Rể hờ chương 12
Phạm Thị Xuân
Chuông đồng hồ lặng lẽ gõ đều mười một tiếng. Tôi giật mình choàng tỉnh. Thì ra, tôi đã ngủ quên trong lúc làm bài. Tưởng tượng nét mặt nghiêm khắc của thầy Lâm khi có đứa nào chưa làm xong bài tập thầy ra về nhà, tôi không dám ngủ tiếp. Tôi bỏ chân xuống ghế, cảm thấy cái lạnh len vào từng thớ ϮhịϮ. Tôi choàng thêm cái áo len, định lui nhà sau rửa mặt cho tỉnh táo rồi học tiếp. Khi đi ngang qua phòng chị Ngọc, tôi thấy lạ vì trong phòng vẫn sáng ánh đèn. Tôi đến gần, xô nhẹ vào cάпh cửa đang khép hờ. cô Hai đang đứng trước tủ quần áo mở toang của chị Ngọc.
Hôm chị Ngọc đi, vội quá, hơn nữa sợ cô Hai nghi ngờ nên chị chỉ mang theo những bộ ưng ý nhất. Số còn lại khá nhiều, áo dài, quần tây áo sơ mi, váy đầm, đồ bộ…thôi thì đủ kiểu. Nhưng khi chị về thăm, cô Hai đã giữ chìa khóa phòng chị và không cho phép chị hoặc ai đụng đến bất cứ thứ gì trong đó. Tôi còn đang ngạc nhiên không biết cô Hai định làm gì thì thấy cô lấy ra một bộ quần áo, ngắm nghía, ѵυốŧ ѵε rồi ôm chúng vào lòng, sau đó cất vào rồi lại lấy ra bộ khác, lại ѵυốŧ ѵε, lại ngắm nghía.
Xem ra, đối với cô Hai, những bộ quần áo kia không phải là vật vô tri mà là một phần của con gáι cô, là hơi hướm mà chị Ngọc còn lưu lại trong căn phòng này. Cô Hai đứng quay lưng về phía tôi nên tôi không nhìn rõ được khuôn mặt cô nhưng những cử chỉ của đôi bàn tay cũng đủ cho tôi biết cô đang nghĩ gì. Thỉnh thoảng, đôi vai cô Hai lại rung lên nhè nhẹ. Tôi chỉ muốn chạy ào đến bên cô Hai, ôm lấy cô, an ủi cô nhưng tôi lại không làm thế. Tôi vẫn đứng trân trân một chỗ, hồi hộp và ҳúc ᵭộпg. Hình như có cái gì mách bảo tôi cần về phòng mình trước khi cô Hai phát hiện để khỏi làm tổn thương lòng ʇ⚡︎ự trọng của cô.
Tôi rón rén bước vào phòng mình, quên cả việc đi rửa mặt. May là tôi đi dép lông nên không phát ra tiếng động. Mắt tôi ráo hoảnh, tôi không thấy buồn ngủ nữa nhưng cũng không muốn học bài tiếp. Hình ảnh cô Hai và đống áo quần của chị Ngọc cứ hiện lên trước mắt tôi. Thế mới biết tôi vẫn là một con bé hời hợt, nông cạn. Dẫu rằng đến nay, tôi vẫn chưa hiểu được hết những hành động của cô Hai nhưng tôi đã phát hiện ra là bên dưới cái vẻ lạnh lùng, khắc nghiệt kia là một tình yêu thương bao la, vô bờ bến với con mình.
Chợt tôi nghe có tiếng chân người đi bên ngoài. Tôi nín thở lắng nghe, nhưng không đoán được tiếng chân của ai: ba tôi, má tôi hay cậu Giáo? Tiếng chân dừng lại trước phòng chị Ngọc một vài giây trước khi bước tiếp vào trong. Sau đó, có tiếng người thì thầm trò chuyện. Tiếng nói nhỏ quá khiên tôi dù đã rất cố gắng cũng không nghe được. má tôi vẫn dạy chúng tôi rằng, nghe trộm người khác nói chuyện là một việc làm rất xấu nhưng tôi không sao ngăn được tính tò mò của mình. Một lần nữa, tôi lại đến gần phòng chị Ngọc. Cửa phòng hé mở để lọt những vệt sáng ra ngoài. Tôi không dám vào, chỉ nhìn vào trong qua khe cửa. Cô Hai vẫn ngồi tгêภ giường, còn cậu Giáo thì ngồi ở ghế đẩu bên cạnh đó. Cô Hai thở dài:
-Dì đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, Giáo à, cháu phải quên con Ngọc đi!
Cậu Giáo gượng cười:
-Cháu nghe lời dì mà, cháu đã quên Ngọc rồi, dì đừng lo cho cháu!
Cô Hai thở dài:
-Quên, mà sao tối nào cháu cũng đến đây? Đến đây càng nhớ con Ngọc hơn.
Tôi ngạc nhiên. Nói như vậy là, hàng đêm, cô Hai và cậu Giáo vẫn thường đến phòng chị Ngọc. Thế mà lâu nay, tôi không hề hay biết. Tôi thấy cậu Giáo hơi lúng túng vì câu hỏi của cô Hai:
-Cháu chỉ muốn ngồi với dì cho dì đỡ buồn!
Cô Hai chau mày:
-Cháu làm vậy khiến dì thấy khó nghĩ và ân hận thêm!
Cậu Giáo lắc đầu:
-Có gì mà dì phải ân hận? Chẳng lẽ dì xem cháu là người ngoài à?
-Tất nhiên là từ lâu dì đã coi cháu là người trong nhà rồi. Nhưng việc con Ngọc đi lấy chồng làm dì áy náy lắm!
-Chuyện đó có phải lỗi của dì đâu mà áy náy hả dì?
-Đã đành thế!
-Chỉ trách cháu vô duyên. Bao nhiêu năm vậy mà em Ngọc vẫn không có cảm tình với cháu, vẫn yêu người khác!
Im lặng một lúc rồi cô Hai lại lên tiếng:
-Giáo à, cháu lấy vợ đi!
Tôi hơi ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của cậu Giáo:
-Vâng, cháu sẽ lấy vợ.
-Thế thì cưới nhanh đi!
Cậu Giáo cười:
-Từ từ chứ cháu đã có ai đâu?
-Thế con bé văn thư hôm nọ đâu?
-Cô ấy vừa lấy chồng tháng trước.
Cô Hai chép miệng tiếc rẻ:
-Thế là mất một mối tốt. Mà con bé cũng xinh đáo để, lại nhanh nhẹn, tháo vát nữa chứ.
-Nhưng cháu không yêu cô ta.
Cô Hai lại thở dài:
-Quên con Ngọc đi!
-Cháu đã nói cháu quên rồi. Dì yên tâm, rồi cháu sẽ tìm được một cô khác cũng xinh xinh, nhanh nhẹn, tháo vát. Lúc đó, dì phải đứng ra làm đại diện họ nhà trai cho cháu nhé!
-Tất nhiên rồi! Cháu kiếm nhanh đi, không còn trẻ trung gì đâu, bọn con gáι lại chê già.
Hai người lại im lặng, lần này im lặng lâu hơn. Tôi định quay lại phòng mình thì có tiếng rụt rè của cậu Giáo:
-Dì à, có chuyện này cháu muốn nói với dì, xin dì đồng ý với cháu!
Cô Hai sốt sắng:
-Có chuyện gì cháu cứ nói đi, cháu mà nói thì dì sẽ đồng ý mà. Chuyện gì vậy?
Cậu Giáo khẩn khoản nhìn cô:
-Cháu muốn nói chuyện của … Ngọc!
-Chuyện con Ngọc à? Mà là chuyện gì?
Cậu Giáo nhìn vào bức ảnh 𝖇á𝖓 𝖙𝖍â𝖓 của chị Ngọc tгêภ bàn:
-Xin dì tha thứ cho Ngọc.
Cô Hai chau mày:
-Cháu không giận nó à?
Cậu Giáo hơi cúi đầu:
-Lúc đầu, cháu cũng bị sốc thật. Cháu cũng buồn và trách Ngọc lắm. Nhưng bây giờ, sau khi bình tâm suy nghĩ lại, cháu đã nghĩ thông rồi. Việc Ngọc ʇ⚡︎ự ý kết hôn, lỗi có lẽ là do cháu. Nếu không phải do cháu thì mọi việc đâu thành ra thế này.
Rồi cậu ngước lên nhìn cô Hai, khẩn khoản:
-Dì ơi, cháu biết Ngọc cũng có lỗi, nhưng lỗi của Ngọc, dì với cháu có phần trách nhiệm trong đó. Dì đừng giận Ngọc nữa. Cháu biết dì rất thương Ngọc. Dì hãy tha thứ cho Ngọc đi dì.
Cô Hai hình như bất ngờ về điều này. Cô im lặng nhìn cậu Giáo. Cậu Giáo lại nói tiếp:
-Dì đừng xua đuổi Ngọc nữa. Cháu biết dì làm điều này một phần vì cháu. Nhưng nếu vì cháu, xin dì đừng làm như vậy, cháu đau lòng lắm! Cháu đã nhận ra một điều, dì buồn, Ngọc buồn thì cháu không thể nào vui được.
Giọng cô Hai yếu ớt:
-Cháu vẫn còn thương nó đến thế cơ à?
Cậu Giáo ρhâп bua:
-Dì à, cháu thương Ngọc nhưng bây giờ là tình thương của người anh trai đối với em gáι. Giờ đây Ngọc đã có chồng, cháu không còn có ý gì với cô ấy đâu. Cháu không muốn làm rể hờ của dì nữa, cháu muốn là con nuôi của dì, dì đồng ý chứ?
Không biết có thật cậu Giáo đã hết yêu chị Ngọc chưa và bây giờ, cậu chỉ xem chị như một người em gáι không. Nhưng cậu đã nghĩ được như vậy khiến cô Hai và cả tôi cùng ҳúc ᵭộпg.
Cô Hai bùi ngùi:
-Cháu tốt quá!
Cậu Giáo hơi xấu hổ:
-Cháu không tốt đâu! Cháu đã làm liên lụy đến dì, đã làm Ngọc đau khổ. Bao lâu nay, không hiểu sao, cháu không nhận ra điều đó. Cháu đã từng nghĩ, cháu yêu Ngọc và không ai có thể mang lại hạnh phúc cho Ngọc bằng cháu. Nhưng giờ đây, cháu hiểu ra, cháu chỉ là người ích kỷ, chỉ muốn sở hữu Ngọc mà chưa nghĩ đến cảm nhận của Ngọc. Dì à, cháu có lỗi với Ngọc, cháu cũng có lỗi với dì. Cháu cũng xin dì tha thứ cho cháu!
Nước mắt cô Hai rưng rưng. Cô buồn bã nói:
-Sao dì lại không muốn tha thứ cho con Ngọc chứ? Dì thương nó còn hơn bản thân mình. Nó là núm ruột của dì mà. Lâu nay, nó là đứa ngoan ngoãn, dì bảo sao nó cũng nghe lời. Đùng một cái, nó quay lưng với dì, làm dì mất phương hướng. Dì biết, thời gian vừa rồi dì đã có những hành động dại dột, khó coi, biết vậy mà vẫn không kiềm chế mình được.
-Cháu hiểu! Vậy dì nghe lời cháu, làm hòa với Ngọc đi! Chứ như thế này thì có vui vẻ gì đâu?
Không nghe thấy tiếng trả lời của cô Hai. Hình như có tiếng thở dài. Đến đây thì tôi không đứng lại nghe lén nữa. Tôi nhẹ nhàng quay về phòng. Tôi không muốn cô Hai và cậu Giáo phát hiện có người theo dõi câu chuyện của hai người. Tôi mừng vì cậu Giáo đã thoát ra khỏi mê cung tình yêu mà từ lâu cậu đã ʇ⚡︎ự huyễn hoặc. Tôi tin rằng, một thời gian không xa, cô Hai sẽ tha thứ cho chị Ngọc và anh Sang. Lúc đó, nhà tôi sẽ đầy ắp niềm vui và tiếng cười. Hứng khởi, tôi ngồi xuống làm bài tập và nhận ra bài toán không khó như tôi nghĩ lúc ban đầu.