Phía trước là cầu vồng – Chương 53
Tác giả : An Yên
Long nhớ năm học lớp tám, trong một lần tan trường …
Bảo Long và Thăng đang vừa đi vừa trò chuyện, ra tới cổng trường, Thăng chỉ chiếc siêu xe bên kia đường:
– Trợ lí của bố tới đón cậu rồi kìa!
Long nháy mắt nhìn Long:
– Được cái ϮιпҺ mắt, đông người thế mà cậu vẫn nhìn ra. Tôi về trước nhé!
Vì giờ tan trường rất đông nên trợ lý của ông Hoàng Thông đứng bên kia đường. Lúc này, người đó đang nghe điện thoại và quay lưng về phía cổng trường chuyên. Long vừa dứt lời, còn chưa kịp chen ra khỏi khu vực trước cổng trường thì nghe bên tai tiếng các bạn xì xào chỉ trỏ một người phụ nữ:
– Bà điên kìa! Bình thường vẫn hay tới giờ ra chơi, sao hôm nay lại tới giờ này nhỉ?
– Trông sợ quá!
– Bà này điên mà không bẩn lắm nhỉ, nhất là cái gối ôm giả làm con khi nào cũng sạch!
Bảo Long cũng không hay quan tâm tới những lời đó nên cố chen để ra ngoài. Nhưng người đàn bà ngây dại lại chắn ngang trước mắt cậu. Đôi mắt bà ta nhìn Long không chớp khiến cậu giật mình lùi lại. Mấy đứa bạn thấy bà thì nhanh chân bước đi, chỉ một mình Thăng đứng lại cùng Long:
– Bà điên, đi đi!
Thấy bà như không nghe mình nói, chằm chằm nhìn Bảo Long, Thăng tỏ ra khó hiểu và nói:
– Bà có đói không?
Rồi cậu móc từ trong cặp ra một hộp sữa mà sáng nay mẹ đưa nhưng chưa uống vì cậu ăn xôi quá no rồi:
– Đây, bà cầm đi!
Lúc này bà điên mới dời đôi mắt khỏi Bảo Long, tay cầm hộp sữa Thăng đưa, cẩn thận châm ống hút rồi giơ ra trước mặt Long:
– Uống đi con, uống đi!
Bảo Long không hiểu vì sao bà ấy chỉ nhằm vào mình mà không phải Thăng. Nhìn người phụ nữ đầu óc bù xù, đôi mắt ngây dại cứ nhìn mình, cậu hơi sợ vội lắc đầu :
– Không…không…
Thăng kéo tay Long:
– Thôi, về đi, chắc trông cậu bảnh bao nên bà ấy nhìn thôi chứ không làm hại cậu đâu. Nghe mấy bạn nói ngày nào bà ta cũng đi khu vực này lẩm bẩm tìm con.
Chân Long bước theo Thăng, lánh bà điên để bước sang bên kia đường. Nhưng chẳng hiểu có một ma lực gì đó khiến cậu cứ quay đầu nhìn lại. Bà ấy vẫn ngây ngốc nhìn theo bóng hai cậu học sinh. Các bạn đã kéo nhau về hết, khu vực cổng trường ban nãy như ong vỡ tổ giờ vắng hoe rồi. Người trợ lý ở bên kia vội bước sang:
– Bảo Long, chờ chú lâu không? Sao con không sang xe ngồi?
Thăng nhanh nhảu:
– Dạ, bà điên cứ ngáng đường Bảo Long nên cậu ấy mới như thế ạ!
Lúc đó, Long nghe sau lưng mình một tiếng cười điên dại, rồi người đàn bà ấy thốt lên hai tiếng, dù không to nhưng đủ lọt vào tai ba người đứng đó:
– Hoàng Thông!
Không chỉ cậu mà cả Thăng và chú Huy trợ lý đều quay lại nhìn. Thấy khuôn mặt người trợ lý, bà vội vàng chạy đi. Huy chau mày suy nghĩ rồi vội vã bước theo:
– Chị Linh phải không?
Bảo Long và Thăng cùng đi tới. Họ thấy chú Huy nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà điên:
– Đúng chị rồi, em và ông chủ đã tìm chị rất lâu!
Bà điên sợ hãï lắc đầu:
– Không…đi đi…đi đi…
Rồi ánh mắt vừa ngây ngốc vừa van nài nhìn Huy:
– Ông có biết con tôi không?
Bà chìa chiếc gối và cười :
– Đây này!
Huy nhìn bà với ánh mắt thương xót. Sợ dùng dằng quá lâu dễ gây ồn ào, nếu đưa Bảo Long về muộn thì bà Lan Khuê lại trách móc, không đi theo lại sợ mất dấu Linh như mười mấy năm trước. Vì thế, Huy quay sang Thăng:
– Chú nhờ con một việc!
Thăng gật đầu:
– Chú cứ nói ạ!
Người trợ lý kéo hai cậu nhóc lại một đoạn, mắt vẫn để ý bà điên và nói:
– Đây là người quen của ông chủ thất lạc khá lâu rồi. Giờ chú nhờ con đi theo xem cô ấy dừng ở đâu. Con cầm chiếc điện thoại này, chú đưa cậu Long về xong sẽ gọi cho con. Con nói vị trí rồi chú sẽ tới, sau đó con cứ về nhà. Còn lại để chú lo, hiểu không? Nhưng tuyệt đối giữ bí mật nhé, chỉ ba chúng ta biết nhé!
Nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, Thăng và Bảo Long đều gật đầu:
– Vâng ạ! Chuyện nhỏ chú ơi, theo dõi là nghề của cháu mà!
Mọi chuyện được quyết định như thế, Thăng đạp xe theo bà điên, còn Bảo Long ôm một mớ thắc mắc lên chiếc siêu xe và về Biệt thự cùng chú Huy. Chỉ hai mươi phút sau, Huy đã có mặt ở xóm lao động nghèo gần vùng ngoại ô thành phố A. Người trợ lý đỗ xe khá xa, ra hiệu cho Thăng trở về và một mình đi theo Linh. Người đàn bà đó đi thơ thẩn, có người chìa ra một chiếc bánh mì thì lẳng lặng cầm lấy. Huy có cảm giác những người ở đây có quen biết Linh từ trước. Họ nhìn cô ái ngại chứ không xua đuổi, trẻ con cũng chẳng tỏ ra sợ hãï. Linh ngồi bệt xuống trước một ngôi nhà đóng cửa, chắc là gia đình đó buổi trưa không về. Cô cầm chiếc bánh mì và ăn ngon lành, cắn một miếng rồi lại chìa ra trước cái gối, giọng cưng nựng:
– Ý mẹ quên, em của mẹ đã nhai được đâu nhỉ? Chờ mẹ nhé, mẹ ăn rồi sẽ cho con bú!
Rồi cô ăn ngấu nghiến thật nhanh như sợ đứa bé sẽ đói nếu cô chậm trễ. Ăn xong cái bánh mì, Linh lén lút nhìn xung quanh rồi quay mặt vào trong tường và vạch áo chìa trước chiếc gối như cho con bú. Huy thấy cay cay sống mũi, anh vội bước vào một ngôi nhà và hỏi về cô. Người phụ nữ trong nhà cho hay:
– Đó là cô Linh. Những ai sống ở đây lâu năm sẽ biết. Cách đây mười mấy năm cô ấy đến đây ở, làm nghề nhặt ve chai. Khi đó cô ấy đang có thai khoảng mấy tháng đấy, bụng chưa nhô lên đâu. Nhưng cô ấy bảo là đang có bầu nên cố gắng làm việc để có tiền sinh con vì bố đứa bé đi công tác tới một năm trời. Chúng tôi cũng thắc mắc sao chồng cô ấy không gửi tiền, cũng không thấy gia đình nội ngoại đâu cả nhưng thấy cô ấy hiền lành nên cũng nghĩ là có uẩn khúc gì đó, sợ cô Linh buồn nên tôi cũng không hỏi nữa.
Người phụ nữ dừng lại một chút như đang ҳúc ᵭộпg rồi nói tiếp:
– Nhưng có một hôm, tôi thấy một người phụ nữ sang trọng đến tìm cô ấy. Bà ta nói gì đó rồi đưa cô ấy đi. Chúng tôi nghĩ là gia đình chồng cô ấy tới đón nên mừng cho Linh. Nào ngờ cách đây khoảng hai năm cô Linh quay lại đây và cứ lặng lẽ như một cái bóng hỏi gì cũng không nói. Chúng tôi không biết cô ấy bị điên nên có hỏi về đứa bé. Nhưng Linh chỉ khóc và một mực gọi con. Lạ lắm chú ạ, cô ấy điên nhưng không làm bậy bạ, không ăn bẩn đâu. Tôi không nghĩ cô ấy giả điên đâu bởi Linh không hề tỉnh táo.
Tôi nghĩ cô ấy cứ tưởng cái gối là đứa bé nên ăn bẩn lại sợ ảnh hưởng đến nó. Do đó Linh không dám ăn bẩn ăn. Tôi chả biết chuyện gì xảy ra với Linh, cũng không dám hỏi. Cái nhà của cô ấy ngày xưa không còn nữa nên ban ngày Linh đi lang thang, cứ trưa và tối lại về đây. Chúng tôi cũng là người dân nghèo, nhưng trước kia vợ chồng tôi có nuôi lợn, chuồng lợn trước đây giờ tôi trồng cây. Vợ chồng dựng một cái lều cho cô Linh ở. Mà ngoan lắm, nói gì cũng nghe, đêm đến cứ hát ru con nghe thương lắm!
Người phụ nữ ấy vừa nói vừa chỉ túp lều phía sau rồi rưng rưng nước mắt:
– Giờ này đang buổi trưa chú ạ nên Linh chưa về đâu. Tối mới vào trong lều ngủ.
Cô ấy nói xong thì thở dài ᵭάпҺ thượt một cái. Huy gật đầu cảm ơn rồi nói:
– Đây là người quen của gia đình tôi. Nhưng hiện tại chúng tôi chưa thể đón cô Linh về được. Tôi nhờ bác một việc, mong bác đừng nói lại cuộc trò chuyện với tôi cho chị Linh hay bất kỳ ai nghe nhé. Bây giờ thế này, bác cầm số tiền này, trước là để mua thêm đồ ăn cho cô ấy, sau có gì cần thì giúp đỡ cô ấy. Một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ quay trở lại đưa cô ấy đi chữa Ьệпh. Còn đây là số điện thoại của tôi, nếu có bất cứ chuyện gì liên quan đến chị Linh, mong bác hãy gọi cho tôi. Giờ tôi sẽ hướng dẫn bác cách sử dụng chiếc điện thoại này. Đây là loại đơn giản nên dễ dùng lắm!
Người phụ nữ đó nhìn Huy với ánh mắt từ ngạc nhiên rồi đến lo lắng, ái ngại:
– Sao … sao tôi tin anh được? Lỡ có chuyện gì…
Huy lắc đầu:
– Tôi sẽ không làm hại cô Linh hai gia đình bác đâu ạ. Bác yên tâm đi, tôi chỉ nhờ bác để ý chị ấy vì sợ lại mất chị ấy một lần nữa!
Nhìn ánh mắt chân thành của Huy, người phụ nữ gật đầu rồi cầm tiền và điện thoại. Tгêภ đường về, người trợ lý của ông Hoàng Thông đã suy nghĩ rất nhiều. Đứa bé của Linh chắc chắn là con ông chủ, nhưng nó ở đâu rồi? Linh điên nhưng vẫn nhận Bảo Long là Hoàng Thông chắc chắn vì cậu chủ giống y hệt ông chủ hay còn có gì khuất tất ở đây? Huy định nói với ông chủ nhưng lại sợ khi ông Hoàng Thông tức điên lên sẽ gây chuyện với bà Lan Khuê. Dĩ nhiên Huy không ưa gì bà này nhưng nếu có chuyện thì chắc chắn bà Khuê sẽ không để cho chị Linh yên được. Vì thế, người trợ lý quyết định ʇ⚡︎ự mình tìm cách chữa trị cho Linh tỉnh táo rồi mới tìm thời điểm thích hợp nói với ông chủ.
Huy là trợ lý của ông Hoàng Thông từ những ngày đầu khi ông kế nhiệm làm Chủ tịch Tập đoàn Hoàng Gia, đã chung lưng ᵭấu cật với Hoàng Thông bao nhiêu phen tгêภ thương trường nên là người hiểu ông Thông nhất. Chỉ là trước cái ngày Hoàng Thông sang Pháp một thời gian, Huy mất dấu vết của Linh, tìm thế nào cũng không được nên Huy đã cùng Hoàng Thông đi Pháp. Một vài thám ʇ⚡︎ử thân tín ở lại cũng không tìm được chị Linh. Giờ này Huy quyết định cùng vợ mình giúp đỡ Linh mà không cho ai biết.
Những ngày sau đó, nhiệm vụ của Huy vẫn là đưa đón Bảo Long ngoài giờ ở Tập đoàn. Nhưng anh luôn đến tập đoàn muộn một chút vì tranh thủ ghé qua kiểm tra tình hình của chị Linh. Hôm nào bận quá, Huy mới gọi điện hỏi qua người phụ nữ cho chị Linh ở nhờ. Hoàng Thông không nghi ngờ gì, nhưng cậu chủ Bảo Long ngày nào cũng hỏi Huy về bà điên dù không biết những việc Huy làm sau cái lần gặp ở trường học. Và lần nào câu trả lời của Huy cũng là :” chú đã chẳng bảo với cháu rồi sao, đó chỉ là một người quen cũ thôi”.Tuy nhiên chả hiểu có cái gì đó thôi thúc, Bảo Long quyết định hỏi Thăng. Sau khi nghe bạn thân kể lại, buổi tan trường hôm ấy, Long đã nói với chú Huy:
– Nếu chú không nói rõ mọi chuyện với cháu, cháu sẽ kể hết với bố!
Cái cậu chủ oắt con này toàn dọa Huy thôi. Cuối cùng, Huy kéo cậu Long vào xe vì anh biết Long nói là sẽ làm. Anh nói:
– Cậu phải hứa với tôi là không nói gì với ông Thông. Tôi sẽ kể cho cậu.
Bảo Long gật đầu:
– Vâng, cháu hứa!
Huy cũng rất hiểu Bảo Long – một đứa trẻ mới mười bốn tuổi nhưng có những suy nghĩ rất chín chắn và có chỉ số IQ của thiên tài nên anh có chối cũng không được, kiểu gì cậu ấy cũng tìm ra, không khéo lại còn đến gặp Linh nữa. Huy quyết định kể cho Bảo Long về tình cảm của Phương Linh và Hoàng Thông trước đây. Nghe xong, Long gật đầu:
– Vậy thì tốt nhất chú đừng nói với bố. Bố cháu mà điên lên thì chú biết chuyện gì xảy ra rồi đấy. Nhưng mà cháu thấy cô ấy cứ nhìn cháu lạ lắm, cảm giác có gì đó quen thuộc.
Huy trầm ngâm:
– Có lẽ vì cậu rất giống ông chủ.
Nhưng chỉ một giây sau, trong đầu người trợ lý ấy lại lóe lên những suy nghĩ …Linh mang thai – mất con – mười bốn năm trước – cậu Bảo Long … rồi Huy giật mình nhìn sang Bảo Long… một tia hi vọng dù là mong manh nhưng người trợ lý tốt bụng ấy vẫn muốn tìm hiểu.
Chở Bảo Long về nhà, Huy gọi điện thoại nhờ người phụ nữ lấy một vài sợi tóc của chị Linh với lý do ” sẽ cố gắng tìm con cho chị ấy”. Huy cũng bí mật nhổ tóc của Bảo Long trong một lần cố tình trêu đùa cậu bé. Và kết quả ADN khiến Huy như ૮.ɦ.ế.ƭ lặng – Bảo Long là con ruột của chị Phương Linh. Từ đó, Huy quyết định đưa Phương Linh tới thành phố C chữa Ьệпh để tránh tai mắt của bà Khuê. Đặc biệt, có một lần, chẳng hiểu sao ông Hoàng Thông đột nhiên hỏi về chị Linh. Ông ấy nói rằng một thám ʇ⚡︎ử của ông tình cờ thấy người giống chị Linh đi lang thang ngoài đường điên điên ҟҺùпg ҟҺùпg, giống lắm nên nhờ Huy tìm hiểu. Ngay lập tức, Huy tìm mọi cách để đưa chị Linh đi.
Dĩ nhiên, người đưa chị ấy đi là vợ của anh để đảm bảo không có ai biết. Thành phố C rất sầm uất, hiện đại hơn thành phố A, nhiều người tài giỏi đổ về đó nên anh hi vọng nhiều hơn ở việc chị Linh sẽ khỏi Ьệпh. Vợ chồng anh cũng xem đây là một lời cảm ơn dành cho những gì mà ông Hoàng Thông đã giúp đỡ họ. Cuối cùng, Huy đã đúng, Phương Linh khỏi Ьệпh sau hai năm tích cực điều trị, bởi vì bác sĩ nói chị Linh bị sang chấn tâm lý do bị sốc đột ngột. Việc chữa trị ở một nơi Linh cảm thấy an toàn đã giúp cô ấy tiến bộ nhanh. Vợ chồng Huy đã thuê hẳn hai người chăm sóc Linh trong thời gian đó. Vì muốn Linh đỡ sợ nên một trong hai người đó chính là người phụ nữ trong xóm lao động. Huy nghĩ rằng có cái gì đó thân thuộc thì Linh sẽ tiến bộ nhanh hơn.
Lúc ấy, Bảo Long đã học lớp mười và trong một lần, anh đã tình cờ biết được sự thật động trời ấy. Lần đó, Huy ᵭάпҺ rơi ví ở trong xe ô tô. Bảo Long đã nhắc chú và có lẽ một phần do duyên phận nên tờ giấy xét nghiệm ADN rơi ra. Thấy thái độ hốt hoảng của chú Huy, Bảo Long tò mò và cố giằng lấy tờ giấy để đọc. Những dòng chữ hiện ra khiến lòng sững sờ. Mười sáu năm cậu sống với một người không phải mẹ mình, cậu sống với kẻ đã phá tan tình cảm của bố mẹ mình. Đau đớn. Uất ức khiến Hoàng Bảo Long như phát điên.
Những năm tháng ấu thơ như một kẻ ʇ⚡︎ự kỉ bởi bố mẹ lao vào tìm mọi cách đưa Tập đoàn vượt qua khó khăn, những năm tháng đó cậu làm bạn với Bích Ngọc. Cho đến khi cái năm mười bốn tuổi,cũng là năm mà Long hiểu rõ bản chất giả tạo của Bích Ngọc qua lần ăn cô ấy cố báo cháy giả và qua một câu nói với chú Trần Anh mà Long vô tình nghe được: ” Bố yên tâm, con sẽ giúp bố lấy được Hoàng Gia. Bảo Long rất thích con”. Lúc đó Long đã hiểu rằng, hóa ra việc Ngọc làm bạn với mình chỉ là âm mưu bởi ông Trần Anh anh muốn lấy sự nghiệp của bố anh. Vì thế, ông ta đã cố tình để Ngọc tiếp cận với Long vì cho rằng anh là kẻ ʇ⚡︎ự kỉ sẽ chả làm được trò trống gì. Một đứa trẻ mười tuổi đã nói ra những câu như thế thì sau này sẽ chẳng biết ra sao…
Tránh mặt Ngọc được hai năm thì Long lại biết được sự thật về mẹ. Tập đoàn Hoàng Gia đã vững mạnh nhưng lâu nay anh không hiểu vì sao ông Hoàng Thông lại có những giây phút buồn chán ngồi uống ɾượu một mình, trong khi mẹ anh chỉ lo đàn đúm chơi bời với bạn bè. Bảo Long lạc lõng trong thế giới của những người giúp việc. Giờ đây anh đã hiểu. Hóa ra, người mà anh gọi một tiếng ” Mẹ ” lại chính là kẻ đã khiến người sinh ra anh điên loạn vì mất con. Bảo Long không thể gọi tên cảm xúc của mình lúc đó. Xót xa có, uất hận có, căm tức cũng có. Những cảm xúc ấy khiến anh bày ra một khuôn mặt rất khó coi.
Huy sợ Bảo Long không kiềm chế được nên cố trấn an cậu:
– Long, bình tĩnh đi. Cháu nóng giận sẽ hỏng hết việc đấy!
Sau giây phút gân xanh nổi lên cả đám tгêภ trán thì Bảo Long nhếch môi:
– Cháu sẽ không ﻮ.เ.+ế+..Ŧ bà ấy, cháu sẽ khiến bà ta sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ!
Từ đó, ông Hoàng Thông và bà Lan Khuê ngạc nhiên khi đến học kỳ Hai của lớp mười, Bảo Long quyết định sẽ chuyển sang học ngành bác sĩ chứ nhất quyết không theo ngành kinh doanh của bố. Mặc dù cậu mới chỉ mười sáu tuổi, còn hai năm nữa mới thi đại học nhưng ai cũng hiểu tính của Bảo Long – chỉ nói một lần và đó là quyết định cuối cùng.
Bảo Long học siêu giỏi và sau khi tốt nghiệp lớp mười hai, anh quyết định sang Pháp học y tận chín năm. Học xong, Long ở lại Pháp hai năm một phần để tránh cuộc hôn nhân với Bích Ngọc mà bà Khuê nằng nặc bắt anh phải theo. Nhưng trong mười một năm học tập ấy, Bảo Long đã rất nhiều lần về Việt Nam, có những lần bà Khuê không hề biết.
Anh đã cùng chú Huy và Thăng xây dựng một căn phòng đặc biệt dưới lòng đất ngay trong phạm vi của Biệt Thự Hoàng Gia cho mẹ Linh ở mà ông Hoàng Thông cũng chẳng hề hay biết. Một chuyên gia xây dựng như Thăng đã tạo ra một con đường dưới lòng đất nối từ nhà Thăng tới nhà Long vì hai nhà này chỉ cách nhau mấy trăm mét mà thôi. Bà Linh đã sống ở đó hơn mười năm trời và vẫn ra ngoài qua đường hầm của Thăng nhưng không ai hay biết. Ông Hoàng Thông vì không tìm được bà hàng chục năm rồi nên cũng không còn để ý nhiều nữa. Ông chỉ lặng lẽ mang nỗi đau trong lòng mình và dằn vặt mỗi đêm. Bà Phương Linh đã ở trong bóng tối hơn ba mươi năm kể từ ngày Bảo Long ra đời. Và đến nay, bà đã đường hoàng đứng ở đây, ngay trước mặt cả những người bà yêu thương lẫn kẻ đã đẩy cuộc đời bà xuống vực thẳm…