Rể hờ chương 11

Phạm Thị Xuân

Mặc dù cô Hai đã cấm cửa nhưng ba ngày sau ngày cưới, vợ chồng chị Ngọc vẫn đưa nhau về nhà má đúng theo tục lệ. Má tôi tiếp hai người với vẻ e dè, đôi mắt bà cứ liếc vào nhà trong như sợ cô Hai bắt gặp. Cô Hai đã tuyên bố với cả nhà, nếu ai còn liên hệ với chị Ngọc thì đừng nhìn mặt cô nữa. Nhưng tôi và thằng Tâm không ngại, tôi thì cứ xoắn lấy chị Ngọc hỏi chuyện khiến chị không kịp trả lời, còn thằng Tâm thì bá cổ anh Sang vòi vĩnh đủ thứ. Má tôi phải mắng:

-Hai đứa này, có ngồi yên cho anh chị uống nước không nào!

Nhưng anh Sang lại cười:

-Không sao đâu mợ à! Cháu cũng thích em Tâm lắm!

Lúc đó, cô Hai hãy còn nằm trong phòng. Ba ngày nay, cô không ra khỏi nhà, nghỉ luôn chuyện hàng họ buôn bán. Cô Hai bảo, đi ra ngoài, người ta hỏi đến chuyện chị Ngọc thì mặt mũi để ở đâu. Chắc nhà trai người ta coi thường cô lắm, nên tổ chức đám cưới mà không đến nói với cô một lời. Thà rằng họ đề nghị mà cô từ chối là một lẽ, cô đã hẹn là thư thư rồi mà. Số cô thật khổ, người cô yêu thì ra đi quá sớm, có đứa con gáι, nuôi nấng chăm bẳm nó mất ba mươi năm, giờ nó bỏ đi là bỏ đi thiệt luôn. Càng nghĩ, cô càng tức, càng buồn, càng đau khổ.
Cô biết vợ chồng chị Ngọc về nhưng không thèm lên tiếng. Đến khi nghe tiếng cười của thằng Tâm, cô mới bước ra ngoài. Vừa nhìn thấy con gáι và chàng rể bất đắc dĩ, mặt cô lập tức tối sầm lại. Anh Sang và chị Ngọc vội đứng lên. Nhưng hai người chưa kịp nói gì thì cô Hai đã nói như tát nước vào mặt họ:
-Tôi mời anh chị ra khỏi nhà tôi ngay. Nhà tôi không chứa chấp những đứa bất hiếu bất nghĩa.
Chị Ngọc nhìn cô với vẻ van lơn:
-Kìa, má…

Cô Hai càng giận hơn:
-Chị còn gọi tôi là má nữa ư? Tôi làm gì mà có phước có đứa con như chị?
Chị Ngọc rưng rưng nước mắt:
-Xin má tha lỗi cho chúng con!
Cô Hai đay nghiến:
-Tha lỗi à? Chị bôi tro trát trấu vào mặt tôi mà bảo tôi tha thứ à? Chị có thấy người ta đang cười vào mặt tôi không? Ra đường, ai cũng hỏi cô Ngọc lấy chồng rồi sao nhà không tổ chức, là họ cҺửι tôi đấy! Tôi không má con gì với chị. Tôi có đứa con gáι, nhưng nó đã ૮.ɦ.ế.ƭ rồi.
Chị Ngọc nắm lấy tay cô Hai:
-Má ơi! Con xin má đừng nói như vậy!

Cô Hai hất tay con gáι một cách phủ phàng:
-Thế tôi phải nói sao đây? Tôi phải cám ơn chị, cám ơn anh Sang đã mang chị đi để chị khỏi phải ế chồng à?
-Con xin lỗi má!
Mặc dù đã lường trước việc này nhưng anh Sang vẫn thấy bất ngờ. Anh đưa mắt nhìn má tôi cầu cứu. Má tôi ngập ngừng:
-Chị à…
Cô Hai không để má tôi nói hết câu:
-Mợ không nhớ tôi đã nói gì với mợ sao?

Má tôi cúi mặt:
-Dạ, em xin lỗi.
Cô Hai nhìn chằm chằm vào đôi vợ chồng trẻ:
-Anh chị không hiểu tôi đang nói gì à? Mời anh chị ra khỏi nhà tôi ngay!
Anh Sang vẫn đứng yên:
-Chúng con xin má tha lỗi cho chúng con. Mọi lỗi là do con, do con xúi giục Ngọc. Ngọc không có Ϯộι gì, con xin má đừng giận Ngọc , Ϯộι nghiệp cô ấy!

Cô Hai bĩu môi khinh bỉ:
-Anh nói nghe cũng hay đấy nhưng tôi không má con gì với anh.
-Con xin mẹ, má bảo sao con xin làm theo.
-Tôi bảo sao là anh cũng sẽ làm theo à?
-Dạ!
Cô Hai cười khẩy:
-Trả con gáι tôi lại cho tôi, anh làm được không?
Anh Sang hơi hσảпg hốϮ:
-Má ơi, chúng con là vợ chồng mà!
-Vợ chồng à? Sao má nó còn sống sờ sờ mà không biết?
-Dạ, con biết lỗi rồi. Chúng con sợ má không đồng ý nên làm liều. Xin má chấp nhận con!
-Làm liều à. Bây giờ anh chị định đặt tôi trước tình cảnh đã rồi à? Anh chị giỏi lắm. Sao lúc trước không đến nói với tôi. Anh chị nghĩ tôi là người chai đá, là người không có tιм phải không? Hay là anh chị coi thường tôi, tôi không xứng làm xui gia với nhà mấy người?

-Thưa má, chúng con đâu dám!
cô Hai gằn từng tiếng:
-Đâu dám, đâu dám mà chị thì ʇ⚡︎ự ý quyết định, còn anh thì không thèm nói với tôi nửa lời. Dù tôi có thế nào thì tôi cũng là má con Ngọc mà! Anh chị coi tôi như người đã ૮.ɦ.ế.ƭ rồi phải không?

Anh Sang còn đang bối rối không biết nên trả lời thế nào thì cô Hai đã xua tay:
-Thôi, tôi không muốn dây dưa với mấy người nữa. Chỉ xin các người hãy để cho tôi yên, đừng đến đây làm phiền tôi nữa.
Tiếp đó, cô Hai quay sang má con chúng tôi:
-Trong nhà này nếu còn tôn trọng tôi một chút thì cũng nên cư xử sao cho phải!
Nói xong, cô bỏ vào phòng nằm. Má tôi buồn bã thở dài:
-Thôi, có lẽ hai cháu cứ về nhà đi. Lúc nào má nguôi nguôi, cậu mợ sẽ thuyết phục má nghĩ lại. Chứ bây giờ, má còn giận thế, có nói gì má cũng không nghe đâu.

Chị Ngọc lấy khăn lau nước mắt:
-Vâng, mọi việc cháu nhờ cậu mợ!
-Ừ, cháu đi đi!
Anh Sang nhìn má tôi:
-Chúng cháu sẽ lại về, mợ ạ!
Anh Sang chào chúng tôi rồi cùng chị Ngọc ra xe, nét mặt người nào cũng nặng trĩu ưu tư.

Mấy ngày sau đó, cô Hai không nằm nhà nữa, cũng không đi bán hàng. Lúc đầu, mọi người không biết cô đi đâu, má tôi bảo chắc cô đi chơi với bạn để giải khuây. Về sau, chúng tôi mới biết cô đi tìm chỗ ở của ba má anh Sang. Nghe nói, khi cô Hai tới gặp mặt má anh Sang, cô làm dữ lắm, lại cҺửι mắng thậm tệ nên những lần sau cô đến, chị người làm đều bảo ông bà chủ đi vắng. Cô biết họ có ở nhà, chỉ có điều họ không muốn tiếp cô thôi. Cô giận lắm, dọa sẽ thường xuyên đến đây cho tới khi ba má anh Sang chịu gặp mặt. Những lúc cô đến, chị Ngọc đi dạy, anh Sang đi làm, anh chị không chứng kiến sự việc xảy ra, chỉ được nghe chị giúp việc kể lại. Điều đó làm chị Ngọc rất khó xử, thấy có lỗi với nhà chồng, nhưng chị cũng không biết nên làm thế nào để cô Hai nguôi giận.

Sau mấy lần đến nhà anh Sang rồi phải về không, cô Hai đã nghĩ lại. Người ta ở phố, cửa cao rào kín, không thể đường đột xông vào, mà nếu có xông vào cũng chẳng làm được gì. Hơn nữa, mỗi lần đi lại cũng mắc công lắm, dù gì từ nhà cô vào đó cũng hơn ba chục cây số chứ có phải ít ỏi gì đâu, ngồi xe thồ thì tốn tiền, đi xe đạp thì mệt. Cô Hai bắt đầu thay đổi chiến thuật. CôHai quyết định không thèm trực tiếp đến gặp họ nữa mà sẽ nhờ máy điện thoại làm liên lạc. Nghĩ là làm, ngay tối hôm đó cô Hai đã thực hiện ý định của mình. Lúc đó cũng phải mười giờ rồi. Ba má tôi chắc đã đi ngủ. Thằng Tâm không hiểu vì sao đã đi nằm từ sớm, mọi khi nó phải trêu chọc tôi rồi mới chịu ℓêп gιườпg. Chỉ có tôi còn thức vì chưa giải được bài toán hóc búa. Tôi đang cắm cúi viết thì nghe tiếng cô Hai, phòng tôi sát phòng cô Hai nên trong đêm tối nghe rõ mồn một. Lúc đầu, cô Hai nói bằng giọng nhỏ nhẹ:
-Alo, chào chị. Có phải đây là điện thoại nhà cháu Sang không ạ?
Thấy vậy, tôi đến gần bức tường, dỏng tai lên nghe ngóng, không màng đến bài toán đang giải dở dang. Tôi chưa kịp nghĩ tại sao cô Hai lại có được số điện thoại của nhà anh Sang thì đã nghe giọng cô Hai:

-Vậy phiền chị cho tôi gặp bà Kiều nhé!

Bà Kiều chính là má anh Sang. Vậy có lẽ người bắt máy là chị người làm nhà anh.
Vài phút sau, tôi nghe cô Hai cao giọng:
-Bà Kiều đấy à, tôi là má con Ngọc đây!
Không biết đầu dây bên kia, người ta nói gì mà giọng cô Hai mỗi lúc một to hơn:
-Bà chị nhận ra tôi rồi chứ gì? Bà chị cũng có con, bà chị cũng thương con bà chị, sao bà chị lại làm chuyện thất đức là rủ rê con gáι nhà người ta về làm dâu nhà bà chị thế?

Cô Hai càng nói, giọng cô càng giận dữ:
-Bây giờ, bà chị ςư-ớ.ק được con người ta, bà chị vui lòng hả dạ rồi chứ gì? Bà chị sợ tốn mâm trầu chai ɾượu chứ gì? Đồ giàu mà mất nhân tính. Tôi cảnh cáo cho bà chị biết, dù ra sao thì ra, tôi cũng không để cho bà chị yên mà an hưởng hạnh phúc đâu. Bà chị liệu liệu mà coi chừng, tôi nói được là làm được. Cái quân ςư-ớ.ק ngày!
Tiếng cô Hai rít lên đầy vẻ giận dữ. Trong đêm tối, những âm thanh đó càng trở nên gҺê ɾợп hơn. Nó khiến tôi không chỉ nghĩ đó là tiếng kêu gào của người má mất con mà còn là tiếng rú của loài thú bị dồn ép đến đường cùng.
Đầu dây kia, người ta đã cúp máy. Tôi đoán thế vì nghe tiếng dằn mạnh của ống nghe điện thoại xuống máy đồng thời với tiếng lẩm bẩm của cô Hai:

-Dập máy hả? Chưa yên được với bà đâu, để mà xem. Chúng mày đừng hòng ngủ yên với bà!
Tôi hé cửa, thấy ba tôi đã đứng ở cửa phòng cô Hai nhưng không vào. Tôi rón rén bước lại gần và đẩy cửa vào. Cô Hai đang ngồi đưa tay chống cằm, chốc chốc lại thở dài. Cô Hai lẩm bẩm:
-Cháu vào đây làm gì? Đi ngủ đi!
Rồi không biết nghĩ thế nào, cô lại nhấc máy lên gọi. Nhưng lần này, câu chuyện không kéo dài quá hai câu. Người ta đã nghe ra giọng cô nên không tiếp điện thoại nữa. Cô Hai toan gọi lần nữa nhưng ba tôi cũng đã vào trong phòng. Ba tôi giữ tay cô Hai rồi nhẹ nhàng bảo cô:

-Thôi chị ạ, đừng gọi nữa, người ta không nghe đâu!
Cô Hai hậm hực:
-Không nghe tôi cũng gọi. Tôi không ngủ được, tôi không cho bọn họ ngủ!
Ba tôi dỗ dành cô Hai:
-Thôi, khuya rồi, ngày mai hãy gọi, chị nghe lời em đi mà. Chị gọi to thế, nhà mình có ai ngủ được đâu. Đừng gọi nữa, chị nhé!

Cô Hai nhìn ba tôi rồi nhìn sang tôi, cô gật đầu:
-Thôi được, chị không gọi nữa, cậu đi ngủ đi!
-Chị cũng đi ngủ đi!
-Ừ, cái Châu cũng vậy, thức khuya làm gì!
Ba tôi kéo tôi đi theo. Tôi trở lại phòng mình nhưng chẳng học tiếp được. Hình ảnh cô Hai cứ lởn vởn trước mắt tôi, tôi không làm sao mà xua đi được. Tôi nhìn sang chiếc giường đặt ở cuối phòng. Thằng Tâm vẫn ngủ ngon, chiếc chăn rơi lệch một bên, nó chẳng hề hay biết. Tôi thở dài, vừa kéo chăn lại cho em vừa ao ước cũng được vô tư như nó. Trong giây phút, tôi bỗng thấy mình đã biến thành người lớn từ lúc nào không biết.

Mặc dù ba tôi đã hết lời khuyên can nhưng sau đó nhiều đêm, cô Hai vẫn tiếp tục gọi điện thoại đến gia đình anh Sang. Tôi không bỏ sót bất kỳ một cuộc nói chuyện nào của cô. Nếu người nhận điện là chị Ngọc thì cô mắng té tát vào mặt. Nếu đó là anh Sang hay ba má anh thì cô nói bằng một giọng mỉa mai cay ᵭộc, có khi cô còn sỉ ทɦụ☪ người ta nữa. Tất nhiên chẳng ai kiên nhẫn để nghe toàn bộ câu chuyện của cô, kể cả chị Ngọc. Về sau, chỉ cần nghe giọng cô là đối phương gác máy luôn, không kịp để cô trút giận một lời nào. Cũng nghe nói, từ đó, nhà anh Sang không nhận cả những cuộc điện thoại sau mười giờ, là khung giờ cô Hai thường gọi đến.

Thỉnh thoảng, chị Ngọc vẫn ghé nhà, khi thì đi với anh Sang, khi thì đi một mình. Nhưng lần nào chị cũng bị cô Hai xua đuổi một cách thậm tệ. Vậy mà chị Ngọc cũng không nản lòng, vẫn tìm cơ hội để làm lành với cô Hai. Chỉ khi nào không có cô Hai, chị mới ngồi chơi lâu hơn. Nhưng từ dạo chị Ngọc có chồng, cô Hai chẳng thiết gì chuyện buôn bán nữa. Cô Hai đã sang lại sạp hàng cho một người bạn hàng quen và cứ ở nhà.

Tôi vẫn quý trọng cô Hai lắm nhưng thái độ của cô làm tôi bất bình thay cho chị Ngọc. Nhà chồng chị Ngọc dù có tốt đến mấy, có cảm thông cho chị Ngọc đến mấy mà cô làm như vậy sao họ không khó chịu được. May họ là người hiểu biết nên mới không tiếng chì tiếng bấc với chị Ngọc. Nhưng không biết đến một lúc nào đó họ có ân hận vì đã cưới chị Ngọc cho anh Sang không? Lúc đó, chị Ngọc làm sao mà sống đây? Tôi thật không hiểu cô Hai nghĩ gì khi làm chuyện ấy nữa. Không lẽ cô Hai không còn chút tình cảm nào với đứa con gáι duy nhất của mình?

Bài viết khác

“Khi thức dậy, không thấy tôi, mình đừng khóc!” – câu chuyện xúc động về tình già

“Khi không có tôi bên cạnh, mình vẫn ρhải chăm sóc bản thân và sống vui vẻ. Nếu mình cảm thấγ cô đơn quá, thì có thể về ở với thằng cả. Vợ chồng nó sẽ thaγ tôi chăm sóc mình”. Ông cụ quaγ sang nhìn người bạn già đi bên cạnh mình, ông mỉm […]

Tɾên ᵭời không gì là hoàn mỹ, hãy học cách Ьαo dung và hoàn thiện chính mình – Bài học cuộc sống thú vị, ý nghĩα sâu sắc dành cho tất cả chúng tα

Là con người αi cũng cầu mong mọi ᵭiều ᵭến với mình ᵭều hoàn hảo. Nhưng “Nhân vô thậρ toàn, kim vô túc xích”, tɾên ᵭời chẳng có gì gọi là hoàn thiện hoàn mỹ, chỉ có Ьản thân Ьạn có chịu học cách Ьαo dung ᵭón nhận và hoàn thiện Ьản thân hαy không. […]

Nước mắt chảγ xuôi, câu chuγện khiến chúng tα dừng lại để suγ ngẫm

Tôi đến chơi nhà αnh Ьạn cũ, thời giαn lâu quά mới gặρ. Cả hαi vui, tαγ Ьắt mặt mừng. Anh vội chạγ đi chợ muα Ьια, mồi để đãi khάch. Mẹ αnh từ dưới nhà đi lên, tôi mừng rỡ, ôm vαi Ьà: – Bάc nhớ con không? Bà vẫn nhớ tôi dù hàng […]