Phía trước là cầu vồng – Chương 48
Tác giả : An Yên
Chiếc máy bay cất cάпh tгêภ bầu trời thành phố A. Ba chàng trai và người phụ nữ quý phái có đôi mắt trầm buồn ngồi ở khoang hạng sang. Còn ông lão lụ khụ lại lên một chiếc máy bay khác của hãng hàng không giá rẻ cất cάпh sau đó.
Ở lại thành phố A, Vũ Phong và Mạnh Kiên cùng Trọng Tuân điều khiển flycam lăn qua cổng Biệt thự nhà Trần Anh, chui qua vườn cây và rà soát mọi ngóc ngách nhưng cả ngôi Biệt thư không có một bóng người. Bà Khuê cũng đã rời khỏi thành phố A. Mọi bến xe, ga tàu và sân bay đều không có hành khách nào mang những thông tin của Trần Bích Ngọc. Cảnh sát Vũ Phong chau mày suy nghĩ. Mấy giây sau, ánh mắt từng trải vội lóe lên:
– Cải trang! Chúng ta bị lừa rồi!
Trọng Tuân nhíu mày khó hiểu:
– Là sao anh Phong?
Vũ Phong ôn tồn nói:
– Những sáϮ ϮҺủ luôn được dạy kĩ năng cải trang để qua mắt đối phương.
Rồi Vũ Phong nói nhanh vào bộ đàm:
– Cung cấp ngay hành khách đi tới thành phố C từ các sân bay, ga tàu và bến xe trong ʋòпg một giờ đồng hồ qua cho tôi!
Mạnh Kiên ngồi kế bên đang nhìn vào màn hình laptop để thu flycam về buột ra câu cҺửι thề:
– Mẹ kiếp, chúng ta quá chủ quan. Khéo sổng mất nó!
Vũ Phong nhếch môi:
– Yên tâm! Nó chỉ thoát được chuyến này thôi!
Chỉ hai phút sau, thông tin các hành khách theo yêu cầu của Vũ Phong được gửi về email của vị cα̉пh sάϮ này. Vội mở ra, ba người cùng căng mắt nhìn vào màn hình. Trọng Tuân lẩm bẩm:
– Rà ở sân bay trước vì đó là đường nhanh nhất!
Không khó để họ tìm ra chuyến bay giá rẻ ngay sau chuyến của Bảo Long vì những hành khách tгêภ chuyến bay này đều là những lao động bình dân. Họ tới thành phố C để làm việc sau dịp Tết Nguyên Đán. Lí do Vũ Phong để ý chuyến bay này vì vị cα̉пh sάϮ nghi ngờ Ngọc trà trộn vào đây để tránh bị để ý. Cô ta lắm tiền nhiều của, nếu đi chuyến bay hạng sang thì chắc chắn dễ bị phát hiện hơn. Những hành khách trong độ tuổi lao động được bỏ qua bởi theo phán đoán của cả ba người thì Ngọc sẽ không cải trang những nhân vật tầm tuổi như mình. Vì thế, cả ba dừng lại ở người đàn ông tên Đoàn Khôi. Giấy tờ đầy đủ, không giả mạo. Trích xuất camera sân bay rất khó nhận dạng khi hành khách ở sảnh chờ vì lượng người rất đông. Theo thẻ căn cước thì người này đã năm mươi tuổi, độ tuổi đó chắc đi thăm người thân hoặc đi chơi nhiều hơn là đi làm. Linh tính mách bảo, Vũ Phong nói:
– Chúng ta cần trích xuất camera ở khu vực làm thủ tục sẽ dễ nhìn hơn!
Cả ba cùng tới sân bay thành phố A với hi vọng phán đoán của mình là đúng. Đinh Vũ Phong đã đưa ra yêu cầu được xem camera cảnh Đoàn Khôi vào làm thủ tục. Dĩ nhiên là chẳng ai từ chối vị cα̉пh sάϮ này. Rà từng người, Đoàn Khôi vẫn gây chú ý nhất, không chỉ vì bộ dạng bù xù khắc khổ mà điều đặc biệt là khi bước vào làm thủ tục, người này quay ngang quay dọc như xem có ai dõi theo không, dáng điệu có ngơ ngác ngẩn ngơ nhưng khó qua mặt Đinh Vũ Phong. Đã vậy, sau khi làm thủ tục xong, người đàn ông ấy bước đi rất nhanh nhẹn, khác với dáng điệu khù khờ ban đầu.
Ngay lập tức, Vũ Phong rút điện thoại và gọi:
– Tôi Đinh Vũ Phong đây. Vụ án tôi nói với các đồng chí hôm qua có một manh mối. Tôi ҳάc định Trần Bích Ngọc là tên trùm ma túy và nghi ngờ cô ta đã cải trang thành một người đàn ông tên là Đoàn Khôi. Tên này đang bay tới thành phố C tгêภ chuyến bay của hãng hàng không giá rẻ VZ sẽ hạ cάпh xuống sân bay thành phố C sau khoảng một giờ đồng hồ nữa. Tôi sẽ gửi số căn cước của anh ta cho các chú. Ngoài chip theo dõi nhân vật này, tôi cần một đồng chí theo hắn. Tôi sẽ cẩn thận rà bến xe và ga tàu nhưng theo kinh nghiệm của tôi, Đoàn Khôi rất đáng nghi. Tuy nhiên, khi chưa rõ mọi chuyện, chỉ theo dõi chứ chưa hành động!
Phía bên kia vang lên âm thanh trầm ấm:
– Được rồi, cảm ơn cựu đội trưởng. Chúng tôi sẽ tiến hành ngay ạ!
Sau cuộc điện thoại ấy, hai vị cα̉пh sάϮ và Trọng Tuân cũng nhanh chóng khảo sát ga tàu và bến xe nhưng không có ai khả nghi. Cả ba vội vã về thành phố C để tiến hành giăng lưới vây bắt đường dây Ϯộι phạm ma túy.
Thành phố C….
Trước khi lên máy bay, Bảo Long cũng nói qua với Đan Thư nên khi mọi người về đến chung cư, chị em Thư đã chuẩn bị xong món cháo gà lót dạ. Dù biết bà Khuê vừa trải qua một cú sốc nhưng Thư vẫn không quá suồng sã bởi cô không rõ bà đã chấp nhận mình hay chưa. Thấy Bảo Long dìu bà vào, chị em Thư cúi chào:
– Dạ cháu chào bác ạ!
Bà Khuê ái ngại nhìn Thư. Lâu nay bà ghét bỏ cô, cҺửι rủa cô, mιệt ϮҺị cô, giờ bà chẳng biết nói năng thế nào cho phải. Bà xấu hổ. Ngượng ngùng. Ân hận. Vì thế, bà chỉ gật đầu, khẽ ” ừ ” một tiếng mà không dám nhìn thẳng vào cô. Bảo Long đã đúng, thực ra trước giờ chàng trai ấy luôn đúng. Cái bản lĩnh của Long là luôn tìm cách để rạch ròi mọi chuyện, không để bất kì một lí do gì có thể ảnh hưởng đến quyết định của cậu. Bà không biết Thư đã rõ chuyện chưa, nhưng với tính cách và tình yêu của Bảo Long, bà nghĩ con bé đã rõ hết rồi. Cũng như ông Hoàng Thông trước đây đã kể mọi chuyện với Phương Linh. Nghĩ rằng Thư đã biết, bà lại càng hổ thẹn. Đường đường là một phu nhân cao quý, vậy mà giờ đây bà lại chẳng thể ngẩng cao đầu. Những câu quát nạt, xỉa xói Thư giờ đây trở thành nỗi tủi ทɦụ☪ của bà, khiến bà xót xa và ân hận. Nhìn cô gáι khỏe khoắn, ngoan ngoãn trước mặt, bà hiểu là khi ta ghét một ai đó, ta sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy những nét đẹp của họ. Giờ bà đã hiểu rồi, là bà sai, là bà tham lam ích kỉ nên giờ mới nhận hậu quả như vậy. Chắc con bé cũng đang ngại ngùng với bà.
Thấy Đan Thư và bà Khuê nhìn nhau ngượng nghịu, Bảo Long cười:
– Hai người làm sao thế, chúng ta là người một nhà cơ mà?
Rồi anh quay sang mẹ:
– Mẹ vào tắm đi cho thoải mái rồi ra ăn nhé!
Đan Thư nhanh nhảu:
– Dạ ban nãy anh Long có nhắn cho cháu lúc máy bay hạ cάпh nên cháu có chuẩn bị nước tắm và ϮιпҺ dầu rồi ạ. Bác gáι, bác vào tắm đi ạ!
Bà Lan Khuê gật đầu:
– Cảm ơn con!
Nhìn bà, nghĩ đến những gì Bảo Long kể, Thư lại thấy thương. Thực ra, cô cũng chưa bao giờ ghét bà Lan Khuê. Cô chỉ không hài lòng về cái cách bà áp đặt con cái mình. Những gì bà làm khiến cô đôi khi bực dọc, nhưng Thư vẫn nghĩ cha mẹ nào cũng muốn những điều tốt đẹp nhất cho con. Thế nên, thẳm sâu trong lòng, cô không ghét bà. Cô nghĩ bà cho rằng Bích Ngọc giàu có, lại được hứa hôn với Bảo Long từ bé nên cố vun vén. Nhưng Long không theo sự sắp đặt nên bà bực mà ghét lây sang cô – người mà con trai bà đã chọn. Thế nhưng, giờ đây, nhìn thái độ của bà sau cú sốc vừa rồi, cô hiểu bà đã nhìn nhận lại mọi chuyện. Nghe tiếng ” con ” lần đầu tiên thốt ra từ miệng bà dành cho mình, Thư thấy lòng ấm áp lạ thường, cô biết, bởi đó là lời nói từ tận tấm lòng bà. Dù những gì bà làm chẳng hay ho gì khi cấm đoán cô và Bảo Long, nhưng người xưa có câu ” ᵭάпҺ kẻ chạy đi đâu ai ᵭάпҺ người chạy lại”. Thế nên, thứ tha cũng là một cách để người mắc lỗi nhìn lại và hoàn thiện bản thân mình.
Bà Lan Khuê lấy đồ đi tắm. Trúc Linh và Thư nhanh tay múc cháo cho mọi người. Đã tám giờ tối, sau một ngày mệt mỏi, Đan Thư muốn mọi người ăn uống nhẹ nhàng. Bữa tối hôm đó, chẳng ai nhắc tới Bích Ngọc và những chuyện vừa xảy ra, chỉ vui vẻ nói về không khí ba ngày Tết vừa rồi và lễ cầu hôn của Bảo Long sau phút giao thừa
Dọn dẹp xong, mọi người cùng ăn trái cây rồi Bá Trọng và Trúc Linh chuẩn bị ra về. Thăng ở lại để bàn bạc với Bảo Long một số việc và cả hai dự định ngủ ở phòng làm việc, nhường phòng ngủ cho bà Khuê. Mọi việc sắp xếp xong, Đan Thư cũng xin phép về phòng trọ. Bảo Long níu tay cô lại:
– Thư, anh nghĩ em nên về nhà anh chị một thời gian!
Bá Trọng gật đầu:
– Bé Thư, Long nói đúng đấy. Giờ em theo anh chị về Biệt thự một thời gian đã.
Thư chau mày:
– Anh rể, có phải mọi người giấu em chuyện gì không? Mọi người sợ em gặp пguγ Һιểм đúng không ạ?
Bá Trọng giải thích:
– Hiện tại chúng ta chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra cả nhưng anh chị muốn em được an toàn. Ở phòng trọ, lỡ có việc gì thì làm sao anh chị tới kịp? Em nghe lời đi!
Đan Thư lắc đầu:
– Em có võ mà, em ʇ⚡︎ự bảo vệ được. Cứ để em ʇ⚡︎ự lập đi, đừng bao bọc em quá ạ! Tốt nhất các anh cứ nói rõ cho em biết ạ!
Bảo Long thở hắt ra một tiếng rồi nói:
– Vợ, em biết chuyện Bích Ngọc rồi đấy. Anh sợ cô ta tới thành phố C tìm em rồi quấy thôi. Cô ta cũng có võ!
Thư trố mắt:
– Chị Ngọc có võ á? Em thấy chị ấy chả giống người học võ tẹo nào!
Bảo Long mỉm cười, xoa đầu cô:
– Con người đâu dễ nhìn, đâu phải ai cũng bộc lộ cái dễ thương ra bên ngoài như vợ anh đâu! Thôi, em ngoan đi, theo anh chị về Biệt thự. Tới nơi thì nhắn tin cho anh!
Đan Thư lặng lẽ gật đầu:
– Vâng ạ!
Rồi cô và vợ chồng Bá Trọng quay sang chào bà Lan Khuê. Đến lúc này bà mới lên tiếng:
– À, Đan Thư, hay là… hôm nay.. con ngủ lại đây được không? Mẹ ngủ một mình không quen, với lại…mẹ có chuyện muốn… nói với con…
Đan Thư sững người vì ngạc nhiên. Cô không tin vào những gì mình vừa nghe. Cả Bảo Long và những người còn lại cũng ngỡ ngàng như thế. Ai cũng biết bà Khuê sẽ thay đổi thái độ với Thư sau vụ việc vừa rồi, nhưng chẳng ai nghĩ mọi thứ lại diễn ra nhanh như thế. Tiếng ” mẹ ” được bà nói ra không chút ngượng nghịu mà lại pha lẫn chút day dứt và thương yêu. Đan Thư cứng đờ cơ mặt mất mấy giây. Đến khi cảm nhận bàn tay bà Khuê cầm lấy tay mình, cô mới giật mình:
– Dạ…cháu…
Bà Khuê mỉm cười, nụ cười đã hiền hòa và dịu nhẹ đi:
– Hai đứa đăng kí kết hôn rồi, được pháp luật chấp nhận rồi, sao còn xưng cháu? Chờ mọi việc ổn thỏa, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới để thông báo với mọi người. Tối nay con ở lại đây, nhé?
Cách nói chuyện đó của mẹ Bảo Long, Đan Thư nghe chưa quen nhưng là lời thật tâm. Cô đã được gia đình anh chấp nhận sao? Đây chẳng phải là điều bấy lâu nay cô mong đợi còn gì? Đan Thư cảm nhận giọng nói ấm áp của Long vang lên bên tai mình:
– Vợ, đồng ý đi!
Cô mỉm cười:
– Dạ vâng ạ!
Bà Khuê lắc lắc tay cô:
– Ngoan lắm!
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng rồi cùng nói cười vui vẻ một lúc nữa. Vợ chồng Bá Trọng vội trở về với hai thiên thần nhỏ.
Chiếc xe vừa rời khỏi chung cư, ngay bên kia đường, trong cái lạnh của những ngày xuân, một ông lão đang lụ khụ ho mấy tiếng. Lão đưa cặp mắt nhìn lên căn hộ của Bảo Long rồi nhếch mép cười…