Phía trước là cầu vồng – Chương 40
Tác giả : An Yên
Bích Ngọc tái mét mặt, hai tay run rẩy. Bà Lan Khuê nhìn sang cô ta với ánh mắt kinh ngạc:
– Ngọc, sao con lại làm như thế?
Ngọc trân trân nhìn màn hình ti vi rồi lắp bắp:
– Bác ơi, con…con…
Chị Kim Hiền lại không hề tỏ ra ngạc nhiên, chị vẫn điềm nhiên ngồi ăn món nộm gà xé phay. Nuốt xong một miếng ϮhịϮ, chị mỉm cười:
– Hóa ra đây là lí do món miến siêu ngon của em dâu tôi bị mặn. Haizz, muối mà em bỏ cả nắm như vậy gì mà chả mặn hả Ngọc? Cũng may Long chọn bé Thư chứ rước em về, vào ngày Tết người giúp việc về quê hết, chắc bố mẹ tôi suγ Ϯhậп ấy nhờ?
Bà Khuê nhắc con:
– Cái con bé này, đầu năm đã nói linh ϮιпҺ!
Kim Hiền liếc Ngọc và nói:
– Thì con mới bảo là Hoàng Gia có phước mới rước được dâu như Đan Thư đấy, chứ Long mà không tỉnh táo chắc là… chứ con đã nói gì xui xẻo đâu. ” Nếu ” mà mẹ… Với lại con nghĩ mẹ và chị hai cũng tỉnh táo dần đi!
Bích Ngọc qùγ sụp xuống sàn nhà:
– Cháu xin bác tha thứ cho cháu, thật tình cháu cũng chả hiểu sao mình lại hành động ngu xuẩn như vậy. Chắc vì cháu quá yêu anh Long. Bác ơi, cả một thời thanh xuân của cháu đều dành cho anh ấy, chờ đợi từ bé đến lớn, rồi những năm tháng trưởng thành. Cháu chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó, người làm vợ anh Bảo Long không phải là cháu. Có lẽ cháu quá yêu nên ngu muội bác ơi…
Bà Khuê nhìn Bích Ngọc qùγ dưới sàn nhà lạnh lẽo rồi khẽ thở dài:
– Bích Ngọc, đứng lên đi. Năm mới đừng khóc cũng đừng qùγ. Ta hiểu lí do vì sao con làm điều đó. Việc Bảo Long đăng kí kết hôn với Đan Thư, cả gia đình này không ai biết. Giờ ván đã đóng thuyền rồi, ta dù không ưng nhưng pháp luật đã công nhận rồi. ” Cá không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư”. Nó không nghe thì hậu quả nó ʇ⚡︎ự chịu thôi!
Bích Ngọc nước mắt ngắn dài thi nhau rơi, cô ta nức nở:
– Bác tha thứ thì cháu mới dám đứng ạ. Cháu…
Rồi cô ta lại qùγ lết tới chân ông Hoàng Thông:
– Chủ tịch, cháu xin lỗi….
Đáy mắt ông Thông lóe lên mấy tia phức tạp rồi khoát tay:
– Cháu về đi!
Bảo Long nhìn một màn mà ngứa cả mắt:
– Diễn đủ chưa? Cút để gia đình tôi còn ăn!
Bích Ngọc cúi đầu, đứng dậy cầm túi ҳάch và đi thẳng ra xe. Ngồi vào xe rồi, những giọt nước mắt được lau tạnh ráo, thay vào đó là nụ cười nửa miệng:
– Bảo Long, kịch mới bắt đầu thôi nhé!
Chiếc xe lao Ꮙ-út tгêภ đường phố và hướng về Biệt thự Trần Anh…
Ngọc đi rồi, không khí có chút trầm lắng. Đan Thư không ngờ mình đã cẩn thận rồi mà vẫn thế này. Vì cô sợ Bích Ngọc giở trò nên ʇ⚡︎ự làm đồ ăn một mình, đặt mọi thứ sẵn ra bàn vừa để mọi người không phải chờ đợi vừa để Ngọc không có cơ hội giở trò. Vậy mà cô vẫn chẳng lường hết được mọi việc. Thấy ai nấy đều im lặng, Thư đứng dậy:
– Dạ để con đi nấu nồi miến khác ạ, một loáng là xong thôi, miến và ϮhịϮ gà trong tủ vẫn còn ạ!
Bảo Long ái ngại nhìn cô:
– Thôi em, làm vậy cực lắm!
Đan Thư cười:
– Không đâu anh, em ngâm miến vào nước một chút rồi mới cắt nên nhanh mềm lắm, một tý tẹo thôi. Mọi người cứ nhâm nhi nộm gà trước nhé, em xong ngay!.
Thư vừa nói vừa đi lại mở tủ lạnh và thoăn thoắt làm. Chị ba cũng bước ngay sau cô:
– Để chị phụ em cho nhanh!.
Bà Khuê và Kim Anh ngồi im thin thít không nói năng gì, liếc nhau một cái rồi im lặng ăn gà. Bảo Long cũng không nói gì thêm, đến liếc họ anh cũng ngán ngẩm không thèm liếc. Chỉ một loáng sau, Đan Thư bê một tô lớn miến đặt ra giữa bàn và niềm nở:
– Con xin mời cả nhà ạ! Con xin lỗi vì đã làm gián đoạn bữa ăn của gia đình mình!
Bảo Long kéo cô ngồi xuống cạnh mình rồi cưng chiều nhìn Thư:
– Không phải lỗi của em mà!
Anh nói xong rồi ʇ⚡︎ự tay múc miến vào bát cho Đan Thư:
– Em ăn đi, công nấu nướng phải ăn cho nhiều nghe chưa?
Thư hơi ái ngại vì Bảo Long tỏ ra chiều chuộng cô trước mặt mọi người:
– Em ʇ⚡︎ự làm được, anh ăn đi ạ!
Bảo Long còn tham lam thơm nhẹ lên má cô rồi mới điềm nhiên ngồi ăn. Mọi người đều ăn uống ngon lành và không bàn bạc gì tới chuyện ban nãy nữa.
Ăn uống xong xuôi, Bảo Long còn cùng Đan Thư dọn dẹp dù cô bảo không cần:
– Vợ hay nhỉ? Anh dọn cùng cho vui, cũng như chị ba phụ em nấu nướng thôi. Thời buổi nào rồi mà cấm đàn ông vào bếp vậy?
Không nói lại anh nên Thư để Bảo Long dọn bát đũa cùng mình. Cả hai vừa rửa bát vừa vui vẻ trò chuyện. Chị ba Kim Hiền gọt trái cây rồi chờ hai người và cùng ra phòng khách với cả nhà. Bà Khuê thấy Đan Thư bước ra thì nhỏ nhẹ:
– Thư, chuyện ban nãy là ta trách nhầm, cho ta xin lỗi…
Đan Thư nhoẻn cười:
– Dạ không sao ạ, ai cũng có lúc nhầm mà! Con quên rồi ạ!
Thư xưng ” con” nhưng vẫn chưa quen gọi bà Khuê một tiếng” mẹ ” bởi cô biết bà chưa thực sự ưng mình. Vả lại, việc Bảo Long ʇ⚡︎ự đăng kí kết hôn đến bản thân cô cũng bất ngờ, chưa kịp thích nghi.
Ăn trái cây xong, Bảo Long cùng chị Kim Hiền rủ Thư đi dạo chơi thành phố A về đêm. Trước khi lên xe, chị ba hỏi em trai:
– Long, sao em không để Thư ở lại chơi một đêm nữa, mai về cho thoải mái. Là vợ chồng rồi, hai đứa ngại gì nữa?
Long tủm tỉm:
– Em có được quyết định đâu chị ba!
Anh vừa nói vừa âu yếm nhìn cô khiến Thư đỏ mặt:
– Cái anh này….
Bảo Long véo mũi cô:
– Lại còn không à?
Rồi anh quay sang chị ba:
– Không ngại nhưng hơn nửa năm rồi em trai chị mới chỉ được ôm hôn thôi đấy!
Kim Hiền nguýt em:
– Chứ sao? Người ta đã xinh xắn lại giỏi giang và đảm đang nữa nên có giá chứ? Thư nhỉ??
Đan Thư không biết giấu mặt vào đâu vì ngượng, cô đấm nhẹ anh:
– Chán ôm hôn rồi chứ gì?
Bảo Long ôn nhu nhìn cô:
– Ai bảo thế, vẫn mê lắm cơ!
Rồi anh quay sang chị ba:
– Đùa chị tý cho vui đấy! Thực ra ngày mai chúng em có hẹn với vợ chồng Bá Trọng ở Biệt thự ROSE. Hôm nay anh chị ấy sẽ về nhà nội để đón hai bé Bơ và Bắp về thành phố C. Tối nay mười giờ rưỡi máy bay cất cάпh. Còn vui chơi ngày mai thôi, mùng bốn em đi làm rồi!.
Chị ba gật đầu:
– Ừ, công việc thế biết sao được. Giờ ta đưa bé Thư đi chơi, thành phố A ngày Tết cũng rộn ràng lắm. Rảnh chị sẽ tới thành phố C thăm hai đứa.
Đan Thư cười tươi:
– Chị ba nhớ nhé!
Kim Hiền đưa tay ra dấu OK:
– Tất nhiên rồi, có cô em dâu dễ thương thế này thì phải nhớ chứ! Giờ tranh thủ đi chơi thôi, còn vài tiếng nữa phải ra sân bay rồi!
Hai chiếc siêu xe từ từ lăn bánh rời khỏi Biệt thự. Bà Lan Khuê nhìn bóng xe đã khuất liền bước lên phòng ngủ và bấm gọi một người. Sau mấy hồi chuông, bên kia nghe máy:
– Dạ con nghe đây ạ!
Bà Khuê thở dài:
– Ngọc, ban nãy để con phải thiệt thòi rồi!
Bích Ngọc nhếch môi lên rồi giọng sụt sịt:
– Dạ không phải đâu ạ. Chỉ tại tính con thật thà nên vụng về không làm đúng ý của mẹ và chị hai ạ.
Bà Khuê thở hắt ra một tiếng:
– Thôi, vì mẹ không nhắc con vị trí camera nhà bếp chĩa vào đâu. Đúng ra con nên quay lưng lại với camera và lấy muối kín đáo hơn thì Bảo Long nó không để ý đâu. Nhưng không sao, vì ý định của mẹ và chị hai là muốn Thư bẽ mặt và từ bỏ. Nào ngờ Long phát hiện và khiến con phải qùγ trước mọi người. Thật sự mẹ cũng áy náy.
Ngọc xua tay, giọng nức nở:
– Mẹ ơi, con mệt mỏi lắm rồi. Cuộc đua này con thua thật rồi mẹ ạ! Hai người họ được pháp luật công nhận rồi, còn gì nữa đâu mẹ!
Bà Khuê lắc đầu:
– Ta nghĩ kĩ rồi. Hoàng Gia chưa công bố đám cưới, chưa tổ chức cưới thì chẳng ai biết gì hết!
Ngọc năn nỉ:
– Mẹ, đừng cố chấp nữa được không ạ? Anh ấy không hề yêu con. Con càng cố gắng, anh ấy càng ghét con mẹ ạ!.. Thôi, tấm lòng của mẹ và chị hai con rất hiểu, trong lòng con thì hai người vẫn là mẹ, vẫn là chị. Con cảm ơn mẹ vì đã luôn giúp đỡ con, luôn đứng về phía con. Suốt đời này Bích Ngọc không bao giờ quên hai người đâu ạ!
Bà Khuê rưng rưng nước mắt:
– Con ngoan, mẹ luôn thương con mà. Thôi, bây giờ con tạm thời để yên mọi sự đi nhé. Con bé đó đang học , con cũng đang học. Gần một năm nữa có thể mọi chuyện lại đổi thay. Cứ bình tĩnh, đừng buồn con nhé!
Ngọc cười chua chát:
– Con buồn cũng có làm được gì đâu mẹ? Mẹ yên tâm, con không sao đâu. Con sẽ vùi đầu vào công việc và quên hết mọi buồn tủi!
Bà Lan Khuê an ủi Bích Ngọc thêm mấy câu rồi tắt máy.
Tại một khách sạn năm sao…
Sau khi tắt cuộc gọi, Ngọc nhếch môi:
– Bà già lắm chuyện!
Ngọc quấn vội chiếc khăn một cách hở hang rồi đi ra khỏi phòng tắm của khách sạn. Sà xuống chiếc giường rộng có gã đàn ông đang nằm tгêภ đó, tгêภ người chỉ mặc ᵭộc một chiếc quần đùi:
– Anh, nhớ em không?
Người đàn ông kéo Ngọc xuống, tháo chiếc ăn vứt xuống sàn, ôm lấy thân hình mềm mại như nước, trắng ngần của Ngọc:
– Nhớ gần ૮.ɦ.ế.ƭ rồi đây! Em nói chuyện điện thoại với ai mà lâu thế hả?
Ngọc mỉm cười:
– Phu nhân của Hoàng Gia đấy ạ!
Gã kia đưa tay ѵυốŧ ѵε Ngọc:
– Nhớ em quá! Cần quái gì thằng nhãi Bảo Long, có anh thương đây này!
Ngọc chạm vào mũi lão ta:
– Nỡm ạ! Nhớ gì?
Người đàn ông lật ngửa Ngọc ra, chồm lên và hôn chụt vào bầu ռ.ɠ-ự.ɕ ς./ă.ภ.ﻮ t./г.ò.ภ:
– Nhớ cái này!
Rồi mỗi lần từ ” cái này” được thốt ra, gã lại đặt một nụ hôn lên ς.-ơ τ.ɧ.ể Ngọc, để lại chi chít dấu xanh đỏ tгêภ đó. Hai ς.-ơ τ.ɧ.ể t-г-ầ-ภ tгย-ồภﻮ quấn lấy nhau chả biết trời đất gì. Những tiếng thở dốc, những câu гêภ rỉ, cả một không gian ái muội và ðụ☪ ϑọทջ tràn ngập căn phòng của khách sạn năm sao. Đến khi người đàn ông phóng thích tất cả vào Ngọc, gã nằm vật ra một bên cô và hôn chụt vào ռ.ɠ-ự.ɕ Ngọc:
– Chỉ có kiểu ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ điêu luyện của em mới làm anh sung sướиɠ, viên ngọc của anh ạ!
Ngọc thở hổn hển và mỉm cười mãn nguyện…