Phía trước là cầu vồng – Chương 52

Tác giả : An Yên

Bệnh viện Thiên Vĩ…

Đan Thư sau khi đọc xong tin của Bảo Long thì vui mừng quay sang Trúc Linh:

– Chị Hai, chị Hai ơi, thắng rồi, họ bắt được rồi, các anh ấy đang tгêภ đường về ạ!

Trúc Linh vui sướиɠ ôm lấy em:

– Đấy, chị đã bảo mà. Ổn rồi, ơn Trời ổn rồi…

Thư nhìn xuống bà Khuê vẫn nhắm nghiền mắt chưa tỉnh:

– Mẹ, mẹ dậy đi, chị ta bị bắt rồi, anh Bảo Long an toàn rồi, bố cũng sẽ được minh oan!

Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt của bà Khuê, Đan Thư vội gọi:

– Bác sĩ, bác sĩ!

Căn phòng này được ngăn đôi, phần lớn là giường của Ьệпh nhân và một bộ sofa nhỏ cho người nhà, phần còn lại của phòng dành cho các y bác sĩ túc trực nhìn màn hình đo chỉ số sinh tồn được kết nối với máy tính trước mặt. Nghe Thư gọi, các y bác sĩ lập tức chạy vào. Vị bác sĩ hỏi cô:

– Vừa rồi hình như bà nghe được điều gì đó ҳúc ᵭộпg, nhịp tιм tăng lên. Hi vọng mọi việc sẽ ổn!

Lời bác sĩ vừa dứt, ngón tay trỏ của bà Khuê cử động, rồi cả bàn tay bà động đậy khiến Thư mừng rỡ:

– Mẹ cháu tỉnh rồi phải không ạ?

Vị bác sĩ kia vội báo cho bác sĩ Hoàng. Anh Hoàng vội vã chạy lại phòng chăm sóc đặc biệt xem xét và vui mừng nói:

– Chúc mừng gia đình bác sĩ Long, mẹ chồng em tỉnh rồi đấy! Bị đầu ᵭộc ở đây còn may mắn chán vì ở gần Bệnh viện hiện đại bậc nhất Việt Nam, nếu không thì nguy to!

Đan Thư thở phào. Vậy là mọi chuyện dù diễn ra quá nhanh nhưng cũng sớm đi vào quỹ đạo. Hi vọng tình yêu của cô và anh đã trải qua sóng gió giờ đã đến lúc được bình yên…

Khi Bảo Long và mọi người về tới Bệnh viện thì bà Khuê đã tỉnh táo. Bà cứ cầm tay Thư khóc khiến cô cũng khóc theo. Bảo Long an ủi:

– Được rồi, ổn cả rồi. Chờ mẹ khỏe hẳn, con sẽ đưa mẹ về thành phố A.

Bà Khuê vẫn nức nở:

– Ơ, thế Đan Thư thì sao? Con bé ở lại đây à?

Bảo Long phì cười:

– Thư còn phải đi học mà mẹ, không lẽ mẹ muốn con ๒.ắ.t ς-.ó.ς con gáι nhà người ta về chơi với mẹ?

Thư cũng cười dù nước mắt đang tèm lem tгêภ mặt:

– Nếu hôm nào rảnh, con sẽ tới thành phố A thăm mẹ ạ!

Bà Khuê lắc đầu:

– Con học, rồi còn làm ở NEW nữa, biết khi nào cho rảnh đây? Hay cứ để mẹ ở lại đây đã?

Bà vừa nói vừa nhìn Bảo Long nhưng anh lại lắc đầu:

– Trước hết mẹ cần về đó giải quyết một vài việc đã. Chuyện của bố thì xong rồi, bố bị oan, cũng chả dính gì đến bùa ngải cả. Nhưng còn vài việc nữa, mẹ cứ thật khỏe đã. Đời còn dài, lo gì!

Một tuần sau, tại thành phố A…

Hôm nay là một ngày chủ nhật đặc biệt tại Biệt thự Hoàng Gia vì có đông đủ mọi thành viên trong gia đình ông Hoàng Thông. Lần này, Bảo Long và Đan Thư được chào đón vui vẻ chứ chả phải nghe những lời mỉa mai như hôm Tết nữa. Bà Khuê đã tươi tắn hơn, chị Kim Anh dù còn hơi ngượng ngùng nhưng cũng đã chủ động xin lỗi Thư. Một không khí nhìn từ xa quả như một ngày sum họp đầy ý nghĩa…

Sau bữa cơm, bà Khuê cầm tay Thư lắc lắc:

– Các con xem, hay là ta cứ tổ chức đám cưới cho Thư được thoải mái đi lại với bố mẹ. Giờ có những bạn sinh viên năm thứ hai, thứ ba đã cưới chồng, sinh con rồi học tiếp có sao đâu con? Chứ chờ tới mấy tháng nữa lâu quá!

Thư cười:

– Dạ không sao ạ, con muốn học xong để thoải mái lo cho gia đình ạ. Chúng con đã đăng kí kết hôn rồi, con đã là con dâu của bố mẹ rồi mà!

Bảo Long đứng dậy:

– Mọi người cứ bình tĩnh, đám cưới phải đầy đủ, chúng ta vẫn còn thiếu một nhân vật vô cùng quan trọng!

Đan Thư nhìn anh ngạc nhiên:

– Ai vậy anh? Có bố mẹ hai bên, cô dâu chú rể, họ hàng nhà mình có ai đang đi xa sao ạ?

Bảo Long thở hắt ra một tiếng:

– Thiếu người quan trọng đầu tiên của cuộc đời anh!

Nói rồi, anh lặng lẽ bước ra ngoài. Thư không hiểu những gì anh nói, thật ra trong số những người ngồi đó, chỉ có một người hiểu – bà Lan Khuê – người đang đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn theo bóng anh. Đan Thư định chạy theo Long nhưng bà Khuê giữ tay cô:

– Con bình tĩnh, lúc này có lẽ nó muốn một mình…

Nhưng Long không đi ra ngoài mà bước ra phía sau bể bơi. Ở đó có một chiếc cầu nhỏ bước sang vườn hoa. Cuối vườn hoa, anh mở một cάпh cổng nhỏ, rồi gạt lớp đất dưới chân, mở ra một tấm thép dày và bước xuống phía dưới. Dưới lòng đất hiện ra một cầu thang đủ cho hai người và một căn phòng rộng, hiện đại, đèn thắp sáng trưng. Bảo Long mở cửa phòng. Một người phụ nữ dịu dàng mang vẻ đẹp vừa sang trọng lại vừa đằm thắm đang ngồi đan một chiếc áo len cho đàn ông:

– Bảo Long, con tới thăm ta sao? Đã qua Tết rồi, hôm nay mọi việc ổn rồi, Thư đâu?

Giọng Long như nghẹn ắng lại:

– Vâng, đã qua ngày Rằm tháng Giêng rồi, chắc còn vài đợt rét nữa là trời sẽ nắng! Đan Thư đang ngồi trong nhà ạ!

Người phụ nữ nhìn anh mỉm cười, ướm thử chiếc áo vừa đan xong lên người anh:

– Ừ, xong rồi, vẫn kịp mặc mà. Con xem, vừa khéo luôn. Một năm dù con gặp ta một vài lần nhưng ngày nào cũng gọi, ngày nào Thăng cũng đưa thức ăn đồ uống cho ta, con gửi đủ loại tђยốς bổ nữa. Ở đây chẳng thiếu gì, muốn đi đâu chỉ cần theo lối sau đi thẳng ra đường phố. Chỉ là ngại đến chỗ đông người nên buồn tay chân lại nhờ vợ Thăng mua len để đan, tranh để thêu! Thế này quả là bình an!

Bảo Long bật khóc:

– Từ nay con sẽ không như thế nữa. Con sẽ lấy vợ, chúng ta sẽ cùng chung sống. Mẹ, giờ con sẽ đưa mẹ về đúng với cuộc sống của mẹ!

Người phụ nữ ngạc nhiên đến mức lắp bắp:

– Cuộc…cuộc…sống ngoài…ngoài…kia ư?

Một cơn đau đầu truyền đến, bà nhíu mày, day day thái dương. Bảo Long ôm lấy bà, vuốt mái tóc của bà, xoa xoa tấm lưng:

– Ổn rồi, mọi việc kết thúc rồi. Mẹ xứng đáng được đứng đúng chỗ của mình.

Người đàn bà vừa lắc đầu vừa cười, đôi mắt nhìn Bảo Long đầy yêu thương:

– Không cần đâu con, cứ để bố an yên mà sống. Bao nhiêu năm nay mẹ đã không xuất hiện rồi. Ba mươi năm nay, bố đã không gặp mẹ rồi. Ông Trời thương mẹ, ông bà nội của con phù hộ cho mẹ, để mẹ được thấy Bảo Long của mẹ khôn lớn trưởng thành, vậy là đủ rồi! Mẹ lại có dâu thảo nữa. Những năm cuối đời, mẹ không hối tiếc nữa!

Bảo Long lắc đầu:

– Không, người đó thay đổi rồi, biết sai rồi. Con nghĩ bà ấy cũng muốn nói ra sự thật rồi, chỉ là đang chờ cơ hội thôi. Với lại, mẹ phải gặp lại bố và cả nhìn con dâu nữa chứ?

Người phụ nữ nhìn anh:

– Được…sao con?

Bảo Long cong khóe môi cười mà nước mắt tuôn rơi:

– Được mà, có con đây, mẹ không phải lo gì cả!

Người phụ nữ gật đầu, sửa soạn quần áo rồi đi theo Bảo Long theo lối cũ lên vườn hoa, qua bể bơi rồi bước vào sân của Biệt thự Hoàng Gia, đã mấy chục năm rồi, ngôi Biệt thự đã thay đổi nhiều nhưng những kỉ niệm xưa cũ vẫn hiện lên trong tâm trí bà.

Trong phòng khách, mọi người vẫn trò chuyện, dĩ nhiên là không khí không còn vui vẻ mấy sau khi Bảo Long bước ra ngoài. Thấy anh bước vào cùng một người phụ nữ, Đan Thư và hai chị Kim Anh, Kim Hiền nhíu mày ngạc nhiên. Chỉ có ông Hoàng Thông và bà Lan Khuê đứng bật dậy, ngạc nhiên đến ngỡ ngàng và cùng thốt lên:

– Phương Linh!

Chị Hai và chị ba của Long đều quay sang mẹ:

– Cô ấy là ai vậy mẹ?

Ông Thông như không tin vào mắt mình. Người phụ nữ ông dành cả cuộc đời để yêu, người đã vì ông mà chịu bao thiệt thòi, bị ħàɲħ ħạ đến điên dại giờ đang đứng trước mặt ông bằng xương bằng ϮhịϮ, vẫn khỏe mạnh và xinh đẹp. Ông bước từng bước chậm rãi đến trước mặt bà, đưa tay lau đi những giọt nước mắt lúc này vẫn hoen tгêภ mi bà. Bà vẫn để mặc cho ông lau, cứ như ngày còn son trẻ bà hờn dỗi được ông dỗ dành. Giọng ông Hoàng Thông như lạc hẳn đi:

– Linh, em đã về thật rồi!

Kim Anh nhìn một màn trước mắt thì nhắc khẽ:

– Bố, sao bố lại…

Bà Lan Khuê mỉm cười, lòng bà nhẹ bẫng đi rồi. Đã đến lúc bà nên nói ra cái điều mà mình giấu hơn ba mươi năm nay:

– Không sao, cô ấy mới là người nên ở cạnh bố con, bởi vì…

Bà đang dừng lại vì ҳúc ᵭộпg thì Bảo Long nói tiếp:

– Vì đây là người phụ nữ duy nhất bố yêu cả cuộc đời và cũng là….mẹ ruột của Hoàng Bảo Long…

Đến lúc này thì tất cả mọi người đều thất kinh nhìn Long, kể cả bà Khuê:

– Long…sao…sao con biết?

Ông Hoàng Thông cảm thấy cổ họng mình khô khốc như uống phải cồn:

– Sao…sao cơ? Bảo Long là do em sinh ra sao Linh?

Rồi ông quay lại nhìn bà Lan Khuê, ánh mắt hằn lên những sợi tơ ɱ.á.-ύ:

– Chuyện gì? Bà khốn пα̣п chưa đủ hay sao mà còn gây thêm Ϯộι?

Kim Anh chưa bao giờ thấy bố tức giận đến thế. Còn bà Khuê, giờ đây bà sẵn sàng chịu sự trừng phạt của ông Thông, của Bảo Long và của cả ông Trời. Tất cả là do bà, bà gieo thì bà phải gặt thôi. Bà Lan Khuê bước tới, qùγ xuống trước mặt ông Thông, bà Linh và Bảo Long:

– Anh Thông, chị Linh, cho em được tạ Ϯộι với hai người. Bảo Long nói đúng, chị Linh mới chính là mẹ ruột của Long!

Kim Anh chạy lại đỡ lấy mẹ nhưng bà Khuê lắc đầu nhìn cô:

– Kim Anh, mẹ đáng ૮.ɦ.ế.ƭ hàng nghìn lần. Mẹ đã vì vinh hoa phú quý mà từ bỏ người mình yêu, chuốc tђยốς cho bố con phải ngủ với mẹ và sinh ra con để ép bố cưới mẹ. Nhưng khi sinh Kim Hiền vẫn là gáι, mẹ sợ không có con trai nối dõi, biết bố con vẫn đi tìm và chưa hết yêu cô ấy, vẫn gặp cô ấy nên…

Ông Hoàng Thông rít lên:

– Cô đã làm gì Linh? Nói!

Bà Linh nãy giờ im lặng, giờ thấy bố Bảo Long tức giận quát lên thì quay sang ông:

– Hoàng Thông, xin anh, là tại em nhu nhược để con bị ςư-ớ.ק đi. Anh đừng mắng Khuê nữa, cô ấy cũng vì quá yêu anh thôi. Vả lại, con cũng được sống với anh đầy đủ, cô ấy cũng giúp em trông nom con…

Ông Thông lắc đầu, quay sang nhìn bà dịu giọng:

– Linh, cô ta đâu yêu thương gì anh, cô ta chỉ mê cái gia sản này thôi. Và đến khi Long lớn lên, lại gán ghép cho Bích Ngọc, con gáι Trần Anh – người tình cũ của mình. Một người như thế, em còn bênh sao? Loại như cô ta, em bảo tôi không trừng trị thì sao đây? Cô ta phá tan tình yêu của tôi và em, đẩy tôi và Trần Anh vào thù hận. Tôi biết ý đồ của anh ta nhưng vẫn chọn làm Công ty con chỉ vì mục đích cảm hóa anh ta, nhưng họ khiến Hoàng Gia suýt sụp đổ!

Kim Anh lắp bắp vì nãy giờ quá sửng sốt:

– Sao…sao…chú …Trần Anh…

Bà Khuê lặng lẽ gật đầu. Những giọt nước mắt ân hận muộn màng thi nhau rơi xuống. Bà nức nở nói:

– Năm đó anh ở Pháp, cái lần anh say trước khi đi, em biết là do không tìm thấy chị Linh. Anh nằm tгêภ người em nhưng vẫn gọi tên Phương Linh. Em biết, em không thể cấm anh yêu chị ấy. Nhưng em phải sinh con trai cho Hoàng Gia bằng được. Tuy nhiên, lần đó em không thụ thai. Cũng là lúc ấy, thám ʇ⚡︎ử báo về đã thấy chị Linh. Em nghĩ rằng anh đã sang Pháp, chẳng thể gặp chị ấy nên cũng không tìm đến. Thế nhưng, hai tháng sau, thám ʇ⚡︎ử lại bảo rằng chị ấy đang mang thai vì ông ta thấy chị Linh đi khám thai ở Bệnh viện. Em biết người của anh tìm không ra chị ấy vì chị Linh luôn cải trang để lánh mặt, còn người của em thực ra không rời mắt khỏi chị Linh nên luôn biết chị ấy ở đâu. Em đã ép chị ấy nói ra và quả là đúng như em nghĩ, đó là con trai của anh. Thai đã mười ba tuần. Em đã bí mật đưa chị ấy đến một nơi kín đáo và cho theo dõi 24 / 24. Em cũng báo với anh mình đang mang thai và em biết anh chẳng quan tâm tuần tuổi của thai đâu. Vì anh không ở nhà nên em lấy cớ về ngoại trong suốt thai kì để nghỉ dưỡng. Đến ngày chị Linh sinh con…em…em đã bế đứa trẻ về…nên…sau…đó…chị ấy bị điên….cũng từ đó em không cho người theo dõi chị ấy nữa…

Ông Thông tức giận quát:

– Khốn пα̣п! Cô có ૮.ɦ.ế.ƭ cũng không rửa hết Ϯộι!

Bà Khuê đầm đìa nước mắt:

– Em biết, Ϯộι của em có thả trôi sông cũng không sạch. Anh có ﻮ.เ.+ế+..Ŧ, có băm vằm em ra em cũng chịu hết!

Kim Anh nhìn vào đôi mắt long sòng sọc của bố mà run rẩy:

– Bố ơi, con xin bố…

Đôi bàn tay của ông Thông nắm chặt, những gân xanh nổi lên như chỉ muốn Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ người đàn bà đang qùγ dưới sàn. Đau đớn. Xót xa. Tức giận. Có tất cả. Gân trán ông giật liên hồi. Còn Bảo Long, anh không nói hết cảm xúc của mình lúc này. Những hình ảnh của cái năm mười bốn tuổi hiện về trong trí nhớ, nỗi đau đến tức tưởi thuở ấu thơ lại hiện ra, rõ mồn một như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua..

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *