Rể hờ chương 13
Phạm Thị Xuân
Chương cuối
Sáng nay, cả nhà tôi dậy muộn. Ngày chủ nhật, chẳng có việc gì phải vội. Hơn nữa, má tôi vừa ốm dậy, ngủ đẫy giấc sẽ có lợi cho sức khỏe. Cô Hai dậy sớm nấu món bánh canh cá lóc để cả nhà ăn sáng. Tôi phụ cô Hai bưng mấy tô bánh canh lên. Mọi người quây quần quanh bàn ăn. Thằng Tâm húp sùm sụp, suýt xoa khen ngon. má tôi phải nhắc:
-Ăn từ từ con, có ai dành đâu mà!
Thằng tâm toét miệng cười:
-Cô nấu ngon quá, ngon hơn má nhiều!
Má tôi mỉm cười. cô Hai nhìn thằng Tâm:
-Mày nịnh cô đấy à?
-Có đâu, cháu nói thiệt mà. Còn không cô, cháu phải ăn thêm một tô nữa!
-Ừ, ăn hết cô lại lấy cho tô khác.
Lâu lắm rồi cả nhà mới ngồi bên nhau đầy đủ như thế trong bữa ăn sáng. Nếu có thêm chị Ngọc nữa thì những chuyện sóng gió trong gia đình tưởng như chưa hề xảy ra.
Cô Hai nhìn tôi:
-Lát nữa Châu phụ với cô quét dọn phòng chị Ngọc nhé!
Tôi hớn hở:
-Chị Ngọc về chơi hả cô?
-Ai cho mà về?
Tôi cụt hứng, cứ tưởng cô đã hết giận chị Ngọc. cô Hai liếc tôi một cái:
-Châu dọn vào phòng chị Ngọc mà ở! Bây giờ chị Ngọc đi rồi, để trống cũng phí!
Tôi ngần ngại:
-Thôi cô à, cháu với thằng Tâm ở chung cũng được!
Thằng Tâm ngừng ăn, ngước mắt lên:
-Ở một mình sợ ma à?
Tôi sừng sộ:
-Ừ đó, thì sao? Con nít chỉ biết nói leo?
Thằng Tâm không vừa:
-Chị người lớn chắc? Sao bữa trước có ai nói với cô là cháu còn bé lắm?
Tôi chưa kịp đáp lại thì má tôi đã lên tiếng:
-Có hai chị em mà lúc nào cũng ưa cãi nhau!
Tôi phụng phịu:
-Tại nó gây sự trước chứ bộ!
Cô Hai lắc đầu:
-Cô thật không biết, bọn bay khắc khẩu thế sao còn thích ở chung một phòng với nhau?
-Cháu có thích ở chung với nó đâu, nhưng cháu muốn để dành cho chị Ngọc.
Thằng Tâm gãi đầu:
-Em cũng không thích ở chung phòng với chị đâu. Tối nào cũng thức khuya, đèn cứ chiếu vào mắt.
-Chiếu vào mắt mà vẫn ngáy khò khò!
-Em có ngáy đâu, có chị ngáy thì có!
Cậu Giáo nhìn thằng Tâm:
-Hay để Tâm sang ở phòng cháu, phòng cháu còn rộng chán!
Ba tôi cười:
-Cho nó ở chung với cậu để nó phá cậu à?
Thằng Tâm giả vờ xịu mặt. Nó đứng dậy xoay ʋòпg ʋòпg:
-Bố, sao ba nói xấu con trai ba thế? Khó tính như chị Châu mà còn chịu đựng con được nữa là…
Cả nhà, kể cả cô Hai không nhịn được cười trước câu nói và bộ điệu của thằng Tâm. Kể từ khi biết tin chị Ngọc ʇ⚡︎ự ý lấy chồng, đây là lần đầu tiên cô Hai cười tươi như thế. Thằng Tâm hình như cũng nhận ra điều đó, nó nháy mắt với tôi, cái mặt nó nhơn nhơn cứ như vừa làm được một việc gì trọng đại. Thấy thế, tôi càng cười to hơn. Nhưng cô Hai đã bảo:
-Này, Châu! Không còn là trẻ con đâu nhé, phải biết ý tứ một chút. Hồi chị Ngọc bằng tuổi con…
Cô Hai ngập ngừng rồi không nói nữa. Tôi tò mò:
-Chị Ngọc hồi ấy sao cô?
Cô cười, chăm chú nhìn tôi:
-Mấy bữa nay không để ý, bây giờ mới thấy con nhỏ này lớn thật rồi, sắp mười lăm rồi còn gì?
Tôi đỏ mặt e thẹn. Nhưng cô Hai không để ý, cô quay sang má tôi:
-Mợ có thấy vậy không?
Má tôi cười:
-Lớn ҳάc nhưng tính vẫn trẻ con lắm chị à!
-Thì cũng phải từ từ, mà mợ cũng phải bảo ban nó dần đi.
-Dạ!
-Mà bữa nay mợ đã khỏe hẵn chưa?
-Dạ, em khỏe nhiều rồi!
-Thế thì mợ cũng nên chuẩn bị đồ mà làm bánh, mức. Mọi năm không phải bây giờ đã chuẩn bị đầy đủ sao?
Má tôi liếc nhanh về phía cô Hai:
-Dạ, em cũng định thế. Nhưng gần tết, cơ quan em cũng bận rộn lắm. Chị giúp em,…, hay là mình mua đồ bán sẵn?
Cô Hai trợn mắt:
-Sao lại mua đồ bán sẵn. Thế thì còn đâu ý nghĩa cái tết cổ truyền nữa. Mình ʇ⚡︎ự làm mới tỏ lòng thành với tổ tiên.
-Thế thì em nhờ chị vậy, rồi em phụ làm, em cũng vụng lắm!
-Ơ, cái mợ này! Thế có năm nào không có bàn tay tôi không?
Má tôi ngập ngừng:
-Năm nay em cứ tưởng…
-Tưởng gì?
Má tôi cười, không trả lời. Tôi hiểu ý má tôi. Thời gian gần đây không khí trong nhà ảm đạm buồn bã. Cả tôi và thằng Tâm cứ sợ năm nay sẽ không được hưởng một cái tết vui vẻ như mọi năm. Bây giờ nghe cô nói thế, mặt đứa nào cũng rạng rỡ.
Cô Hai quay sang cậu Giáo:
-Còn cháu, định hôm nào ra quê?
Cậu Giáo lưỡng lự:
-Chắc cháu không ra quê. Cháu định gửi cho ông cụ ít quà!
Cô Hai lắc dầu:
-Thế sao được, hơn nửa năm cháu chưa về nhà, chắc ông cụ trông lắm!
Vẻ mặt cậu Giáo hơi buồn:
-Chắc không đâu dì ạ!
Cô Hai thở dài:
-Ba má nào mà không thương con. Cháu chưa làm ba làm má đấy thôi. Nghe lời dì đi, thu xếp mà ra thăm nhà. Một năm chỉ có mấy ngày tết, ai cũng muốn đoàn tụ với gia đình.
-Nhưng cháu đã xem đây là gia đình mình rồi!
-Đành là thế! Nhưng ông cụ là ba cháu kia mà!
Cậu Giáo suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Cháu nghe dì vậy. Để cháu thu xếp rồi trưa ba mươi sẽ đi!
Cô Hai cười:
-Thế mới phải chứ!
Rồi nghĩ sao, cô nói thêm:
-Ông cụ chắc là mừng lắm!
Nghe cô Hai bảo cậu Giáo về thăm nhà, tôi cũng bạo dạn:
-Cô ơi, thế còn chị Ngọc?
Cô Hai nghiêm nghị:
-Chị Ngọc thì sao?
Tuy thế, cô Hai cũng quay sang ba tôi đang ngồi uống nước:
-Cậu bảo vợ chồng con Ngọc về, hai ngày nữa là giỗ ba nó rồi!
Ba tôi giật mình, những giọt nước tràn ra ngoài ly:
-Chị nói là…
-Có gì mà cậu ngạc nhiên thế, thế chúng nó không về giỗ ba nó à?
Tôi và thằng Tâm reo lên:
-Hoan hô cô! Cô là nhất!
Ba tôi cũng nói như reo:
-Chị làm thế là đúng! Để em gọi ngay cho thằng Sang. Chắc chúng nó mừng lắm!
Rồi ba tôi vội vàng đi gọi điện. cô Hai quay đi, không nhìn vẻ mặt vui tươi hớn hở của mọi người. Không biết cô nghĩ gì nữa.
Ăn uống xong, chúng tôi cùng bắt tay dọn dẹp phòng chị Ngọc. Chị Ngọc không ở đây hơn một tháng rồi nhưng căn phòng vẫn ấm cúng và sạch sẽ. Thằng Tâm có vẻ ngạc nhiên vì điều ấy lắm nhưng tôi hiểu vì sao như thế.
Tгêภ chiếc bàn kê sát cửa sổ, tấm ảnh 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓 của chị Ngọc được l*иg trong khung kính vẫn được đặt ngay ngắn. Trong ảnh, chị Ngọc nhìn chúng tôi bằng đôi mắt đượm buồn. Tôi còn nhớ có lần tôi hỏi vì sao chị không thay bằng tấm hình khác vui tươi hơn, chị chỉ cười mà không trả lời.
Mọi đồ vật trong phòng hầu như vẫn để nguyên, chỉ có chiếc tủ quần áo là được di chuyển sang phòng cô Hai. Cái ảnh của chị Ngọc, cô Hai đã định lấy đi nhưng tôi nhất quyết dành lại. cô Hai bảo sau này chị Ngọc có về thì sẽ ở phòng cô Hai. Trước đây, chị Ngọc cũng đã nói vui với cô Hai là khi chị đi lấy chồng sẽ nhường phòng lại cho tôi, cô nhắc lại và mỉm cười thích thú.
Trong khi tôi và thằng Tâm lấy khăn lau bụi tгêภ cửa sổ thì cô Hai và cậu Giáo hì hục lắp ráp các đoạn sắt thành một cái khung hình chữ nhật. Thằng Tâm ngẩn ngơ nhìn, cứ như hai người lớn đang nghịch trò chơi của trẻ con. Một lát sau, cậu Giáo l*иg một khung vải ra bên ngoài, một chiếc tủ vải xinh xắn với hình công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn được hoàn thành. Cô Hai bảo đó là món quà cô định tặng tôi hôm sinh nhật nhưng rồi lại quên. Tôi sung sướиɠ và cảm động không nói nên lời. Thằng Tâm cũng không tỏ ra ganh tỵ như mọi lần, nó chỉ nhìn tôi mỉm cười như có ý chúc mừng.
Bỗng có tiếng xe máy dừng lại trước cổng nhà tôi. Rồi có những bước chân rón rén đi vào trong sân. Thằng Tâm chạy ào ra và mừng rỡ reo lên:
-Cô ơi, chị Ngọc với anh Sang đã về đây này!
Nghe tiếng kêu của thằng Tâm, cô Hai vội vã đứng lên nhưng rồi cô lại ngồi xuống. Tôi cười cười, đến bên cô Hai, cầm tay cô kéo lên nhà tгêภ. Cậu Giáo ngại ngùng một lát rồi cũng đi theo sau chúng tôi. Ba má tôi đã có mặt ở đó từ bao giờ.
Chị Ngọc và anh Sang đang đứng cạnh ba má tôi, mắt chị Ngọc ngân ngấn nước. Nhìn thấy cô Hai, chị Ngọc lao tới ôm chầm lấy. Tôi nghe tiếng chị Ngọc nghẹn ngào:
-Má ơi, cho con xin lỗi! Con nhớ má lắm, má ơi!
Cô Hai đưa tay run run xoa đầu chị, rồi ôm chặt chị vào lòng. Hai má con chị Ngọc cùng khóc, rồi lại cùng cười. Chúng tôi chứng kiến cảnh đoàn tụ của má con cô, ai cũng mừng đến rơi nước mắt. Thằng Tâm đến gần bên anh Sang, ghé vào tai anh nói nhỏ:
-Em có mấy bài tập Tin khó, tí anh bày giúp em nghen!
Anh Sang mỉm cười gật đầu. Thằng Tâm ôm lấy vai anh, ra chiều thân mật lắm.
Tôi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Những ngày mùa đông chưa qua nhưng vạn vật đã tràn đầy sức sống mới như muốn chào đón mùa xuân đang đến gần. Bầu trời hôm nay dường như cao và trong xanh hơn. Cạnh hàng rào, mấy cây xoan ngày nào còn trơ trụi giờ đã xanh lá, ra hoa, những cάпh hoa tιм tím, nho nhỏ kết thành chùm tỏa một mùi hương dịu nhẹ. Dưới cửa sổ, mấy luống lan đất được cậu Giáo chăm chút đang nở hoa, những đóa hoa phơn phớt hồng sáng lên trong nắng. Có tiếng chim hót đâu đó thật gần. Tôi cứ ngỡ mùa xuân đã thực sự đến rồi./.
Phạm Thị Xuân
Cám ơn quý vị bạn đọc đã đồng hành cùng tác giả trong suốt bộ truyện. Xin chào và hẹn gặp lại!