Phía trước là cầu vồng – Chương 8

Tác giả: An Yên

Khi môi Bảo Long chạm vào môi Đan Thư, cả người cô cứng đờ ra rồi run lên, mắt mở to hết cỡ trân trân nhìn Bảo Long. Anh ta dám hôn cô? Trời ạ, như vậy chẳng phải là vi phạm hợp đồng sao? Ây da, ngốc quá Thư ơi, mày có kí hợp đồng đâu mà trách người ta vi phạm? Nghĩ tới đó, Thư hiểu rằng Bảo Long đang diễn và nhiệm vụ của cô là phải phối hợp cùng anh kẻo hỏng việc. Thôi đành chấp nhận ” hư ” một chút vậy. Vì cảnh này chưa được tập dượt nên Thư khá lúng túng. Sau mấy giây tròn xoe mắt, cô đặt hai tay lên vòm ռ.ɠ-ự.ɕ săn chắc của anh khẽ đẩy ra.

Nhưng ๒.ờ ๓.ô.เ phong tình kia mềm và mát quá khiến Thư thấy quyến luyến. Môi anh khẽ chạm, chiếc lưỡi nhẹ nhàng lướt tгêภ cάпh đào mọng đỏ của Thư như nhấm nháp một thứ ɾượu quý khiến cô nhất thời lâng lâng. Biểu cảm ấy của Thư chẳng hiểu sao lại khiến Bảo Long muốn chiếm đoạt ๒.ờ ๓.ô.เ căng mọng. Nhưng thấy cái đẩy nhẹ của Thư, anh nhìn cô ôn nhu như kẻ si tình rồi cười nhẹ. Thư liếc nhanh anh:

– Anh này kì quá, chốn đông người mà cứ như chỉ hai đứa mình ý!

Bảo Long tham lam cúi xuống miết nhẹ môi cô rồi cất giọng nam tính khàn khàn:

– Ai bảo vợ anh đáng yêu cơ!

Thư ngước đôi mắt to tròn nhìn anh:

– Lát nữa biết tay em!

Bảo Long nháy mắt:

– Nguyện ૮.ɦ.ế.ƭ dưới tay em!

Thấy con trai quấn quýt lấy cô gáι trước mắt và vài tia sáng lóe lên của mấy phóng viên đưa họ vào khung hình, bà Lan Khuê giận tím mặt. Bích Ngọc trố mắt không nói nổi một câu nào, chị cả Kim Anh nhìn Bảo Long:

– Long, em làm trò gì thế? Đây là Việt Nam chứ đâu phải Pháp!

Long ngạc nhiên:

– Ơ, chị hai nói hay ghê, luật pháp nào quy định ở Việt Nam yêu nhau không được hôn?

Kim Anh gắt nhẹ:

– Nhưng không đúng thuần phong mĩ tục của Việt Nam!

Bảo Long ngó lơ, tay tùy tiện vuốt nhẹ tóc Thư:

– Vớ vẩn!

Bà Khuê dù bực bội nhưng vẫn nhẹ giọng:

– Cháu bao nhiêu tuổi rồi?

Đan Thư vui vẻ trả lời:

– Dạ thưa bác, cháu hai mươi tuổi ạ!.

Bà Lan Khuê nhíu mày:

– Cháu có học Đại học không hay hết lớp mười hai rồi thôi?

Nhìn ra rất rõ sự mỉa mai trong câu nói đó, Đan Thư mỉm cười:

– Dạ cháu đang là sinh viên của trường Đại học Kinh tế ạ!

Bố Bích Ngọc nãy giờ sững sờ trước biểu hiện của Long giờ bỗng cất tiếng:

– Cô đây chắc cũng là con của gia đình danh giá?

Đan Thư nghĩ bụng, đã cất công đến đây, đưa tai nghe mấy câu mỉa mai này thì cô nương đây phải cho mấy người nhà giàu này một bài học. Vì thế, cô vẫn chỉn chu, bình thản:

– Bố mẹ cháu buôn bán nhỏ ở quê ạ!

Bố của Ngọc ” ồ ” lên một tiếng rồi nói:

– Con trai duy nhất của Tập đoàn Hoàng Gia lại yêu con gáι một gia đình thôn quê sao?

Bảo Long chau mày khó chịu nhưng vẫn ung dung nói:

– Thôn quê thì sao chú Trần Anh? Thứ nhất, cháu yêu Thư chứ không phải gia cảnh của cô ấy, thứ hai là cháu thấy chú đi hơi xa vấn đề cần quan tâm rồi đấy. Việc Hoàng Bảo Long này kết hôn với ai có liên quan gì tới nhà chú không?

Bố Bích Ngọc im bặt. Mẹ Long nghe giọng con trai hơi căng thẳng nên cất tiếng:

– Con trai, con yêu Thư chắc chắn không vì gia cảnh nhưng con có dám chắc là nó yêu con cũng không liên quan tới danh tiếng Hoàng Gia không?

Đan Thư khó chịu thật sự trước lối nói năng khinh thường người khác của những người trước mặt, nhưng để diễn tròn vai, cô vẫn lễ phép:

– Thưa bác, anh Long và cháu ʇ⚡︎ự do yêu đương và khi yêu anh ấy, cháu chẳng rõ anh Bảo Long mang họ gì ạ. Vả lại, tính cháu thích ʇ⚡︎ự lập, cháu cũng như chị gáι mình, sẽ học giỏi và lo được cho bản thân cùng bố mẹ ạ!

Bà Khuê nhíu mày:

– Thế gia đình cháu không có con trai nối dõi sao?

Đan Thư lắc đầu:

– Dạ không, gia đình cháu có hai chị em gáι. Chị cháu học Đại học xong đã lấy chồng ạ! Mà cháu nghĩ trai hay gáι có quan trọng gì đâu bác!

Mẹ Bảo Long bật cười:

– Sao lại không chứ? Cháu suy nghĩ hạn hẹp quá! Con trai mới nối nghiệp gia đình chứ con gáι thì lấy chồng coi như xong. Như hai chị gáι của Bảo Long đấy, giờ có dịp mới ghé về nhà, cứ như mất con ý!

Đan Thư cũng cười, nhưng là một nụ cười thâm thúy:

– Dạ cháu không quan tâm đến vấn đề đó lắm ạ! Tư tưởng đó cổ hủ rồi ạ. Trước đây bà nội cháu cũng nghĩ y như bác vậy.

Bà Lan Khuê đưa cặp mắt khinh nhờn nhìn Thư:

– Ta hiểu rồi, vậy là chị em cháu bị nhà nội bỏ bê, chỉ một mình mẹ nuôi dạy đúng không? Không được công nhận đúng không?

Đan Thư nắm chặt bàn tay nhưng miệng vẫn cười:

– Dạ đó là sai lầm trước đây của bà nội cháu ạ. Nhưng đến khi bà cháu sáng suốt nhận ra thì đã thay đổi rồi, dù muộn màng nhưng còn hơn giữ tư tưởng lạc hậu kia ạ. Giờ đây chị em cháu là niềm ʇ⚡︎ự hào của nhà nội cháu. Vả lại cháu nghĩ phụ nữ xứng đáng được tôn trọng vì theo nghiên cứu khoa học, chỉ số IQ và tuổi thọ của phụ nữa cao hơn cả đàn ông. Tгêภ thế giới, nhiều phụ nữ được bầu làm Tổng thống hay Thủ tướng thì sao ạ?

Bảo Long đưa ánh mắt hài lòng nhìn Đan Thư, bất chợt hôn lên trán cô:

– Vợ anh là tuyệt nhất!

Trong lúc bà Khuê đang sửng sốt trước lý lẽ của Thư thì Bích Ngọc lại chăm chăm nhìn cô:

– Đan Thư, chị thấy em quen quen, hình như đã gặp đâu đó rồi…

Thư hơi sững lại. Chị ấy từng tới Shop NEW mua đồ, đến quầy thu ngân thanh toán. Nhưng bình thường Thư không trang điểm mà chỉ thoa một chút son môi khi đi làm thêm. Dịp đặc biệt nào đó của Shop cô mới tô điểm chút chút chứ không cầu kì chuyên nghiệp như hôm nay. Vả lại, chị Ngọc hôm ấy chỉ đứng trước mặt cô một lúc, lại đang trong tâm trạng bực bội vì Bảo Long không tới đón, chắc chị ấy không nhớ đâu. Vì thế, Thư hồn nhiên nói:

– Nếu chị có dịp tới trường Đại học Kinh tế thì có thể gặp em ạ!

Ngọc gật đầu:

– Chị cũng tới vài trường Đại học trò chuyện với sinh viên nhưng chỉ được các trường mời vào dịp đặc biệt và gặp gỡ sinh viên giỏi thôi!

Đan Thư nghe được hàm ý mỉa mai trong những câu từ ấy, chị ấy đang đặt bản thân đứng cao hơn người khác, cô cười:

– Dạ em cũng chỉ xuất hiện ở các hoạt động bề nổi hoặc những dịp tuyên dương sinh viên xuất sắc thôi ạ!

Ngọc đanh mặt:

– Chị thấy miệng lưỡi em ghê gớm quá, ra mắt nhà anh Bảo Long mà nói nhăng nói cuội, hỗn quá chừng!

Thư nhìn ra Long với ánh mắt vô Ϯộι:

– Em chỉ nói ý kiến của mình, em nói sai sao ạ?

Bảo Long gạt mấy sợi tóc của cô lòa xòa phía trước, tùy tiện luồn tay vào phía sau gáy chỉnh lại tóc cho cô, ôn nhu nhìn cô rồi bất chợt cúi xuống chạm mũi mình vào mũi Thư và nói:

– Em nói hoàn toàn chuẩn ҳάc!

Rồi anh quay sang bố mẹ mình:

– Mọi người hỏi Thư xong chưa ạ? Con đưa người yêu về giới thiệu mà thấy nhà mình như đang hỏi cung cô ấy vậy!

Bố anh nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng:

– Long, là tìm hiểu thôi, sao nói nặng nề thế?

Chị ba Kim Hiền cũng xen vào:

– Con thấy Bảo Long nói có lý đấy ạ. Thư lần đầu ra mắt nhà mình, mọi người để em ấy ʇ⚡︎ự nhiên đi, gặp phải con mà hỏi như nãy giờ chắc hết yêu quá!

Bảo Long cười:

– Đấy, chị ba hiểu em nhất!

Vừa lúc đó, vài vị khách gọi bố mẹ Long:

– Ồ, Chủ tịch và phu nhân phải uống thêm chứ!

Mẹ Long thay đổi sắc mặt, cười đưa đà:

– Tất nhiên rồi ạ!

Mọi người lại đi tới các bàn chúc ɾượu. Sau cùng, cả gia đình Bảo Long tiến tới một bàn tròn và cùng nhà Bích Ngọc ngồi xuống. Hai nhà đã tám người, thêm Đan Thư thành chín. Bảo Long ghé tai cô:

– Em ổn chứ?

Thư cười:

– Không sao đâu ạ!

Anh kéo cô ngồi xuống cùng gia đình mình và nhà Bích Ngọc, Thư níu tay anh nói khẽ:

– Có tiện không anh?

Long cười;

– Đồ ngốc, em là vợ chưa cưới của anh kia mà, người dưng còn ngồi được, không lẽ em đứng?

Bích Ngọc nhìn một màn tình cảm trước mặt mà tức đến ứa gan. Nhưng cô ấy vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng của một cô tiểu thư tri thức:

– Thư ngồi đi em, đừng ngại, người nhà cả mà!

Vừa ngồi xuống, điện thoại của cô bỗng reo lên – là anh Bá Trọng. Đang không biết nên nghe hay không, cô thấy bàn tay Bảo Long đưa sang lướt phím nghe giúp cô:

– Em nghe luôn đi, chắc anh rể hỏi tình hình ra mắt nhà chồng đấy!

Vì anh đã lướt lên nên Thư đành cúi xuống nói nhỏ vào điện thoại:

– Anh rể, em đang ăn cơm cùng gia đình anh Long, lát em gọi lại nhé!

Trọng cười:

– Ừ, em vui vẻ vậy là tốt rồi. Anh tắt máy đây!

Thư vừa cất điện thoại, bà Khuê mỉm cười:

– Anh rể mà quan tâm em vợ vậy sao?

Đan Thư thực sự không hiểu sao người giàu ở đây có lối ăn nói ҳάch mé, khinh bỉ người khác như thế. Nhưng người như cô sẽ không thèm chấp nhé. Đã thế, cô lại càng bình thản cười:

– Dạ anh rể của cháu tốt lắm ạ. Chắc chị cháu bận hai nhóc nên anh ấy gọi. Đúng ra hôm nay anh chị sẽ tới chúc mừng sinh nhật bác nhưng chị cháu mới sinh em bé nên anh ấy chỉ kịp gửi quà ạ!

Bà Khuê tỏ ra ngạc nhiên:
– Ta có mời cậu ấy sao?
Bảo Long cười:
– Dĩ nhiên rồi ạ, anh rể của Thư là Bá Trọng, bạn thân của con ở Pháp đã từng tới nhà mình trong một dịp Tết dương lịch đấy ạ!

Bà Khuê ” à ” lên một tiếng rồi nói:
– Chị gáι của cháu cũng biết chọn người đấy nhỉ? Quả là hai chị em quá khéo. Gia đình Bá Trọng trâm anh thế phiệt, ít ai sánh bằng, nhà họ không tìm hiểu gia cảnh chị cháu sao? À, hay lỡ có bầu rồi phải cưới?
Đan Thư thấy nực cười trước suy nghĩ của mẹ Long:
– Ồ, sao bác lại có suy nghĩ như thế ạ? Thời buổi nào rồi mà dùng bầu trói người hả bác?? Vả lại, anh rể cháu đâu thuộc tuýp người dễ sa vào lưới mĩ nhân. Anh chị cưới nhau gần ba năm mới có bầu và gia đình bác Kiên cô Châu biết rất rõ về nhà cháu, cũng rất thương chị của cháu đấy ạ!

Kiểu nói chuyện thẳng thắn của Đan Thư khiến bà Khuê khó chịu đến bực bội nhưng lại chẳng thể đáp trả. Còn Bảo Long lại tỏ ra vui vẻ bởi anh thấy Thư rất thú vị. Một người con gáι yếu đuối sẽ chẳng thể chịu nổi lối trò chuyện của mẹ anh chứ chưa nói tới chuyện đối đáp rành rõ như Thư. Anh chuyên tâm ngồi gắp thức ăn cho mẹ và Đan Thư, còn xé cua đút cho Thư khiến cô ngại ngùng:
– Anh ăn đi ạ, em ʇ⚡︎ự làm được mà!
Long âu yếm nhìn cô:
– Béo một chút nữa mặc váy cưới mới đẹp!

Bố Bích Ngọc ʇ⚡︎ự thấy sự có mặt của gia đình mình trong bàn tiệc này hơi thừa thãi. Cơ hội chen chân vào Hội đồng quản trị của Tập đoàn Hoàng Gia của ông đang mất dần. Những tưởng con gáι kết hôn với Bảo Long, gia đình ông sẽ một bước lên tiên, nhưng giờ bỗng nhiên xuất hiện một cô vợ chưa cưới của Long mà không phải Bích Ngọc, lòng ông ngổn ngang quá. Ông nói:
– Cô cậu tính khi nào cho mọi người ăn cỗ đây?
Long cười:

– Dạ cũng sắp rồi ạ, đến lúc đó cháu sẽ gửi thiệp mời gia đình chú!
Không khí trở nên gượng gạo. Bà Khuê khoát tay:
– Thôi, đến đâu hay tới đó. Hôm nay đang tiệc sinh nhật mẹ, cứ vui vẻ đã. Bảo Long, con về chơi lâu không?
Long lắc đầu:
– Dạ lát nữa chúng con ra sân bay tới thành phố C luôn ạ. Sáng mai con còn họp giao ban đầu tuần, dạo này Ьệпh nhân đông lắm. Thư cũng còn đi học và đi làm thêm ạ!

Bữa tiệc kết thúc cũng đã gần sáu giờ chiều, Đan Thư lễ phép chào tạm biệt gia đình Long rồi cùng anh ra xe. Ngồi vào trong rồi mà cô vẫn chưa tin rằng mình đã hoàn thành vai diễn. Bảo Long khởi động xe và nói:
– Đan Thư, cảm ơn em đã giúp anh!

Thư cũng đã lấy lại bình tĩnh:
– Thế giới người giàu ở đây phức tạp ghê! Nếu sau này anh lấy vợ, cô nào đó sẽ khá vất vả với gia đình chồng đấy!
Long lắc đầu:
– Tại sao? Cô ấy lấy anh chứ đâu phải bố mẹ anh?

Thứ trố mắt:
– Anh nói hay ghê, chẳng lẽ không nhìn mặt nhau sao?
Long cười hiền:
– Nếu không thích có thể không nhìn, chả sao cả. Với anh, lấy một người con gáι mình yêu nghĩa là đem lại hạnh phúc, sự thoải mái cho người ấy. Chứ bắt người ta ràng buộc vào những mối quαп Һệ không hay ho gì thì chẳng đáng mặt đàn ông! Đi ăn nhé!

Thư há hốc miệng ra:
– Hả? Mới ăn xong còn gì? Xong việc rồi, đâu phải phục vụ vai diễn nữa đâu mà ăn ạ?
Long tủm tỉm:
– Nãy em ăn có một chút, tâm trạng lại không thoải mái sao hấp thu được. Giờ đi ăn vặt vỉa hè nhé! Chỗ trường Chuyên mà Tú Vi nói đấy!

Thư chưa kịp nói gì đã thấy Long dừng xe trước một quán ốc lề đường. Đó là một xe ốc thơm phức mà mới đi qua đã khó cưỡng lại rồi. Xe được dựng gọn gàng tгêภ vỉa hè rộng và rất sạch sẽ, những bộ bàn ghế nhựa được xếp lại ngăn nắp. Trời đã vào thu, cái lạnh se se khiến người ta xuýt xoa. Mùi ốc thơm phức ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ sự tò mò của cô. Thư cười:
– Em không nghĩ đại gia như anh lại vào những quán này đâu nhé, chắc sợ đắc Ϯộι với chị Vi đúng không?
Bảo Long kéo tay cô vào. Vừa thấy anh, bác chủ đang đứng sau xe ốc bốc khỏi thơm lừng mà vẫn nhận ra người đàn ông trước mặt:

– Ôi, Long đúng không? Cả chục năm trời rồi. Ta cứ nghĩ tới khi ૮.ɦ.ế.ƭ cũng không gặp lại con!
Bảo Long ghé lại gần xe:
– Bác nói hay ghê, sao lại không chứ? Bác sống cả trăm tuổi ý. Mấy năm qua cháu ở Pháp rồi lập nghiệp ở thành phố C nên ít tới đây thăm bác.
Bác bán ốc cười:

– Nhờ phước của cháu đấy. Năm đó nếu cháu không giành lại xe ốc này từ bọn côn đồ bảo kê thì lấy gì để gia đình bác sống tới giờ!
Rồi bà nhìn sang Thư:
– Vợ con hả Long? Xinh quá!
Đan Thư nãy giờ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác – một đại gia thoải mái vào quán ốc vỉa hè và nhận sự hàm ơn của một người dân bình thường. Người đàn ông này còn những gì cô chưa thấu đằng sau dáng vẻ cao lớn kia? Nhìn thấy cô tần ngần, anh hỏi:

– Thư, em thích ăn ốc luộc hay ốc xào?
Thư giật mình:
– À, dạ em ăn gì cũng được ạ!
Bảo Long quay sang bác chủ:

– Bác cho con cả hai loại nhé! Vợ con dễ nuôi lắm!

Rồi anh lại cầm tay cô kéo lại chiếc bàn gần đó rồi ngồi xuống ghế. Khi hai món ốc được đưa ra, Long ngồi khêu ốc cho cô ăn dù cô không chịu. Vị mát lành của ốc quyện hòa cùng vị thơm của sả, vị nồng nồng cay cay của nước mắm ớt tạo một cảm giác hấp dẫn lạ lùng.

Đang vui vẻ trò chuyện, cả hai bỗng nghe một thanh âm vang lên:

– Anh Long cũng tới đây sao?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *