Sau khi ba tôi qua đời, người mẹ kế đã sống chung với ba tôi suốt 26 năm đột ngột biến mất mà không để lại dấu vết

Sau khi ba tôi qua đời, người mẹ kế đã sống chung với ba tôi suốt 26 năm đột ngột biến mất mà không để lại dấu vết. Họ hàng trong nhà khuyên tôi: “Mau về nhà xem thử, đừng để bà ấy mang hết những thứ có giá trị trong nhà đi.” Nghe vậy, tôi chỉ biết cười khổ: “Trong nhà còn gì giá trị đâu?”

Mẹ kế và ba tôi bắt đầu sống chung khi bà 38 tuổi và ba tôi lúc đó 45 tuổi. Bà đã trải qua rất nhiều khó khăn trong cuộc sống, khi 27 tuổi, chồng bà qua đời vì TNGT, rồi đến năm sau, con trai bà mới 6 tuổi cũng không may bị ch*t đuối. Mọi người trong làng đều bàn tán chỉ trỏ, không ai thực sự hiểu được nỗi đau của bà. Cho đến khi gặp ba tôi ở tuổi 38, bà đã chăm sóc gia đình ba tôi rất chu đáo.

Mỗi lần tôi về nhà, bà luôn chuẩn bị những bữa cơm đầy đủ và mang những rau củ mới từ vườn nhà cho chúng tôi. Đặc biệt là khi ba tôi ốm, bà không ngại vất vả, chăm sóc ba tôi tận tình, ngay cả việc ở bệnh viện bà cũng làm hết. Dù phải làm những công việc vất vả như lau dọn, chăm sóc ba tôi nhưng bà vẫn không một lời phàn nàn.

Thực sự, nếu là tôi, tôi không biết liệu mình có thể làm được như bà không. Vì thế, tôi rất cảm kích bà, cảm ơn bà vì tất cả những gì bà đã làm cho gia đình, cảm ơn bà vì sự hy sinh với ba tôi. Nếu không có bà, tôi thật sự không biết phải làm sao với những chuyện khó khăn ấy.

Tuy nhiên, dù đã sống chung với nhau suốt 26 năm, nhưng họ chưa bao giờ đăng ký kết hôn, nên có thể nói chỉ là sống chung như vợ chồng mà thôi. Điều này khiến tôi có đôi chút nghi ngờ trong lòng. Sau đó, tình hình bệnh của ba tôi ngày càng nặng, dù tôi là bác sĩ nhưng công việc rất bận rộn, ba tôi phải nhập viện, tất cả mọi việc đều do mẹ kế đảm nhận.

Vào ngày ba tôi qua đời, ông gọi tôi lại gần, bảo mẹ kế ra ngoài rồi nhỏ giọng nói: “Nhà và sổ tiết kiệm ba đều để lại cho con, ba đã viết di chúc rồi.” Tôi gật đầu nhưng trong lòng cảm thấy thương cho mẹ kế, ba tôi thật sự quá lạnh lùng.

Sau khi xong xuôi mọi chuyện hậu sự cho ba, tôi cảm thấy rất rối bời, công việc trong bệnh viện cũng rất bận. Tôi chỉ thỉnh thoảng vội vàng gọi điện hỏi thăm mẹ kế một chút, nhưng lại không để ý rằng bà bắt đầu thu dọn đồ đạc rời đi.

Hình minh họa

Có thể bà đã cảm nhận được rằng ba tôi không hề sắp xếp cho bà một tương lai sau này, nên bà nghĩ đã đến lúc phải ra đi. Vài ngày sau, một người họ hàng gọi cho tôi và bảo: “Mẹ kế của con đi rồi, con mau về xem thử, nhà có mất đồ đạc gì không?” Tôi lo lắng, không thể nào, nhà có gì giá trị đâu? Hơn nữa, mẹ kế không phải là người như vậy.

Tôi gọi điện không được, liền vội vàng về quê, đến nơi thì thấy cửa nhà đóng chặt, trong nhà sạch sẽ đến mức không có một hạt bụi, ngay cả bếp cũng được lau sạch bóng. Hàng xóm nói mấy hôm trước, bà đã mang mấy cái túi rời đi. Tôi tìm cách hỏi thăm một vài người quen của bà, cuối cùng cũng tìm được nhà của bà. Đó là một ngôi nhà cũ kỹ, tôi vào trong và thấy mẹ kế đang đứng lặng lẽ trong sân, nhìn xa xăm.

Tôi gọi: “Mẹ! Sao mẹ lại về đây rồi?” Bà giật mình, vội vàng giải thích: “Con xem, mẹ chỉ mang đồ của mình thôi, có gì đâu.” Tôi nghẹn ngào, bước lại nắm lấy tay bà, rồi đưa cho bà cuốn sổ tiết kiệm: “Mẹ, mấy ngày nay con bận quá, đây là số tiền ba để lại cho mẹ, còn căn nhà nữa, ba cũng để lại cho mẹ.

Con sẽ đưa mẹ đi làm thủ tục sang tên.” Bà ngạc nhiên, mắt bắt đầu đỏ lên, nhưng bà lắc đầu: “Con biết mà, ba mẹ không có giấy kết hôn, những thứ này mẹ không thể nhận.” Tôi không kiềm được nước mắt, cảm thấy thật sự đau lòng.

“Mẹ chăm sóc cha bao nhiêu năm nay, nếu mẹ không làm mẹ con thì sau này con biết về nhà tìm ai?” Nghe câu này, bà không kìm được, nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào nói: “Mẹ tưởng sau khi cha con qua đời, con sẽ đuổi mẹ đi. Không ngờ, ông ấy đã lo liệu tất cả cho mẹ.

Mẹ được cùng cha con sống hết cuộc đời này, vậy cũng xứng đáng rồi.” Tôi ôm chặt bà, không kìm được mà nói: “Mẹ, đừng lo, mẹ sống một mình ở đây cũng buồn lắm, về thành phố với con đi, chúng ta sống cùng nhau!”. Bà khóc nức nở, nước mắt rơi như mưa rơi không ngừng. Tuy vậy, bà vẫn không nhận lấy sổ tiết kiệm.

Lau nước mắt, bà cười nói: “Mẹ còn sức, còn làm được việc, con cứ giữ tiền, nhà này mẹ sẽ ở, khi nào mẹ không còn nữa thì con cứ lấy. Việc sang tên, con đừng tốn công, mẹ chỉ muốn ở lại căn nhà cũ này, ở cùng cha con. Khi con muốn về, sẽ có một mái nhà để về.”

Những lời cha nói trước lúc ra đi, tôi chưa bao giờ kể cho ai, ngay cả chồng tôi cũng không. Tôi hiểu ông lo cho tôi, nhưng tôi cũng hiểu rằng, những gì mẹ kế cho tôi, còn hơn cả mẹ ruột. Chăm sóc bà đến lúc già là trách nhiệm của tôi, cũng là cách tốt nhất để báo đáp ân tình giữa chúng tôi.

Sưu tầm không rõ tác giả

Bài viết khác

Cha 1
Cha không hoàn hảo nhưng Cha luôn yêu thương con theo cách hoàn hảo nhất

Đêm khuγa tôi đưa em gáι mình vào ρhòng Ьệпh viện đợi sinh. Ngồi ρhía trước ρhòng cấρ cứu, tôi thấγ một người đàn ông đã ngoài 50 tuổi với vẻ mặt khắc khổ, lo lắng và luôn thấρ thỏm nhìn vào trong. Ảnh minh họa: Shutterstock. Một chút tò mò, nên tôi thầm quan […]

Người Cuối Cùng Ở Lại – Câu chuyện đời thường ý nghĩa sâu sắc

Người mà bà căm ghét nhất, cuối cùng lại là người duy nhất ở bên bà. Bà Hạnh là mẹ đơn thân. Chồng bà mất sớm vì không có tiền chữa bệnh, để lại bà và đứa con gái nhỏ bơ vơ giữa cuộc đời khốn khó. Những năm tháng vất vả mưu sinh đã […]

Câu chuyện về chàng sinh viên mồ côi và bài học sâu sắc về luật nhân quả ở đời

Vào năm 1892 tại Đại học Stαnfoɾd. Có một cậu sinh viên 18 tuổi đαng gặρ khó khăn tɾong việc tɾả tiền học. Cậu tα là một đứα tɾẻ mồ côi và không biết làm gì để kiếm ɾα tiền tɾả học ρhí. Cậu bèn nảy ɾα một sáng kiến, cùng một người bạn khác […]