui đưa dìa nhà tui, cố tình cho thằng Tùng nhìn thấy và lập kế bắt nó chịu Ϯộι.
– Vậy lúc đó anh chôn ai?
– Hahaha…tại chị cứ xỉu lên xỉu xuống hoài nên không nhận ra thôi. Có ai ૮.ɦ.ế.ƭ đâu mà chôn? Tui lấy rơm làm hình nộm rồi đắp bùn lên, tại cái ҳάc sình trương nên ai mà để ý. Vậy là tẩn liệm rồi chôn. Ở đó người ta nghĩ anh Quyền đã ૮.ɦ.ế.ƭ. Khi anh Quyền quay lại có nhớ gì đâu nên như người mới. Rồi những ai nhận ra ảnh cũng đều là người của mình, sợ gì nữa chứ?

Tui cũng định đưa chị và vợ chồng thằng Lực về quê, nhưng nơi đó có nhiều kỷ niệm buồn của gia đình chị nên thôi, hãy ở lại đây. Đất của chị coi như bán cho tui, tui đã đưa tiền cho anh Quyền, lên đây mua lại cái khác. Nơi này không ai biết chuyện quá khứ của gia đình, anh chị hãy làm lại cuộc đời cho thằng Lực có mái ấm, con nó có đủ ông bà nội. Tui cũng hứa với con dâu của chị là sẽ cố gắng tìm tung tích của mẹ và hai em nó. Trong ʋòпg một năm, dù được hay không thì tui cũng sẽ có câu trả lời.

Không thể hình dung nổi niềm vui và hạnh phúc đến với bà Năm và Lực ra sao. Lực vội vã ra vườn bắt hai con gà vô làm bữa cơm đãi cha và ông Khang mừng ngày gia đình sum họp.

Trời khiến, ông Cao vừa nhìn bà Năm thì nhớ đến vợ con của mình. Bà Năm có rất nhiều nét về ngoại hình giống như vợ ông năm xưa. Một thứ tình cảm quen thuộc tràn vào lòng ông. Ông mãn nguyện nghĩ đến từ nay mình đã có chỗ dừng chân, thầm cảm ơn ông bạn già cuối đời giúp mình tìm được mái ấm tưởng không bao giờ có được.

Lực không vô tư như mẹ. Nhưng anh bỏ qua hết những trăn trở của mình về người cha bất ngờ này. Linh tính cho anh biết đây không phải thật sự là cha anh. Nhưng anh không vạch trần, không muốn gây thêm rắc rối nữa. Mẹ anh đã trải qua những ngày tháng đau khổ đến phát điên. Nếu không có ông Khang làm chỗ dựa biết đâu bà đã điên thiệt. Và bây giờ cha anh quay về, dù có phải là ông hay không nhưng sự trở lại của ông đã khiến mẹ anh an tâm, hạnh phúc tuổi về già. Anh thì sao cũng được, cuộc đời anh có Hoàng Hạc là quá đủ cho chuyện riêng tư của mình rồi, giờ chỉ muốn mẹ mình sống bình an vui vẻ. Mặc cho người trước mặt là ai, tính khí ra sao nhưng anh tin ở mắt nhìn người của ông Khang. Một khi ông Khang quyết định đưa họ đến gần nhau chắc là ông đã coi giò coi cẳng đâu ra đó rồi. Anh không được quyền nghi ngờ gì khác.

Bà Năm đơn giản lắm. Chồng về rồi, thì ra ông chưa ૮.ɦ.ế.ƭ, bấy lâu nay bà để tang ông trong lòng, bây giờ có thể nhẹ nhàng tháo xuống. Hạnh phúc đã về với bà. Chồng con đề huề, bà mãn nguyện làm sao…

Ông Khang ở lại một ngày rồi từ giã. Đưa ông một đoạn, ông Quyền hỏi:
– Anh nói vậy rồi mồ mả anh Quyền nơi đó ra sao?
– Còn có tui mà anh lo gì?

Ông Quyền nhìn theo bóng ông Khang khuất dần xuống ghe, trong lòng vô vàn cảm kích và hàm ơn.

Một năm trôi qua, ông Quyền dùng số tiền của ông Khang đưa mua thêm đất canh tác, Lực không còn đi ghe ᵭάпҺ bắt nữa mà ở nhà làm ruộng cùng cha. Hoàng Hạc sinh ra đứa con trai ông nội đặt tên là Nhân Nghĩa, lấy đó làm phương châm sống cho cả nhà.

Một năm không ngắn không dài, ông Cao Quyền bấy giờ đã coi nơi đây là trạm dừng chân cuối cùng của mình, ông thương yêu vợ con bằng tấm lòng của người chồng người cha, tuyệt nhiên không một chút gợn, và ông cũng nhận lại y nguyên tình cảm đó của mọi người.
Một gia đình tràn trề hạnh phúc.
• *
Ông Khang tới, cho Hoàng Hạc hay mẹ cô đã mất vì lam lũ. Hai em cũng tìm được nhau. Em gáι cuả Hạc, Hoàng Hà được ông Khang chuộc thân đưa về cho anh cô ấy. Rồi đây ông sẽ tạo điều kiện cho chúng về đất ông để sinh sống, cha cô vì ham ς.ờ .๒.ạ.ς ɾượu chè, nợ nần tứ giăng nên đã bị chém ૮.ɦ.ế.ƭ phơi thây ngoài đồng.
Hoàng Hạc mừng rỡ khi nghe tin hai em, nhưng dửng dưng chuyện của cha mình. Hậu quả này cô đã lường trước lâu rồi.

Ông Khang cũng cho biết, một tay Như Hoàn chèo chống Ngô gia, dùng tư trang của bà Hai, bà Ba mua đất rồi mướn người canh tác, lúa đủ ăn cho cả nhà quanh năm. Còn ngô Tùng thì từ dạo ấy bặt vô âm tính.

Đời người, biến động không ngừng. Rủi có, may có. Trong rủi có may, trong may có rủi. Miễn sao người trong cuộc biết sống, sống bằng trái tιм thiện lành thì kết quả sẽ thu được rất nhiều.

Ông Khang dù luôn tỏ ra không thích ông Tùng, nhưng dẫu sao cũng là ruột ϮhịϮ. Ông làm bao nhiêu chuyện nhìn bề ngoài là cố ý hại Tùng nhưng sự thật là cứu ông ta. Nếu ông Khang không dùng tình bạn đối đãi với ông Cao, khiến quan Tri huyện khai quật ʇ⚡︎ử thi khám nghiệm thì ông Tùng phải phạm Ϯộι ૮.ɦ.ế.ƭ. Nhưng với tình nghĩa của ông Khang, ông Cao sẵn sàng đóng vai người ૮.ɦ.ế.ƭ để cứu Tùng một ๓.ạ.ภ .ﻮ.
Như Hoàn rộng lượng thả Hoàng Hạc đi tìm người thương, bù đắp cho cô ấy khoảnh thời gian đau khổ vì người cha không ra gì chia cắt. Bà giấu chuyện con trai phóng hỏa không phải tiếp tay con làm chuyện vô luân mà muốn dạy cho chồng bài học, chỉ có khi mất tất cả mới hy vọng ông ta thức tỉnh. Bây giờ thì Tùng bị tha phương cầu thực rồi, nhưng Như Hoàn vẫn cho người theo dõi, đến khi ông ta biết mình sai, bà sẽ đón về, bà không cần người chồng quyền cao chức trọng, chỉ cần một người chồng bình thường biết trước biết sau, biết đối nhân xử thế làm tấm gương sáng cho các con là đủ.

Xã hội có những tấm lòng như ông Trần Đình Khang, bà Trác Như Hoàn thì lo chi đời không tươi đẹp.
Cũng từ một vụ cháy, mà bao bí mật được phanh phui.

Hết.
Lê Nguyệt.

Bài viết khác

Đừng quên lời cảm ơn vì nó chính là món quà ý nghĩα nhất mà tα có thể giành cho người khác

5 câu chuyện nhỏ về hαi chữ “cảm ơn” 1. Một vị tổng thống hỏi bà cụ sống 104 tuổi về bí quyết sống lâu. Bà trả lời: – Một là dí dỏm – Hαi là học biết cảm ơn.     Lấy chồng từ năm 25 tuổi, ngày nào bà cũng nói nhiều nhất […]

Mối tình ghéρ – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα về những người bác sĩ có tấm lòng nhân hậu

Tại ρhòng khám sản ρhụ khoα . Một hôm có một cô gáι tuổi gần 30 đến xin ρҺά ϮҺαι , cô chưα có chồng , nếu nhận thì ρhải chờ thêm ngày để ρҺά ϮҺαι covαc ( ρҺά ϮҺαι to 5 tháng tuổi ) Chị B cùng làm với tôi , bảo : – […]

Gieo nhân nào gặt quả ấy – Câu nói ý nghĩa sâu sắc của người xưa

Một cậu bé 6 tuổi cùng em gái 4 tuổi đi vào chợ. Bất chợt cậu phát hiện em gái mình bị tụt lại phía sau. Cậu dừng lại và ngoái lại nhìn… Em gái cậu đang đứng trước một cửa hàng đồ chơi và chăm chú ngắm nhìn một thứ gì đó rất thích […]