Quyết định của cuộc đời – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

Tôi và chồng tôi đều có công việc ổn định và có mức lương hưu trí khá ổn. Điều kiện kinh tế gia đình tôi ở mức dư giả có điều kiện.

Khi con trai lập gia đình, vợ chồng tôi đã tặng một căn nhà mà không hề đắn đo. Vốn theo chủ nghĩa “tự do tự lo”, tôi hoàn toàn vui vẻ với việc để các con có cuộc sống riêng, và không yêu cầu các con ở chung.

Thậm chí sau này có cháu trai, tôi cho tiền các con tự thuê bảo mẫu về chăm cháu. Với gia đình tôi mà nói, tiền bạc không thành vấn đề….. Tuy nhiên, sau một lần cháu trai ốm nặng vì bảo mẫu chăm sóc không tới nơi tới chốn. Con trai thuyết phục tôi lên chăm cháu giúp.

Tôi đã từ chối vì sợ sống chung không hoà hợp, tuy nhiên, con dâu cũng lên tiếng nói rằng, bà ngoại sức khoẻ yếu, nên chỉ còn cách làm phiền bà nội, mong bà nội lên giúp. Nghe vậy, nên tôi cũng vui vẻ lên phụ các con.

Cứ nghĩ đây là việc tốt, không ngờ càng ở lâu tôi càng thấy bất ổn. Nguyên nhân là vì mâu thuẫn trong cách chăm sóc cháu. Con dâu luôn cảm thấy không hài lòng với cách tôi bế cháu, hay không đồng ý với việc tôi cho cháu ăn.

Thậm chí đến việc giặt quần áo cho cháu, con dâu cũng không hài lòng vì sợ tôi làm hỏng đồ của cháu.

Nếu chỉ nhắc nhở góp ý thì tôi sẽ thấy không sao, nhưng vì việc này mà con trai với con dâu liên tục cãi vã.

Cách vài tháng lại lôi nhau ra phòng khách cãi nhau to, có mặt tôi ở đó nhưng vẫn dùng những lời mắng cha chửi mẹ đầy chợ búa, thậm chí còn doạ ly hôn.

Với người có tuổi bị cao huyết áp như tôi mà nói, mỗi lần thấy các con cãi nhau là huyết áp tôi lại tăng vì lo lắng.

Nhiều đêm tôi mất ăn mất ngủ vì những trận cãi vã của con. Nhiều lần tôi góp ý nhưng con trai lại quay ngược ra trách móc tôi vì sao không nghe lời con dâu, để hai bên cứ mâu thuẫn qua lại.

Đỉnh điểm con trai buông lời nói khiến tôi điếng người: “Con ở giữa phiền chết đi được, mẹ tự đi mà giải quyết với con dâu, mấy chuyện phụ nữ cãi nhau đừng làm phiền con”.

Cách hành xử của con dâu khiến tôi buồn một thì lời nói của con trai khiến tôi đau lòng 10. Thực sự có tiền chưa phải tất cả, sống cùng nhau nhưng thiếu sự tin tưởng, cảm thông và đặc biệt không có sự tôn trọng khiến mối quan hệ giữa tôi và hai con ngày một rạn nứt. Tôi bắt đầu hoài nghi về việc mình lên chăm cháu là đúng hay sai?

“Buông tay” để bảo vệ chính mình

Mặc dù các con vẫn cãi vã thường xuyên nhưng lâu dần tôi cũng cố cho đó là “cách sống của người trẻ”, mỗi lần như vậy tôi đều làm ngơ. Chính nhờ điều này mà tôi cố gắng ở lại chăm cháu trai suốt 5 năm.

Thời gian gần đây tôi thấy sức khỏe của mình kém hơn, cháu trai cũng đã cứng cáp nên tôi định về quê. Để đưa ra quyết định này, tôi cũng vô cùng băn khoăn, phần vì lo lắng các con bận không ai chăm sóc cháu trai cẩn thận, phần vì gắn bó lâu khiến tôi không nỡ. Tuy nhiên vì sức khỏe nên tôi quyết định nói với con trai sẽ về quê nghỉ ngơi ..

Không ngờ ngay khi nói với hai con, cả con trai lẫn con dâu đều kiên quyết phản đối và nói rằng cả hai có dự định sinh đứa thứ hai cần tôi ở lại chăm sóc con dâu và cháu .

Tôi nói rằng sức khoẻ mình không tốt, đề nghị đổi cho bà ngoại lên chăm một thời gian. Vừa nghe tới đây con dâu đã nói rằng: “Con thấy mẹ vẫn khoẻ, bao năm nay mẹ chăm cũng quen rồi, hơn nữa việc chăm cháu cũng không nặng nhọc gì. Cần gì bà ngoại lên giúp, mình bà nội là được rồi”.

Con trai thấy vậy cũng vào hùa nói:

“Đứa nào cũng là cháu nội của mẹ, chẳng lẽ đứa thứ hai mẹ định bỏ mặc, mẹ phải có trách nhiệm với cháu chứ.”

Nghe tới đây, tôi sững sờ trước lối suy nghĩ của cả con trai và con dâu. Tôi chăm sóc cháu suốt 5 năm, thay vì nhận được sự biết ơn, tôi lại nhận được sự đòi hỏi nhiều hơn nữa từ chính con mình.

Quá bức xúc tôi nói thẳng với các con rằng:

“Suốt 5 năm chăm cháu, anh chị không thực sự quan tâm đến tôi. Những ngày anh chị đi làm, mình tôi chăm cháu, bữa cơm cũng ăn vội vàng. Tôi đi khám sức khoẻ cũng không được một lời hỏi han quan tâm. Chăm cháu là vì tình cảm nên tôi mới giúp anh chị chứ đấy không phải trách nhiệm và nghĩa vụ mà tôi bắt buộc phải làm” .

Nói xong tôi xếp đồ bỏ thẳng về nhà và kiên quyết không quay lại dù hai con có nói gì đi nữa.

Sau 5 năm nhún nhường sống theo “nếp nhà người khác” tôi quyết định buông tay và trở về với chồng mình, người luôn ân cần quan tâm chăm sóc tôi từng chút một. Trở về cuộc sống hưu trí thong dong an nhàn vốn có ngày đi ca hát, tối đi tập Thái Cực Quyền của mình. Vì dư giả tài chính tôi thường xuyên đi du lịch cùng hội bạn già. Đi tới nơi mà khi còn trẻ mình chưa có thời gian đặt chân tới…

Bài & ảnh sưu tầm

Bài viết khác

Cơm cαnh nóng sốt – Câu chuyện xúc ᵭộng cũng là bài học ý nghĩα cho tuổi già

Tα khổ là vì luôn Ьắt người khác làm theo ý củα mình. Còn mình luôn chống đối người khác. Buổi chiều hαi “ vợ chồng son” ngồi vào bàn ăn. Bà Lệ mở nồi cơm điện xúc ɾα hαi bát cơm thì ông Kính lên tiếng hỏi ngαy: – Vẫn cơm buổi sáng hả? […]

Đừng là người võ đoán – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Tôi có một thói quen. Nếu không tháp tùng sếp đi tiếp đối tác, thì trưa nào cũng chọn quán cơm bụi ngay góc đường để tìm cái bỏ bụng. Quán nhỏ, đúng nghĩa cơm bình dân. Họ tận dụng căn trọ đầu hồi của cả dãy để mở kinh doanh. Xe cơm là loại […]

Bữa ăn cuối cùng – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn về tấm lòng nhân hậu

BỮA ĂN CUỐI CÙNG Một sinh viên ra trường thất nghiệp đã lâu, không tìm được việc làm. Sáng hôm đó, anh uể oải thức dậy, lục mãi trong ví chỉ còn 10 dollars cuối cùng. Anh rửa mặt thay đồ rồi lang thang trên phố, hy vọng tìm được bất cứ công việc gì […]