Rể hờ chương 6
Tác giả : Phạm Thị Xuân
Sự quay trở về của cậu Giáo chẳng những không cải thiện được và còn làm cho quαп Һệ của cô Hai và chị Ngọc trở nên xấu hơn. Giữa hai người vẫn tồn tại một cuộc chiến tranh lạnh không tuyên bố. Mấy bữa đầu, chị Ngọc thường xuyên bỏ bữa, nhưng sau đó hình như chị Ngọc đã nghĩ lại. Chẳng Ϯộι gì mà phải nhịn đói vì một người đàn ông mình không yêu, má tôi đã khuyên bảo chị như vậy. Hơn nữa, cô Hai làm như không thấy phản ứng của cô con gáι ᵭộc nhất. Đó là điều chị Ngọc đau lòng nhất và cũng là điều thúc đẩy chị ᵭấu tranh đến cùng cho hạnh phúc của mình.
Hàng tuần anh Sang vẫn đến nhà tôi chơi mặc dù không được cô Hai hoan nghênh. Nhiều khi anh chào cô, cô lờ đi như không nghe thấy. Còn cậu Giáo thì khỏi phải nói, luôn luôn tỏ thái độ thù địch với anh Sang một cách không dấu diếm. Bây giờ, cậu Giáo không áp dụng những chiến thuật cũ như đã áp dụng với những chàng trai trước đây đến với chị Ngọc nữa. Cậu chỉ nhìn tình địch bằng đôi mắt hận thù nẩy lửa làm một con bé mười bốn tuổi như tôi cũng phải nổi gai ốc. Tôi rất ngỡ ngàng trước thái độ của cậu. Tôi đã những tưởng khi trở lại nơi đây là cậu đã chấp nhận vai trò kẻ đứng bên lề tình cảm của chị Ngọc rồi. Tôi thấy thất vọng về cậu lắm. Thế mà khi cậu ra đi, tôi đã từng thông cảm và thương hại cậu nữa chứ. Tôi chưa biết tình yêu là gì nhưng nếu yêu nhau mà thế thì thà ở giá còn hơn. Rõ ràng cậu yêu chính bản thân cậu thì đúng hơn, nếu yêu chị Ngọc sao cậu làm cho chị đau khổ đến vậy.
Nhưng may mà lần này, chị Ngọc đã gặp được tình yêu đích thực của đời mình. Anh Sang không bỏ cuộc, không nản lòng như những người đàn ông trước đây đã từng theo đuổi chị Ngọc. Vì thế tôi, ba má tôi, cả thằng Tâm cũng rất có cảm tình với anh. Chúng tôi đều tin rằng chị Ngọc đã chọn được cho mình người bạn đời xứng hợp. Anh Sang không đẹp trai, anh cũng không phải là thạc sỹ, anh chỉ là nhân viên trong một trung tâm kinh doanh máy tính tư nhân nhưng tình yêu thật sự của anh chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc cho chị Ngọc.
Từ sau khi má kể chuyện về cuộc đời của cô Hai, tôi không còn ᵭάпҺ giá về cô một cách khắc khe nữa. Nhưng thật sự tôi không thể nào lý giải cũng như không thể tán đồng việc cô Hai phản đối cuộc hôn nhân của chị Ngọc và anh Sang. Cả đời cô Hai đã hy sinh cho hạnh phúc của con gáι và các em. Đáng lý ra, bây giờ cô phải ủng hộ và cho chị Ngọc cái quyền chọn lựa người mà chị sẽ chung sống suốt đời. Đằng này, cô Hai lại áp đặt, bắt chị lấy người đàn ông chị không yêu dù đã cùng sống dưới một mái nhà suốt mười ba năm dài. Không biết cậu Giáo có điều gì mà cô cứ phải muốn cậu trở thành con rể của cô. Bi kịch là ở đó và cô Hai là пα̣п nhân đầu tiên của chính quyết định của mình.
Chiều qua, anh Sang đưa má đến gặp cô Hai. Má anh có lẽ cũng trạc tuổi cô Hai. Bà có khuôn mặt phúc hậu, cái nhìn ấm áp và cởi mở. Thoạt nhìn, tôi đã có thiện cảm ngay. Mặc dù anh Sang có đặt vấn đề trước về cuộc gặp mặt này nhưng khi má anh Sang đến thì cô Hai làm bộ ngạc nhiên như không hề biết. Khi má anh Sang nói đến chuyện của anh Sang và chị Ngọc thì cô Hai trả lời một cách thờ ơ:
-Thế hôm nay chị đến là vì chuyện ấy đấy à?
Má anh Sang mỉm cười:
-Vâng, tôi đến trước là gặp chị, sau là để nói với chị về chuyện của hai cháu.
Cô Hai thoái thác:
-Nhưng chúng nó quen nhau đã được bao lâu đâu?
-Theo tôi biết, chúng cũng quen nhau gần nửa năm rồi. Thằng Sang nhà tôi mến cháu Ngọc lắm, muốn tiến đến hôn nhân. Với lại, hai đứa cũng không còn nhỏ dại gì.
Giọng cô Hai đầy vẻ bực tức:
-Thế chị chê con Ngọc nhà tôi già phải không? Nếu vậy thì…
Má anh Sang vẫn mềm mỏng:
-Ấy ૮.ɦ.ế.ƭ, chị đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó đâu. Thằng Sang may mắn lắm mới gặp được cháu Ngọc, làm sao mà chê được?
Cô Hai vẫn còn làm mặt giận:
-Chị cứ nói thế!
-Tôi nói thật lòng đó chị. Mới lần đầu gặp cháu Ngọc, tôi đã có cảm tình ngay.
Cô Hai có vẻ nguôi nguôi:
-Cám ơn chị đã nói thế nhưng con gáι tôi hãy còn dại lắm. Chị mới gặp chưa hiểu nó đâu.
Sau một hồi trò chuyện quanh co, má anh Sang đi thẳng vào mục đích gặp gỡ:
-Nói gần nói xa, tôi xin nói thẳng. Hôm nay, tôi đên gặp chị để xin phép tiến hành lễ đính hôn cho hai cháu.
Cô Hai trả lời ngay mà không cần suy nghĩ:
-Chị đã có lòng thương con Ngọc thế, tôi rất mừng. Nhưng tôi chưa thể nhận lời chị được. Chị thông cảm nhé!
Má anh Sang hơi ngạc nhiên:
-Tại sao vậy chị? Hay là thằng Sang…
Cô Hai lắc đầu:
-Không, cháu Sang không liên quan gì ở đây. Tôi có điều tế nhị khó nói ra được. Chị thư thư cho tôi ít lâu đã.
-Tôi có đi xem tuổi cho hai đứa, họ nói năm nay kết hôn là tốt nhất, sang năm không được tốt đâu chị ạ!
Cô Hai tỏ vẻ khó chịu:
-Đã gì đâu mà chị đi coi tuổi?
-Thì tôi thấy chúng nó yêu nhau thật tình nên cũng muốn tác hợp cho chúng nó.
Giọng cô Hai hờn mát:
-Tôi có ý kiến gì đâu!
-Thôi thì vì thương cháu Ngọc, chị cho hai đứa toại nguyện đi. Nếu có gì vướng mắc, chị cứ nói ra rồi chúng ta cùng bàn bạc, chị nhé!
cô Hai thở dài:
-Thật đáng tiếc!
Má anh Sang đang ngơ ngác không hiểu vì sao cô Hai nói thế thì cô nói tiếp:
-Thôi thì cứ biết thế. Chị để tôi bàn bạc thêm với cậu mợ nó một tiếng. Có gì tôi sẽ nói với cháu Sang báo lại cho chị biết.
Má anh Sang đành phải bằng lòng:
-Vâng, thì đành vậy!
Trước khi đi, bà mỉm cười nói thêm:
-Tôi chờ tin vui nghe chị!
Cô Hai cười đáp lại, nụ cười gượng gạo.
Má anh Sang vừa đi khuất sau ngõ, cô Hai đã gọi chị Ngọc lên gạn hỏi:
-Cô đến nhà người ta mấy lần rồi?
Chị Ngọc hơi bối rối:
-Dạ, con có đến hai lần.
Cô Hai nói bằng giọng mát mẻ:
-Đến hai lần mà người ta đã đi coi tuổi rồi. Cô có nói với người ta cô tuổi dần không, hay là nói tuổi khác?
Chị Ngọc nghẹn ngào:
-Mẹ, sao má lại nói thế? Tuổi dần là sao mà con phải dấu?
Cô Hai nghiến răng:
-Sao lại nói thế? Thế tôi phải nói sao đây? May mà cô không dấu tuổi. Cô biết tuổi cô là cao số không?
-Người ta không dị đoan đâu!
-Không dị đoan sao đi coi tuổi?
Chị Ngọc im lặng. Cô Hai lên giọng:
-Mới quen nhau mấy bữa đã qua lại nhà người ta rồi. Cô không sợ người ta cười vào mặt à?
-Con không làm gì xấu hổ mà sợ người ta cười!
-Cô trả treo với tôi đấy à? Con với cái, mình nói một tiếng, nó trả lời một câu. Uổng công tôi ở vậy nuôi cô từ bấy đến nay.
Chị Ngọc cắn môi không nói gì. cô Hai vẫn chưa nguôi giận:
-Bây giờ cô khôn lớn rồi, đủ lông đủ cάпh rồi, cô không coi tôi ra gì, phải không?
Có tiếng nấc nhẹ của chị Ngọc. Bây giờ má tôi mới lên tiếng:
-Chị nói thế oan cho cháu nó, Ϯộι nghiệp!
Cô Hai tròn mắt nhìn cô em dâu:
-Bây giờ cả mợ cũng đứng về phía nó chống lại tôi nữa hả?
Má tôi rụt rè:
-Dạ, đâu có chị, nhưng…
Cô Hai ngắt lời:
-Thôi, mấy người không cần phải nói nữa, tôi hiểu hết rồi!
Nói xong, cô Hai bỏ đi về phía nhà sau. Chị Ngọc cũng nặng nề bước về phòng riêng, đóng sầm cửa lại. Tôi thương chị quá, chỉ muốn an ủi chị nhưng một đứa như tôi thì liệu có an ủi được chị không?